Canh Thủy Ngân - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-11-22 14:21:19
13
Ta ngày ngày đến thu gom nước tiểu ngựa.
Hộ vệ đại ca cũng ngày ngày xuất hiện.
Hắn nói muốn học cách chưng cất rượu.
Ta đáp: "Dạy trò thì thầy chết đói.”
Hắn hỏi ta là nha hoàn của viện nào.
Ta không trả lời.
Hắn bảo ta biết y thuật, sau này giúp đỡ Bôn Hương sinh con, có được không?
Ta nói được.
Sau đó, khi nước tiểu ngựa thu gom được một nửa, Bôn Hương biến mất, hộ vệ đại ca cũng không còn đến.
Rồi Tạ Như Tùng ngã bệnh.
Căn bệnh này đến rất âm thầm.
Những đêm gần đây, nha hoàn trực đêm thường nghe thấy tiếng đập vỡ chén bát đầy giận dữ từ phòng hắn, xen lẫn là những lời cãi vã mơ hồ của hai người.
Tin tức truyền đến tai Tạ phu nhân, bà mời đại phu đến xem.
Mới biết đó là chứng "bất lực" ở nam nhân.
Trưởng tử độc nhất mắc phải căn bệnh này, nếu ảnh hưởng đến đời sau, cả gia sản lớn sẽ rơi vào tay chi thứ.
Tạ phu nhân giận dữ, triệu Hàn Triệu Vân đến, mắng nàng một trận tơi bời.
"Ngươi không cho thông phòng thăng làm thiếp, không cho các nàng sinh con, những chuyện đó ta chưa từng can thiệp.”
"Nhưng bây giờ, không chỉ ngươi không sinh được nhi tử, mà còn khiến con ta tổn thất phúc đức. Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?"
Hàn Triệu Vân bị mắng đến cứng họng, không thốt nên lời.
Từ trước đến nay, nàng tự hào nhất chính là dáng vẻ "đại phú đại quý, vượng tử."
Ngay cả thầy tướng số cũng bảo nàng mệnh có năm đứa nam nhi.
Cũng vì thế, nàng chẳng bao giờ ngần ngại ép thông phòng uống thuốc.
Nhưng không ngờ, còn chưa kịp thực hiện "đại nghiệp sinh con," thì phu quân của nàng đã gặp chuyện.
Nàng rưng rưng nước mắt, giọng đầy ấm ức: "Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi cho phu quân."
Dưới ánh nến bập bùng, khóe môi ta khẽ cong lên, một nụ cười không dễ nhận ra.
14
Sự việc rắc rối này khiến chuyện "mở mặt" cho ta bị gác lại.
Hàn Triệu Vân chạy khắp nơi tìm thầy thuốc, uống thuốc cầu phúc, nhưng bệnh của phu quân nàng vẫn không có tiến triển.
Sau đó, nàng nghe nói hương khói ở chùa Hòa Ân rất linh thiêng, đặc biệt cầu con rất ứng nghiệm.
Thế là nàng mang theo ta và Thu Cúc lên núi cầu Phật.
Nhưng khi xe ngựa đi đến lưng chừng núi, một nhóm người cầm cờ xanh bất ngờ xông ra từ rừng rậm.
Là sơn tặc.
Thu Cúc khuyên: "Tiểu thư yên tâm, ta nghe mẹ nói, bọn sơn tặc cầm cờ xanh chỉ cướp của. Chúng ta đưa hết bạc và trang sức mang theo cho chúng là xong."
Nhưng Hàn Triệu Vân nhướng mày, đầy vẻ kiêu hãnh.
"Ta là chủ mẫu của gia tộc danh giá, nếu ra mặt đàm phán với sơn tặc, chẳng phải thanh danh sẽ hủy hoại sao?"
"Huống chi, trang sức trên người ta toàn là của hồi môn hoặc quà của phu quân, sao có thể để đám tiện nhân kia chiếm được?"
Ngay sau đó, nàng đột ngột đưa tay đẩy mạnh.
Ta và Thu Cúc bị đẩy khỏi xe ngựa.
"Các ngươi phải lấy đại cục làm trọng, thanh danh của chủ nhân quan trọng hơn tất thảy. Vì bảo vệ chủ nhân mà chết, cũng coi như là phúc phần của các ngươi. Nhà họ Tạ sẽ ghi nhớ hai nô tài trung thành."
Nói xong, nàng lệnh cho xa phu tăng tốc, rất nhanh biến mất vào rừng rậm.
15
Chúng ta bị giam trong thiền phòng của chùa Hòa Ân.
Cùng bị nhốt còn có bảy tám nữ nhân, đều bị bắt để đòi tiền chuộc.
Nhóm sơn tặc này không đến mức cùng cực ác độc.
Chỉ cần giao đủ bạc, sẽ được thả ra an toàn.
Nhưng hiện tại, ta và Thu Cúc chẳng thấy lối thoát.
Hàn Triệu Vân chắc chắn không bỏ tiền chuộc, nhà họ Tạ cũng không vì hai nha hoàn mà khuấy động phủ đệ.
Thu Cúc ngồi bó gối, ánh mắt ngơ ngẩn.
"Ta đối với tiểu thư chuyện gì cũng trung thành, làm việc lúc nào cũng giữ bổn phận, tình nghĩa bao năm như vậy, chẳng lẽ còn không bằng mấy món trang sức sao?"
Ta đáp thẳng thừng: "Đúng vậy, không bằng."
Nàng sững sờ nhìn ta.
"Ngươi vẫn chưa hiểu tính cách của nàng ta sao?" Ta mở lời.
"Đến giờ này mà ngươi còn nghĩ rằng, chỉ cần an phận thủ thường là có thể sống tốt hay sao?"
