CÁNH ĐỒNG TUYẾT TRẢI DÀI - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-11-21 04:12:46
Tôi nhặt được một kẻ ngốc về nhà.
Anh ta bị mất trí nhớ, nhưng trông rất đẹp trai.
Tôi nói dối anh ta rằng anh là vị hôn phu của tôi. Kẻ ngốc tin thật.
Nhưng sau khi khôi phục trí nhớ, hóa ra anh lại là một cậu ấm quyền quý, cao cao tại thượng.
Anh trở về cuộc sống trước đây của mình, không chút lưu luyến.
Hai năm sau khi gặp lại nhau, tôi tận mắt chứng kiến cảnh kẻ ngốc ngày xưa giờ đây đang dùng mũi giày dẫm lên ngón tay của người khác, lạnh lùng nói: "Đồ vô dụng."
Đang định chạy trốn, anh gọi tôi lại:
"Vị hôn thê, em cũng mất trí nhớ rồi à?"
01
Gặp lại Lâm Thú Dã ở trường học.
Anh vừa quyên tặng cho trường một tòa thư viện, trường học mời anh đến giao lưu.
"Lâm tiên sinh trẻ tuổi tài cao, vì sao lại nghĩ đến việc đầu tư vào giáo dục?"
Giọng anh nhàn nhạt:
"Hy vọng những ai muốn học đều có sách để đọc, đó là tâm nguyện của tôi."
"Tâm nguyện này có liên quan đến quá khứ của anh không?"
Lâm Thú Dã im lặng.
Ba năm trước, anh mất trí nhớ, bị vứt đến một vùng quê nghèo khó, trải qua một năm khổ cực nhất trong đời – chuyện này không ai biết.
Tôi ngồi dưới khán đài, nhìn anh từ xa.
Lâm Thú Dã bây giờ khoác lên mình bộ vest đắt tiền, nét mặt lạnh nhạt.
Còn tôi, chỉ là một sinh viên vừa xin trợ cấp nghèo.
Chúng tôi chỉ cách nhau chưa đầy trăm mét.
Mà cứ ngỡ cách nhau cả một vực thẳm.
Bạn cùng phòng ôm mặt ngẩn ngơ: "Đẹp trai quá, đúng là chồng của mình."
Bạn khác lại nói: "Là chồng của mình chứ!"
Những cậu ấm nổi tiếng trên mạng không ít.
Nhưng người như Lâm Thú Dã, với vóc dáng và ngoại hình vượt xa giới giải trí, quả thực rất hiếm.
Mọi người đều đùa gọi anh là chồng.
"Đúng rồi, các cậu có nghe chuyện chồng tôi ba năm trước từng mất tích không?"
"Tôi nghe nói là chỉ đi du học nước ngoài thôi, đâu có mất tích."
"Tuyết Nha, cậu có nghe chuyện này chưa?" Bạn cùng phòng bất ngờ hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: "Không rõ."
"Nghe nói cuối cùng tìm thấy ở Tây Bắc, Tuyết Nha, cậu chẳng phải người Tây Bắc sao, không nghe gì à?"
"Không có."
Tôi không giỏi nói dối, may là ánh đèn mờ tối che đi vẻ mặt chột dạ của tôi.
Ba năm trước, Lâm Thú Dã không chỉ có mặt ở Tây Bắc.
Anh còn ở nhà tôi.
Chúng tôi ăn chung, ở chung hơn một năm.
Khoảnh khắc thân thiết nhất là khi tôi ôm anh, ngủ trên cùng một chiếc giường.
Những bí mật này, chỉ có thể chôn chặt trong lòng.
02
Buổi phỏng vấn đi vào phần cuối, đến lượt hỏi đáp.
Một sinh viên giơ tay: "Lâm tiên sinh, nghe nói anh có một vị hôn thê, và anh còn xăm tên cô ấy lên người, có phải không?"
Tính tò mò là bản chất của con người, không khí trở nên sôi nổi.
"Điều này không liên quan đến chủ đề hôm nay nhé—"
Người lên tiếng là Văn Hiểu Tuyết, ngồi cạnh Lâm Thú Dã, cũng là khách mời của buổi phỏng vấn.
Cô ấy là trợ lý đắc lực của anh.
Nghe nói, hai người họ là thanh mai trúc mã, hai gia đình lại có quan hệ thân thiết.
“Đúng vậy.” Lâm Thú Dã chủ động trả lời, “Hình xăm ở ngay trên cổ tay.”
