Thịnh Thế Khôn Nguyên - Chương 9:

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:36:38

 16

 

Tống Uyển Hi rời cung.

 

Trong chốn cung cấm rộng lớn, chỉ còn ta và Tiêu Thiệu dựa vào nhau mà sống.

 

Nó đến tuổi phải học hành, vậy mà phụ hoàng vẫn chưa sắp xếp thái phó dạy dỗ.

 

Đỗ quý phi và Tuyết phi thì đấu đá đến mức không ai nhường ai. Đã rất lâu rồi phụ hoàng không đến thăm Tuyết phi, nghe nói nàng ta tức giận đến suýt động thai.

 

Khi Đỗ quý phi đứng vững lại trong cung, nàng muốn đón Tiêu Thiệu về bên mình.

 

Tiêu Thiệu ôm chặt lấy cánh tay ta, khóc nức nở không chịu rời xa.

 

Ta nhìn Đỗ quý phi, trong lòng thấy xót xa.

 

Nàng ta mặt tái nhợt, tránh ánh nhìn của ta, giọng thều thào:

 

“Ta sẽ đối xử tốt với nó. Sau những chuyện đã xảy ra, ta đã hiểu, con cái mới là điều quan trọng nhất. Danh dự, vinh quang của ta sau này đều sẽ gắn với nó. Ta sẽ học cách làm một người mẹ tốt.”

 

“Nó đã có mẹ ruột của mình rồi.”

 

“Tiêu Vinh Hoa, đừng tưởng cứu ta một lần mà ngươi nghĩ ta sẽ không xử lý ngươi.”

 

Ta mỉm cười, nụ cười đầy sự thương hại.

 

Đỗ quý phi nổi giận.

 

“Ngươi dám vô lễ!”

 

“Đỗ quý phi, ngươi có từng nghĩ vì sao mình không thể có con không…”

 

“Im đi, ngươi câm miệng!” Đỗ quý phi đột nhiên phát điên.

 

Con cái chính là nỗi đau lớn nhất của nàng.

 

Ta thở dài một tiếng: “Người ta vẫn nói, Thái hậu là một người tốt.”

 

“Vậy ngươi cho rằng ta là kẻ ác sao? Ta đã cùng bệ hạ vượt qua sinh tử, vì người mà bày mưu tính kế, quỳ xuống cầu xin phụ thân, chịu đủ mọi nhục nhã…”

 

“Và còn vì ngài mà dùng thuốc độc giết chết hoàng gia gia.” 

 

(gia gia: ông nội)

 

Đỗ quý phi kinh hãi nhìn ta, không nói được lời nào.

 

Nàng từng bước lùi lại, kinh ngạc vì không hiểu tại sao ta biết nhiều như vậy.

 

Thực ra không khó đoán, Tống Uyển Hi đã kể cho ta một phần, thêm vào những gì ta biết từ cốt truyện, có thể ghép lại thành sự thật.

 

Sư phụ của Tống Uyển Hi là một vị thánh y, nhưng để trở thành thánh y cần rất nhiều dược liệu quý, mà nơi có nhiều dược liệu nhất chính là hoàng cung.

 

Ông đến kinh thành, vào cung, sống rất thoải mái tự do.

 

Cho đến một ngày, ông phát hiện ra rằng hoàng gia gia bị trúng độc.

 

Chỉ một thoáng sắc mặt thay đổi, ông đã bị theo dõi.

 

Cuối cùng, ông buộc phải giả chết để thoát thân…

 

Thái hậu hẳn đã nhận ra điều này, nên khi Đỗ quý phi xin nhập cung, bà quyết liệt ngăn cản.

 

Bởi nếu gia tộc họ Đỗ dám đầu độc hoàng gia gia, thì một ngày nào đó, họ cũng dám ra tay với phụ hoàng.

 

Đỗ quý phi chỉ cần sinh ra một đứa con, thì Đỗ Tử Quốc sẽ sẵn sàng đưa phụ hoàng về chầu trời một cách lặng lẽ.

 

Đáng tiếc, phụ hoàng hoàn toàn không nhìn ra điều đó.

 

Phụ hoàng và Đỗ quý phi đều sống trong ảo mộng của tình yêu, có thể vì tình yêu mà sống chết, không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ hay vấy bẩn tình yêu thuần khiết của mình.

