An Phù Ký - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:47:24
3
Chơi vui vẻ suốt hai tháng, cha ta đưa ta đi dã ngoại, hình như là Hoàng đế tổ chức một hoạt động gì đó, bảo các quan viên dẫn gia quyến ra ngoại ô ngắm hoa.
Cha ta đến trước, Hoàng đế đuổi hết người xung quanh đi để trò chuyện với ông.
Ta vô tình gặp Thái Tử ở một bên, ngạc nhiên reo lên: "Ngài không nói là chúng ta sẽ không gặp lại sao?"
Hắn ngơ ngác một chút rồi nhớ lại, có chút ngượng ngùng: "Chỉ cần bản cung muốn, thì sẽ có thể gặp."
"Năng lực của ngài thật hữu dụng." Ta cảm thán, hắn liếc nhìn ta một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi.
Thấy sắc mặt hắn vẫn không tốt lắm, ta lo lắng tiến lên kéo tay áo hắn: "Ngài đã khỏi phong hàn thật chưa?"
"Khỏi rồi." Sắc mặt hắn dần dịu lại, gật đầu, nhìn ta như muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng mở lời: "Bản cung đã trở lại học phủ."
"Ta biết rồi, công công nói với ta."
Hắn mím môi, cúi đầu nói nhỏ: "Vậy... ngươi trước kia ngày nào cũng đến tìm bản cung, là vì có chuyện gì sao?"
Nhắc đến đây ta mới nhớ ra, vội vàng buông hắn ra, lùi lại ba bước.
"Ý ngươi là gì?" Hắn có chút tổn thương nhìn ta.
Ta vừa ăn sáng xong, chưa kịp rửa tay, sợ sẽ lại khiến hắn ốm.
Chưa kịp giải thích, bỗng có rất nhiều người đến, đi qua giữa hai chúng ta. Cha ta cũng quay lại, mọi người chào hỏi nhau, cười nói vui vẻ.
Thái Tử không nhìn ta nữa, mà bắt đầu nói chuyện với những người khác, chẳng để ý đến ta.
Không ai chủ trì, mọi người đi một đoạn rồi ngồi xuống, các đại thần vây quanh Hoàng đế, trẻ con thì tụ tập quanh Thái Tử, trò chuyện vui vẻ.
Ta ngồi lặng lẽ ở rìa, họ toàn nói chuyện thơ từ, đàn sáo, cờ vây, nghe mà ta thấy chán ngắt.
Thái Tử đang được mọi người vây quanh như mặt trăng giữa các vì sao, cười rạng rỡ như gió xuân, thi thoảng lại liếc mắt nhìn ta, ta ngắm hắn mà nghĩ thầm, lần sau sẽ không đến nữa.
Ngày đẹp trời thế này lại bị lãng phí, ta chịu hết nổi, liền hỏi: "Có ai thích chơi nặn bùn không?"
Mọi người nhìn ta lạ lùng, một cô nương hỏi: "Mấy năm trước chưa từng gặp cô nương, cô nương là ai?"
"Ta là An Phù."
Lập tức có nhiều người nhìn qua: "Lệnh tôn là An Đại Tướng Quân?"
Ta đáp phải, mọi người im lặng, lén nhìn Thái Tử.
Thái Tử ngồi giữa đám đông, cười hòa nhã: "Không sao, vốn là đi dã ngoại, không cần quá gò bó."
Cô nương kia cười đứng dậy: "Thật ra ta cũng rất thích chơi nặn bùn, đến đây chơi với muội muội, nhớ lại cảm giác hồi nhỏ."
"Phải đó, lâu lắm rồi không chơi."
"Cứ xem như ôn lại kỷ niệm..."
Dần dần lại có thêm vài người đứng dậy, ta đã kéo được nửa số người đi, mặt Thái Tử trông rất khó coi, cố gượng đứng dậy: "Thật ra bản cung cũng..."
"Ngài không được." Ta nghiêm túc ngăn lại, "Ngài không thể chơi nặn bùn, sẽ bị ốm đấy."
Hắn đứng đờ ra, không ngồi xuống được mà cũng không đứng dậy nổi, ta giải thích với mọi người: "Lần trước hắn chơi có chút xíu mà đã bệnh cả tháng."
"Ồ." Mọi người tròn mắt ngạc nhiên.
