An Mộng - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-11-19 08:48:56
Anh ta mạnh tay dập tắt điếu thuốc, kéo tôi vào phòng ngủ, ném tôi lên giường.
Có lẽ anh ta đã phát điên, như một con thú hoang mất kiểm soát, thô bạo xé toạc váy ngủ của tôi.
Tôi sợ hãi, nắm chặt tay đấm anh ta: "Thẩm Yến Chiêu, đồ khốn! Đừng động vào tôi! Tôi thấy anh thật bẩn thỉu!"
Anh ta kẹp chặt chân tôi, không cho tôi vùng vẫy, cúi đầu cắn mạnh vào cổ tôi, đau đến mức tôi rơi nước mắt.
Anh ta ghé sát tai tôi, giận dữ nói: "An Mộng, em nhẹ nhàng với anh một chút thì chết à?"
"Em có biết không, anh đã chờ em đến dỗ dành anh, chờ bao nhiêu năm rồi?"
"Em có biết không, khi em nói muốn ăn bánh kem, anh đã vui đến mức nào?"
"Vậy mà em lại coi anh như trò đùa sao?"
Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tôi.
Tôi kìm nước mắt, trừng mắt nhìn lại anh ta.
Trong căn phòng mờ tối, chúng tôi không ai nói gì, không ai chịu thua trước.
Thẩm Yến Chiêu cúi xuống, càng lúc càng gần, gần như sắp chạm vào môi tôi, thì điện thoại bỗng reo lên.
Là Chu Khiếu Khiếu gọi đến.
Thẩm Yến Chiêu khựng lại, vẫn nhấc máy.
Tôi nghe thấy tiếng Chu Khiếu Khiếu khóc lóc hỏi anh ta: "Thẩm tiên sinh, anh thật sự vì bà chị Mộng Mộng đó mà không cần em nữa sao? Rõ ràng là anh thích em mà."
"Bây giờ em đang ở quán bar, uống rất nhiều rượu, có một người đàn ông quấy rối em..."
"Em sợ lắm, anh đến đón em về nhà được không?"
Thẩm Yến Chiêu không nói gì, chỉ nhìn tôi, lạnh lùng cười, nhẹ nhàng ra lệnh: "An Mộng, cầu xin anh đi."
"Cầu xin anh ở lại, chỉ cần em cầu xin, anh sẽ không đi."
Anh ta dường như đã quên rồi.
Rất lâu trước đây, tôi cũng từng hạ thấp tự trọng của mình mà cầu xin anh ta:
"Thẩm Yến Chiêu, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện một lần được không?"
"Chúng ta đừng cãi nhau nữa, có được không?"
"Chúng ta có thể sống với nhau thật tốt, được không?"
"Anh có thể đối xử tốt với em hơn một chút, có được không?"
Hôm đó, Thẩm Yến Chiêu lạnh lùng nhìn tôi, mỉm cười nói: "An Mộng, em không xứng."
Ba chữ này, cứ mãi khắc sâu trong tim tôi.
Cho đến hôm nay, cuối cùng tôi cũng có thể đáp trả nguyên văn.
Tôi nắm lấy cổ áo anh ta, từng chữ một nói: "Thẩm Yến Chiêu, anh không xứng."
Thẩm Yến Chiêu im lặng một lúc, bỗng cười tự giễu.
Anh ta cầm điện thoại, nói với Chu Khiếu Khiếu: "Đợi anh đến đón em về nhà."
Không nhìn tôi thêm lần nào, anh ta đứng dậy, đóng sầm cửa bỏ đi.
6
Ngày hôm sau, những bức ảnh Thẩm Yến Chiêu đánh nhau với một người đàn ông vì Chu Khiếu Khiếu lan truyền khắp nơi.
Đây là lần đầu tiên chuyện của anh ta với một người phụ nữ khác bị làm rùm beng đến mức ai cũng biết.
Trước cửa nhà có vài phóng viên chầu chực, khi tôi ra ngoài, họ vây lấy hỏi đông hỏi tây.
Công ty của Thẩm Yến Chiêu mấy năm nay phát triển rất nhanh, anh ta có thế lực lớn ở Bắc Kinh.
Anh ta trẻ tuổi, giàu có, lại đẹp trai, rất nổi tiếng trên mạng, thường xuyên lên hot search.