Có những người khao khát một thời đại phân chia giai cấp rõ ràng, bởi họ hưởng thụ cảm giác sinh sát trong tay.
Những người như vậy, thiếu đi sự tôn trọng cơ bản nhất đối với mạng sống.
Trông mong nàng ta có lương tri, là điều không thực tế.
"Nhưng chúng ta là nô tài, ngoài nhận mệnh, thì còn làm được gì?" Nàng vẫn đầy mông lung.
Ta trầm giọng nói:
"Vương hầu tướng quân, há lại sinh ra đã định sẵn? Cùng là con người, tại sao nàng ta làm chủ nhân, còn ngươi phải làm nô tài?"
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, suốt hơn mười năm qua được dạy dỗ nghiêm khắc, chưa từng nghe những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
"Ngươi, ta, nàng ta đều là con người. Là người, thì đều có quyền được sống như nhau.”
"Vì để nàng ta sống, bắt chúng ta hy sinh là sai; vì để phu quân nàng vui, bắt chúng ta uống thủy ngân là sai; vì thú vui vợ chồng bọn họ, đặt cho chúng ta những cái tên như gà, vịt, lợn, ngỗng cũng là sai.
"Mạng của ngươi và ta không hề thấp kém hơn nàng ta, và mạng nàng ta cũng chẳng cao quý hơn chúng ta."
Ta nói liền một hơi, rồi nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng:
"Vậy nên, để được sống, ngươi có sẵn sàng cứu chính mình một lần hay không?"
16
Đêm đó, ta châm ngọn lửa nhỏ, thiền phòng nhanh chóng bốc cháy dữ dội.
Các nữ nhân lần lượt chạy thoát.
Nhân lúc hỗn loạn, ta dẫn Thu Cúc bỏ trốn.
Khi ra đến cổng chùa Hòa Ân, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu khóc thảm thiết.
Trong số những người bị bắt, có một nữ nhân đang mang thai.
Lúc bỏ chạy, nàng ấy vô tình ngã một cú, tối nay có dấu hiệu sắp sinh.
Ta cắn răng, định tiếp tục chạy, nhưng chân không thể bước nổi.
Thu Cúc thấy ta dừng lại, liền hỏi: "Sao vậy?"
Ta buông tay nàng: "Ngươi xuống núi trước, nhớ báo quan để cứu người."
Nếu ta còn sống.
Dù bản thân khó giữ, nhưng ta không thể bỏ mặc người khác chết.
Đón ánh lửa, ta bước đến bên đống rơm, tìm thấy nữ nhân mang thai.
Bên cạnh nàng ấy còn có một nha hoàn và một ma ma.
Ta nói: "Ta là đại phu, đưa người vào gian phòng bên để chuẩn bị."
17
Sơn tặc bận dập lửa và truy bắt người, tạm thời không để ý đến chỗ này.
Ta đỡ sản phụ nằm xuống, sai ma ma đi đun nước, rồi bắt đầu trải khăn.
Ban đầu, ma ma còn nghi ngờ, nhưng thấy ta thành thạo, hơn nữa không có ai khác, bà đành đặt niềm tin vào ta.
Nữ nhân trẻ mặt tái nhợt, môi không còn chút máu.
Toàn thân nàng run rẩy không ngừng.
Là vì yếu, cũng là vì sợ.
Nàng không chắc chắn, ta cũng không.
Kiếp trước, phim ảnh và các tác phẩm văn hóa luôn lãng mạn hóa quá khứ, né tránh những rủi ro khi sinh nở.
Trong trí tưởng tượng lãng mạn của các văn nhân, việc sinh con đơn giản như uống nước, cứ nằm là có con trai.
Nhưng thực tế, ở thời đại không có y học hiện đại, tỷ lệ tử vong và nguy hiểm cao là lẽ thường tình.
Huống chi những cách đỡ đẻ lạc hậu còn là sự hủy hoại đối với sản phụ.
Ta nhớ lại câu dạy trong kiếp trước:
"Đôi khi chữa lành, thường xuyên giúp đỡ, luôn luôn an ủi."
Ta siết chặt tay nữ nhân trước mắt.
Nỗi ân hận vì không cứu được "Gà" luôn ám ảnh, xuất hiện trong từng giấc mơ của ta.
Chỉ mong từ nay, không còn gì phải tiếc nuối.
Đêm ấy dài đến lạ thường.
Gần sáng, tiếng khóc của đứa trẻ xé toạc màn đêm yên tĩnh.
"Chúc mừng, là một nữ nhi."
Nữ nhân trên giường sinh khẽ mở mắt, nở nụ cười yếu ớt.
"Cảm tạ cô nương đã cứu mẹ con ta."
Ta kiệt sức, nhưng nhìn nàng bình an vô sự, lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa vang vọng khắp núi rừng.
Một đoàn người cưỡi ngựa phi nhanh từ lưng núi lên đỉnh.
Quân số đông đảo, lại mặc giáp trụ, rõ ràng không phải sơn tặc.
Đến gần hơn, ta nhận ra con ngựa dẫn đầu – là Bôn Hương.
Người trên lưng ngựa chính là hộ vệ đại ca mà ta từng gặp ở chuồng ngựa.
Hoặc nói chính xác hơn, là thế tử của Thành Quốc Công – Ân Dật.
Hắn lớn tiếng tuyên bố:
"Phụng chỉ dẹp loạn! Kẻ nào kháng cự, giết không tha!"
Ta đứng giữa đống hoang tàn do ngọn lửa để lại, ôm lấy đứa trẻ sơ sinh, thân thể bám đầy bụi đất, đón ánh sáng đầu tiên của bình minh.