Sắc mặt Thái Tử tái mét, ta dẫn mọi người đi: "Nếu hắn xảy ra chuyện gì, tất cả các vị đây sẽ bị tru di cửu tộc, không thể để hắn tham gia..."
Chúng ta kéo nhau ra bờ sông chơi nặn bùn, xây thành lũy, đóng vai đánh trận và cắm cờ, đánh hăng say quên cả trời đất, thu hút càng lúc càng nhiều người đến xem.
"Haha, chiếm được thành rồi!"
"Chia quân làm ba đường, chiếm luôn tỉnh này."
"Không hay rồi, phía sau có địch tấn công, các ngươi lại phục kích ở đây!"
Sau nửa ngày chiến đấu kịch liệt, vẫn là ta, với kinh nghiệm dày dặn, đã giành chiến thắng, cắm lá cờ cuối cùng và xô đổ nhà của phe đối diện tuyên bố chiến thắng.
"Haha, phá hủy thành công rồi!"
Phe ta reo hò phấn khởi, bên kia thì đấm ngực tiếc nuối, mọi người lại bàn luận sôi nổi hồi lâu, có người nói: "An muội muội đúng là con nhà tướng, khả năng bố trí binh lực, tuổi nhỏ mà đã xuất sắc đến thế."
"Có gì đâu." Ta đắc ý lau mũi, đứng phắt dậy, "Để ta biểu diễn cho các ngươi xem màn nhổ cây dương liễu bật gốc."
Mọi người nhường ta một lối, ta hăng hái chạy ra, chọn một cây to bằng vòng tay người ôm, hít thở sâu, hét lớn một tiếng, dồn sức kéo cây lên từng chút khỏi mặt đất.
"Oaaa!" Tiếng hò reo từ phía sau khiến ta càng thêm sức mạnh, mặt đỏ bừng vì cố gắng, rồi ta...
Ta cuối cùng đã nhổ được cái cây lên, nhưng sao lại có cảm giác quen thuộc khi bị người ta túm lấy cổ áo nhấc lên thế này?
"Ngươi đang làm cái gì đấy hả!" Tai ta vang lên tiếng gầm giận dữ của cha.
Ta còn đang ôm cây, cha thì túm ta lên, quay đầu cúi đầu khúm núm với Hoàng đế đứng bên: "Đứa con này không biết trời cao đất dày, là do hạ thần dạy dỗ không nghiêm, thần sẽ dạy dỗ nó cho thật kỹ."
Mọi người đứng xung quanh đều im lặng, nép mình rụt cổ nhìn Hoàng đế. Hoàng đế tuy cười hiền lành, nhưng cơ mặt giật giật: "Không sao, trẻ con nghịch ngợm một chút cũng tốt... Nhưng thôi, bỏ cái cây xuống đã."
Cha ta thả ta xuống, trồng lại cái cây vào hố, rồi kéo ta đi ngay.
"Vui không?" Ông kéo ta ra chỗ vắng, trừng mắt nhìn ta, "Muốn gây chú ý? Tụ tập người ta? Bày binh bố trận? Sao ngươi không nổi loạn luôn đi?"
Ta cúi đầu ủ rũ, nước mắt ròng ròng: "Con biết sai rồi, cha đừng đánh con."
"Ngươi còn sợ bị đánh sao, ta còn tưởng ngươi không sợ chặt đầu, tru di cửu tộc nữa cơ đấy." Ông khẽ gầm lên, sợ có ai nghe thấy.
Cha mắng ta một trận rồi mới thả cho ta quay lại: "Nhớ cho kỹ, sống cho khiêm nhường, không thì đời sau mới được làm người!"
Ta vừa khóc vừa quay lại ngồi xuống chiếu, vừa rấm rứt vừa lau nước mắt, khóc cho đến khi trời sụp tối.
"Tiểu Phù, ngươi khóc nửa canh giờ rồi." Cô nương lúc trước chơi cùng ta ngồi xuống ôm đầu ta, thở dài, "Giỏi thật, hồi nhỏ ta cũng không khóc lâu được vậy."
Mấy đứa xung quanh bàn tán: "Quả là nữ hảo hán, ngay cả khóc cũng hơn người..."