Một cô gái hỏi tôi: "Thẩm phu nhân, xin hỏi chị có ý kiến gì về chuyện của Thẩm tiên sinh và Chu Khiếu Khiếu không?"
Tôi cứ thế bước đi, không quay đầu lại, chỉ hỏi ngược: "Một người là đàn ông ngoại tình, một người là phụ nữ biết sai mà vẫn cố làm. Cô muốn tôi nói gì?"
Cô gái đó tiếp tục đuổi theo hỏi: "Nhưng tôi nghe nói, năm đó khi Thẩm tiên sinh nghèo nhất, chị đã vì tiền mà chia tay anh ấy."
"Sau này anh ấy thành đạt, chị lại dùng tình cảm để ràng buộc anh ấy, dùng mọi cách để gả vào nhà anh ấy..."
"Bây giờ Thẩm tiên sinh đã tìm được tình yêu đích thực, anh ấy và Chu Khiếu Khiếu trai tài gái sắc, chính chị là người cố giữ lấy danh phận Thẩm phu nhân, rồi còn nói người khác là kẻ thứ ba."
"Chị không thấy là chính chị đang bắt nạt người khác sao?"
Tôi dừng bước, cười lạnh nhìn cô ta, giật lấy thẻ nhân viên trên ngực cô ta.
Cô ta là một phóng viên thực tập, mặt sau của thẻ còn có thẻ sinh viên Đại học Nam Sơn.
Tôi bình thản hỏi: "Cô là bạn của Chu Khiếu Khiếu đúng không?"
"Năm đó, để cưới tôi, Thẩm Yến Chiêu đã dùng mọi thủ đoạn. Cô nghĩ tôi thật sự muốn gả cho anh ta sao?"
"Chuyện này cả giới đều biết, cô không biết à? Hay là cô cố ý bôi nhọ tôi để giúp bạn cô – một kẻ thứ ba?"
Mặt cô ta biến sắc, hoảng hốt giật lại thẻ của mình, rồi vội vã biện minh: "Tôi đúng là bạn của cô ấy, nhưng tôi là phóng viên, lời tôi nói ra đều khách quan và công bằng."
"Nếu chị thực sự không muốn gả cho Thẩm tiên sinh, vậy khi anh ấy yêu người khác, tại sao chị không ly hôn với anh ấy?"
Tôi cười nhạt, định nói gì đó, thì bỗng nhiên lại chảy máu cam, trông rất nhếch nhác.
Có người cười nhạo tôi, nói: "Thẩm phu nhân miệng thì nói không quan tâm, cưới Thẩm tiên sinh là bị ép buộc, thế mà lại lo lắng đến mức chảy máu cam đấy à?"
Tôi đưa tay lau đi vết máu trên môi, bình tĩnh nói: "Tôi không lo lắng gì cả, chỉ là tôi bệnh, sắp chết rồi, dạo này thường hay chảy máu cam."
Đám đông bỗng nhiên im lặng, không ai cười nữa.
Chỉ có cô gái đó vẫn nói: "Giả vờ gì chứ, chảy máu cam mà cũng làm bộ bị bệnh, giả đáng thương."
"Tôi thật sự không chịu nổi loại phụ nữ như chị, vì tranh giành đàn ông mà suốt ngày làm quá lên, không từ thủ đoạn nào. Chị làm mất mặt phụ nữ bọn tôi."
Nói xong, cô ta hất đuôi tóc, quay người bỏ đi.
Bóng lưng của cô ta, khó chịu y như Chu Khiếu Khiếu.
7
Video tôi bị phóng viên vây lại phỏng vấn nhanh chóng leo lên hot search.
Thẩm Yến Chiêu trực tiếp phản hồi, anh ta nói: "Sẽ không bao giờ ly hôn, đừng làm phiền vợ tôi nữa."
Chiều hôm đó, người bạn phóng viên của Chu Khiếu Khiếu liền bị sa thải.
Nhiều cư dân mạng chửi rủa tôi:
"Người phụ nữ này thật ghê tởm, không muốn lấy thì đừng lấy, làm như ai cầm dao ép cô ta cưới vậy, giả bộ làm gì."
"Còn nói mình là ánh trăng sáng của Thẩm tổng, tôi thấy cô ta chỉ là một bông sen trắng thôi."
"Thẩm tổng bảo vệ cô ta như thế, tôi còn phải ghen tị đấy..."
"Với cả người phụ nữ này năm xưa vì tiền mà đá Thẩm tổng, giờ lại vì tiền mà cưới anh ta."