 

Nhưng Đỗ Tử Quốc không như vậy, hắn là một kẻ tham vọng, một kẻ tham vọng tỉnh táo, và gia tộc của hắn qua ba đời đều hiểu rõ mình muốn gì.

 

Đỗ quý phi hoảng loạn bỏ đi, chỉ cần nàng đến than phiền với phụ hoàng, e rằng cái chết của ta sẽ đến sớm.

 

Ta điềm nhiên nói: “Đỗ quý phi, con của người khác là thứ không dễ dàng để nuôi dưỡng. Thực ra, Thái hậu đã để lại cho ngươi một con đường. Lúc đó, nếu ngươi kiên nhẫn hơn, đã có thể lấy được thuốc giải từ bà ấy mà sinh ra con của mình, tiếc là…”

 

“Ngươi nói cái gì?”

 

Nàng đột ngột dừng bước, quay phắt lại.

 

Ta giơ lên một viên thuốc, bình thản nói:

 

“Thái hậu ngăn cản ngươi vào cung, thật sự là vì bà ấy sợ ngươi sao? Hay là bà ấy sợ gia tộc họ Đỗ đứng sau ngươi?

 

“Nếu phụ thân và ca ca của ngươi thực sự nghĩ đến ngươi, họ đã tự nguyện rời kinh thành, sống an phận là một phú ông. Với tính cách của phụ hoàng, người sẽ không bạc đãi họ. Nhưng họ lại chọn con đường quyền cao chức trọng.”

 

“Ngươi nghĩ thuốc tuyệt tự là Thái hậu làm khó ngươi? Ngươi sai rồi, đó là Thái hậu làm khó gia tộc họ Đỗ. Phụ thân và ca ca của ngươi đã bỏ rơi ngươi từ hai mươi năm trước vì lợi ích của bản thân họ.”

 

Đỗ quý phi gào lên trong tuyệt vọng: “Ngươi nói dối!”

 

“Ngươi có biết Thái hậu xuất thân từ gia tộc nào không?” Ta lạnh lùng nhìn nàng.

 

Đỗ quý phi sững sờ.

 

Ta bước từng bước đến gần nàng, đứng cách một khoảng ngắn, nhẹ giọng nói:

 

“Thái hậu là người họ Triệu, xuất thân từ một gia tộc có trăm năm lịch sử, danh tiếng lừng lẫy. Sau khi gặp hoàng gia gia, bà và ngài ấy đã yêu nhau sâu đậm, nhưng lại vô cùng kiềm chế, tự nguyện từ bỏ tình yêu và xin xuất gia.”

 

“Nhưng phụ thân của bà, thương nữ nhi của mình, đã quả quyết từ quan, đưa cả gia đình rời khỏi kinh thành, lập học phủ và truyền dạy tri thức cho dân chúng.

 

“Đó mới là cách một gia đình thực sự yêu thương con cái. Không phải tham quyền lực cho mình mà bỏ qua sự an nguy của con cái.

 

“Viên thuốc giải này là cho ngươi. Nhưng Tiêu Thiệu sẽ ở lại bên ta. Ngoài ra, ta cũng mong ngươi không làm khó các phi tần ở Thượng Lâm Am nữa. Họ cả đời không được sủng ái, đã thiệt thòi rất nhiều so với ngươi. Xin hãy để họ có một con đường sống.

 

“Nhưng Quý phi nương nương, gia tộc họ Đỗ đã có Đỗ Tuyết Phù. Họ sẽ không cho phép ngươi sinh con đâu. Ngươi hãy tự bảo trọng.”

 

Ta nắm tay Tiêu Thiệu, quay người bước đi.

 

Ta cảm nhận ánh mắt dữ dội của Đỗ phi đâm thẳng vào lưng mình, như lưỡi dao sắc lạnh.

 

Từ trong kẽ răng, nàng nghiến ra từng từ.

 

“Ngươi… đang… chia rẽ… ta!”

 

Ta bật cười.

 

Đúng vậy!

 

Ta đang chia rẽ nàng.

 

Đã mười mấy năm trôi qua.

 

Thái hậu dĩ nhiên không để lại thuốc giải cho Đỗ quý phi.

 

Nhưng ta nói rằng nó là thuốc của Thái hậu, thì nó chính là thuốc của Thái hậu.

 

Người ta đều nói Thái hậu là một người tốt, nhưng đâu có ai nói rằng bà không phải là kẻ ác.