Ta khóc đến mệt lả, cô nương ấy cuối cùng cũng vỗ nhẹ lên mặt ta: "Thôi nào, đừng khóc nữa, tỷ tỷ phải đi rồi, có dịp sẽ lại tìm ngươi chơi cùng."
Lục tỷ đứng dậy vẫy tay chào ta, ta ngẩng đầu nhìn nàng, lưu luyến đáp: "Hu hu."
"Cha ta gọi rồi, ta cũng phải đi đây." Một người nữa đứng lên, xoa đầu ta an ủi, "Đừng buồn nữa, ai mà chẳng từng bị đánh."
Mọi người lần lượt đứng dậy, không hẹn mà cùng xếp hàng rời đi, ai cũng xoa đầu ta, có người còn chẳng thèm nói.
Khi họ đều đi rồi, chỉ còn lại Thái Tử, hắn khẽ ho một tiếng, vẫy tay gọi ta: "An Phù, lại đây."
Ta khó hiểu, vừa xoa đầu vừa tiến đến, thút thít hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Hắn lại ho khẽ, nhìn ta, ánh mắt lấp lánh: "Ngươi... không đói sao?"
"Đói." Ta xị mặt, sờ sờ bụng.
Mặt trời đã lặn, mọi người đều đã đi, cha thì còn đang nói chuyện với Hoàng đế, không biết khi nào mới về để cho ta ăn cơm.
Thái Tử nhìn quanh, rồi lấy từ ống tay áo rộng của hắn ra hai cái bánh.
Ta mở to mắt, không nhịn được mà vén tay áo hắn nhìn vào bên trong, nhưng hắn đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay áo ngăn lại, đẩy ta ra: "Ngươi nhìn gì, không được..."
Ta đành thôi, mắt vẫn thèm thuồng nhìn cái bánh. Hắn nhìn ta hồi lâu mới đưa bánh cho ta, vẫn cảnh giác đề phòng ta đụng vào tay áo hắn: "Ăn đi."
"Cảm ơn ngài." Ta nhận lấy cái bánh mà không nghĩ ngợi gì, xé lớp giấy bọc rồi cắn một miếng. Đó là bánh đậu đỏ vỏ giòn, nhân mềm tan trong miệng, vị thanh ngọt, thật sự rất ngon, không giống những gì ta hay ăn.
Thái Tử nói: "Ngươi ngồi xuống bên cạnh bản cung, đừng để ai nhìn thấy."
Ta ngồi xuống cạnh hắn, ăn bánh, hắn đặt tay lên đầu ta: "Ngươi ăn từ từ, trông có vẻ họ còn nói chuyện lâu, không cần vội."
Ta ăn xong, hắn lại đưa cái bánh còn lại cho ta.
"Ngài không ăn sao?" Ta ngẩng đầu, ngại ngùng không dám lấy, "Ngài ăn đi."
"Ta không đói." Tay hắn trên đầu ta vừa xoa vừa vỗ, đôi mắt mỉm cười, dịu dàng ấm áp, "Tất cả cho ngươi."
"Thái Tử, ngài thật tốt." Ta xoa xoa tay, nhận lấy cái bánh, "Nhưng ta ba ngày rồi không gội đầu."
"Hả?" Hắn ngơ ngác hỏi lại.
"Ba ngày không gội đầu." Ta lặp lại, "Đầy đất cát, bụi bặm, ngài xoa đầu ta như vậy, có sợ lại ốm không?"
Hắn đột nhiên mạnh tay xoa đầu ta, giọng cười pha chút giận dỗi: "Ngươi thật nghĩ ta yếu ớt đến thế sao?"
Ta an ủi hắn: "Không sao, ngài là thiên tử tương lai, 'thiên chi kiêu tử,' yếu ớt một chút cũng là phải."
(thiên chi kiêu tử : ý nghĩa là "đứa con kiêu hãnh của trời")
"Ta không... không phải..." Hắn còn định giải thích, nhưng lúc này cha ta và Hoàng đế đã nói chuyện xong và tiến về phía chúng ta.
Thái Tử đứng dậy, cung kính hành lễ, Hoàng đế cũng đến, mỉm cười xoa râu nhìn ta: "Tiểu Phù, chơi với Thái Tử ca ca có vui không?"
Người chuyên xử lý cả nhà nói chuyện với ta! Đáng sợ quá!