"Cô ta nói mình không muốn, chẳng qua là giả thanh cao, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ."
Đột nhiên, một cư dân mạng lên tiếng: "Cái miệng của các người im sạch lại cho tôi, không biết sự thật thì ngậm miệng lại."
Tất cả bắt đầu dồn hỏi anh ta: "Sự thật là gì?"
Chuyện này, thực ra rất tầm thường.
Năm đó, mẹ tôi bị bệnh hiểm nghèo, bác sĩ nói căn bệnh này có khả năng di truyền rất cao.
Không chỉ tôi có nguy cơ mắc bệnh bất kỳ lúc nào, mà nếu tôi kết hôn và sinh con, có lẽ con tôi cũng không tránh khỏi rủi ro mắc bệnh.
Ngày mẹ tôi phát bệnh, bà chảy máu cam rất nhiều, máu đầy cả một chậu.
Bà mất máu quá nhiều, hôn mê ba ngày, đến khi tỉnh lại, bà nói tôi nên chia tay với Thẩm Yến Chiêu.
Tôi ngơ ngác nhìn bà, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, anh ấy sẽ không chê con đâu."
Như thể nói cho mẹ nghe, cũng như nói với chính mình.
Mẹ nhẹ nhàng nắm tay tôi, gật đầu nói: "Mẹ biết, anh ấy là một đứa trẻ tốt."
Bà ngừng lại một chút, mỉm cười nói: "Hai đứa con yêu nhau từ hồi cấp ba, mỗi sáng nó đạp xe đợi con ở đầu ngõ, con tưởng mẹ không biết sao?"
"Có lần mẹ thấy nó mua một cái bánh mì kẹp thịt cho con ăn sáng."
"Trong túi nó có 12 tệ, một cái bánh mì hết 10 tệ, còn lại 2 tệ nó mua hai cốc sữa đậu nành, một cốc cho nó, một cốc cho con."
"Lúc đó con vừa háo ăn vừa ngây thơ, nó lừa con là nó ăn rồi, con cũng tin, cầm bánh mì ăn ngon lành."
"Lúc đó nó đáng thương biết bao, ba mẹ nó ly hôn, chẳng ai cần nó, mỗi tháng chỉ cho nó ít tiền sinh hoạt, sống chẳng khác gì trẻ mồ côi."
"12 tệ, có lẽ là tiền sinh hoạt cả ngày của nó, vậy mà nó không nghĩ ngợi gì, dùng hết cho con."
"Khi đó mẹ đã nghĩ, con gái mẹ có phúc, tìm được một đứa trẻ tốt như vậy."
"Nó học giỏi, người cũng tốt, cái gì cũng tốt."
"Chính vì nó quá tốt, mẹ mới đau lòng cho nó."
Năm đó, bà nội của Thẩm Yến Chiêu cũng bị bệnh phải nhập viện, anh ấy lớn lên bên bà, tình cảm rất sâu đậm.
Để chữa bệnh cho bà nội, anh ấy bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
Mẹ tôi nói, đôi cánh của Thẩm Yến Chiêu quá mỏng manh.
Đã gánh vác bà nội, lại gánh thêm cả tôi, anh ấy sẽ không thể bay lên được.
Tôi bóp chặt tay mình, rất lâu sau mới run rẩy nói một câu:
"Mẹ ơi… con không nỡ rời xa anh ấy."
Một câu "không nỡ", nước mắt rơi như mưa.
8
Chuyện xảy ra mười năm trước, bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy xót xa.
Tôi mua hồng – loại quả mẹ tôi thích nhất – để chuẩn bị đến nghĩa trang gặp bà lần cuối.
Tôi sắp chết rồi, cần nói với bà rằng, sau này tôi sẽ không đến nữa.
Trước khi đi, tôi ghé qua công ty của Thẩm Yến Chiêu, muốn lấy một thứ từ anh ta.
Khi mẹ tôi còn sống, bà rất thích Thẩm Yến Chiêu.
Năm đó, mẹ chưa mắc bệnh, và tôi với Thẩm Yến Chiêu còn yêu nhau say đắm.
Mẹ tôi từng đến chùa cầu nguyện và xin được hai con búp bê Phúc Oa.
Một con búp bê trai giấu ngày sinh của Thẩm Yến Chiêu, một con búp bê gái giấu ngày sinh của tôi.