 

Đáng lẽ bà nên điều tra và xử lý việc nhi tử mưu sát hoàng gia gia ngay từ đầu, lẽ ra phải phế truất ngôi vị hoàng đế của người, chứ không chỉ đơn thuần đổ lỗi lên đầu của Đỗ quý phi.

 

Thế nhưng, mỗi người đều có những giới hạn riêng của mình. Đứng ở hiện tại mà nhìn lại, mọi chuyện dường như là vậy, nhưng vào thời điểm đó, ai có thể biết được sự thật ra sao?

 

Có lẽ đó là quyết định tốt nhất mà Thái hậu có thể đưa ra trong hoàn cảnh lúc ấy, dù gì, quyền lực chưa bao giờ nằm trong tay nữ nhân.

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, công hay tội, thành hay bại, đều sẽ để lại cho đời sau phán xét.

 

17

 

Sau khi nhận được thuốc giải, Đỗ quý phi trở nên dễ chịu hơn với ta.

 

Giờ đây, ta có thể tự do ra vào cung điện.

 

Ta bắt đầu tìm hiểu hành trình của Lục Ngọc Chương, nắm rõ thời gian và lộ trình của hắn, để có thể khiến hắn thường xuyên đưa ta ra ngoài chơi.

 

Từ đó, ở những nơi nam chính đi qua, luôn xảy ra các sự cố bất ngờ.

 

Chúng ta gặp một hầu gia bị kẻ khác ám sát, Lục Ngọc Chương cứu ông ấy, nhưng người nhận được lời cảm tạ lại là ta.

 

“Đa tạ công chúa đã cứu mạng, thần xin cảm kích không nguôi. Xin người nhận lấy viên ngọc bội này làm tín vật. Nếu công chúa cần, hãy cứ tìm đến thần.”

 

Ta điềm nhiên nhận lời cảm ơn, khéo léo đáp lễ và nhận lấy tín vật của ông ấy.

 

Khi gặp một tiểu tướng bị trúng độc, Lục Ngọc Chương nhanh chóng đánh lạc hướng kẻ địch, còn ta lấy viên thuốc giải của Tống Uyển Hi bỏ vào miệng tướng quân. Khi tỉnh lại, người đầu tiên mà tiểu tướng nhìn thấy là ta, và đôi mắt tràn ngập lòng biết ơn.

 

Tốt lắm, món nợ ân tình này, có lẽ hắn sẽ không thể quên được.

 

Chúng ta còn gặp một hoàng tử ngoại bang mà lẽ ra sẽ kết nghĩa huynh đệ với Lục Ngọc Chương.

 

Nhưng khi nhận ra thân phận của hắn, ta lập tức bảo Lục Ngọc Chương bắt giữ, đưa vào Đại Lý Tự. Ta còn thuyết phục phụ hoàng để đổi lấy từ đất nước của hoàng tử ấy vô số tiền tài và lợi ích. Đây trở thành một trong những công trạng hiếm hoi và nổi bật nhất của phụ hoàng.

 

Khi hoàng tử được thả, hắn oán hận nhìn chằm chằm vào Lục Ngọc Chương, hận không thể giết hắn ngay lập tức.

 

Ta thì nép mình giữa đám đông, lặng lẽ "ẩn thân."

 

Ta nhận được ân tình, còn thù hận đều đổ lên Lục Ngọc Chương. Không gì có thể tuyệt vời hơn thế.

 

Lục Ngọc Chương bắt đầu cảm thấy có điều gì đó bất thường.

 

Vì thương tích trên người hắn ngày càng nhiều, trong khi cảm kích nhận được thì ít mà oán hận lại nhiều.

 

Hắn nhìn ta với vẻ nghi ngờ, nói đầy sâu xa: “Thần luôn cảm thấy công chúa đang giấu giếm thần điều gì đó.”

 

Hắn thật ra muốn nói rằng, mỗi lần đi cùng ta, hắn đều gặp vận rủi, phải không?

 

Ôi!

 

Hắn đâu biết mình là nam chính, những chuyện này thực ra đều là cơ hội của hắn.

 

Cứu hầu gia trọng thần, có ân tình với tướng quân, kết giao cùng hoàng tử ngoại bang, và có một vị hôn thê là đệ tử của thánh y—tất cả những điều này đều là nền tảng trong cốt truyện của hắn.

 

Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn nữa.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.