Anh kéo tay áo lên, để lộ chữ trên cổ tay.
“Nhuyết.”
Cả khán phòng ồ lên.
Văn Hiểu Tuyết ngồi ngay bên cạnh, chữ “Nhuyết” này còn có thể là ai khác được chứ?
Văn Hiểu Tuyết cũng cúi đầu ngượng ngùng, như ngầm thừa nhận.
Cũng tốt thôi.
Môn đăng hộ đối, rất xứng đôi.
Trong lòng tôi không có chút gợn sóng nào, chỉ muốn mau chóng trở về ký túc xá để làm bài tập.
Đi ngang qua hậu trường, chủ tịch hội sinh viên gọi tôi lại.
“Dụ Tuyết Nha, em đến thật đúng lúc, có thể giúp chị lấy áo khoác cho khách mời không?”
“Hả?”
“Chị bị đau bụng kinh, không chịu nổi nữa, phiền em chút nhé.”
Mặt chị ấy tái nhợt, tay ôm bụng, trông không giống giả vờ.
Khi tôi xin trợ cấp, chị ấy đã giúp tôi rất nhiều, tôi không có lý do để từ chối.
Nhưng khách mời là…
Buổi phỏng vấn đã kết thúc.
Lâm Thú Dã đang bước đi với dáng vẻ cao ráo, tiến về phía hậu trường.
Tôi muốn trốn, nhưng không kịp nữa.
Anh nghiêng đầu một cái, liền nhìn thấy tôi.
03
Ánh mắt Lâm Thú Dã dừng lại trên người tôi một thoáng.
Giờ mà bỏ chạy thì có vẻ quá đáng ngờ.
Tôi dứt khoát đứng tại chỗ một cách tự nhiên.
—Cũng may là tôi đeo khẩu trang.
Lông mày Lâm Thú Dã hơi nhíu lại: “Em cũng là sinh viên ở trường này?”
Tôi gật đầu.
Anh nhấc chân định bước về phía tôi: “Em tên là gì?”
“Dụ…”
Tôi chỉ mới nói được họ của mình.
Lâm Thú Dã liền bị Văn Hiểu Tuyết kéo lại: “Đi thôi, ở đây lạnh lắm.”
Anh bị kéo đi.
Khi anh quay lại, định tìm tôi lần nữa, tôi đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Nhưng tôi cũng không đi xa.
Lời nói cuối cùng của họ vang vào tai tôi:
“Đừng tìm nữa, họ Dụ, không phải là cô ấy.”
“Mắt thì giống.”
“Cho dù có là cô ấy thì sao? Cô ta đã lừa cậu một khoản tiền lớn mà…”
Tôi cúi mắt xuống, khẽ run rẩy.
Cô ấy nói không sai.
Là tôi tham lam, đã “bán” Lâm Thú Dã.
04
Trước đây tôi tên là Vương Tuyết Nha.
Quê tôi ở Tây Bắc, một ngôi làng nhỏ rất nghèo.
Nghèo đến mức nào? Hồi nhỏ, nhà tôi không có tiền mua gạo, mẹ tôi phải nhặt những sợi mì hỏng mà người ta vứt đi, rửa sạch lũ dòi rồi nấu cho cả nhà ăn.
Năm tôi mười bảy tuổi, có một trận tuyết lớn.
Khi núi bị tuyết phủ kín, tôi gặp Lâm Thú Dã ở đầu làng.
Anh ta ngồi ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn.
Tôi bước đến hỏi: “Anh tên là gì?”
“Dã… Dã…”
Nói cũng không rõ, đúng là một kẻ ngốc.
Tôi định quay người đi, nhưng anh ta lại nắm lấy tôi, ánh mắt cầu khẩn.
“Lạnh… đói…”
Với thời tiết thế này, chỉ qua một đêm, anh ta chắc chắn sẽ chết cóng.
Mỗi năm ở làng tôi đều có người chết vì lạnh – những người say rượu, ngủ quên ngoài tuyết, sáng hôm sau cơ thể đã cứng đờ.
Thật ra tôi không muốn giúp anh ta lắm.
Nhưng mạng người quan trọng, tôi không thể phớt lờ.
Tôi dẫn anh ta về nhà.
Ngày hôm đó, khi bước vào nhà giữa gió tuyết, tôi không ngờ rằng.
Mối ràng buộc giữa chúng tôi sẽ kéo dài lâu đến vậy.