CHÀNG LÍNH CỨU HOẢ NGỌT NGÀO CỦA TÔI - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-11-06 12:53:10
-6-
Tôi, Lý Trừng Tư, tính đủ đường mà lại bỏ sót cái dòng thời gian này!
Tôi tuyệt vọng nhìn lên trần nhà, tim đập như trống dồn.
Hứa Chu Hòa sẽ nghĩ gì về tôi?
Anh ấy có thấy tôi bị làm sao không?
Xong rồi, xấu hổ quá.
Nhưng chia tay bao năm rồi, anh ấy vẫn chưa xóa tôi.
Là không để ý, hay là quá để ý?
Tôi đặt điện thoại xuống.
Sáng mai còn phải đi phát tờ rơi, không nghĩ nhiều nữa.
Sáng hôm sau, tôi đang ngồi trên xe buýt đến điểm phát tờ rơi thì người phụ trách báo rằng hôm nay không cần đến nữa.
Làm việc bán thời gian nhiều nhưng tôi ghét bị cho leo cây.
Tôi chặn luôn số người phụ trách, nhìn ra ngoài cửa sổ, khi xe qua cầu bắc qua sông thì đến trạm xuống.
Tôi mở điện thoại chơi vài màn game, rồi ngẩng lên thì xe vẫn đang trên cầu.
Lúc này tôi mới nhận ra đang bị tắc đường.
Có chút bực bội, tôi cất điện thoại thì nghe thấy "rầm" một tiếng, một chiếc xe hơi lao tới đâm vào xe buýt.
Trong xe bỗng chốc xôn xao, tài xế mở cửa bảo mọi người: “Xuống hết đi!”
Xui xẻo đã không có giới hạn rồi.
Mặt tôi không chỉ nhăn nhó, có khi còn đáng sợ hơn cả ma nữ.
Xuống xe cùng mọi người, tôi đi bộ trên vỉa hè dọc cầu.
Không khí buổi sáng rất trong lành, tâm trạng tôi cũng dần tốt hơn, đi vài bước thì thấy được nguyên nhân gây tắc đường.
Phía trước có một đám người vây quanh, dây cảnh báo giăng rộng, một cô gái ngồi ở mép cầu, trông có vẻ định nhảy xuống.
Tôi là người không thể cưỡng lại sự tò mò, bước chân theo đó nhanh hơn.
Khi chen vào trong, tôi thấy Hứa Chu Hòa đang trấn an cô gái.
Nhưng anh ấy không dám đến gần, chỉ có thể đứng cách xa và nói chuyện với cô ấy.
Tôi dựng tai lắng nghe tình hình, mới hiểu được bạn trai chưa cưới của cô gái này đã mất vì bệnh tật, cô ấy đã ngồi đây cả đêm.
“Thật ra tôi đã nghĩ ra hàng ngàn lý do để chúng tôi chia tay, có thể vì không hợp, có thể vì gia đình, hoặc vì anh ấy không chung thủy, nhưng tôi không thể chấp nhận kiểu chia ly này. Thật vô vọng, yêu thương nhưng phải chia xa, tàn nhẫn quá…”
“Cô Dương, tôi hiểu cảm giác mất mát của cô, nhưng tôi mong cô can đảm đối mặt, chỉ khi còn sống mới có thể có tất cả mọi khả năng, tin tôi đi, thời gian sẽ làm dịu mọi thứ.”
Ánh nắng rọi lên mặt Hứa Chu Hòa, anh mỉm cười nhẹ, giống như bông hoa mùa xuân, giọng nói ấm áp, thật chữa lành.
Cô gái quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh, sau đó từ từ nhìn ra xa nơi các tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh sáng ban mai.
Ánh sáng ấy mạnh mẽ, chói mắt.
Giống như tình yêu, rực rỡ mà khiến lòng người đau đớn.
Thấy cô gái ngẩn ngơ, Hứa Chu Hòa lập tức bước tới, ôm lấy cô ấy.
Những người xung quanh như nín thở, giây phút này, bên tai vang lên nhiều tiếng thở phào, cuối cùng cũng an lòng.
Cô gái ngồi xuống đất, che mặt khóc, người thân cũng đến, mẹ và con gái ôm nhau khóc nức nở.
Hứa Chu Hòa lau mồ hôi trên trán, quay đầu lại mới nhìn thấy tôi.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, lòng tôi bất chợt căng thẳng.
Ánh mắt ấy, đủ khiến người ta xao xuyến.
Tôi ngay lập tức tưởng tượng, nếu có một lính cứu hỏa đẹp trai thế này, liệu có bao nhiêu cô gái sẽ xếp hàng chờ “nhảy sông” đây?
Tôi liếm môi, nếu không bị cảnh sát bắt thì tôi cũng muốn thử.
“Đội trưởng Hứa, vất vả rồi.” Đồng nghiệp của anh bước tới đưa nước.
Người này trông rất quen, tôi nhớ mình đã nói chuyện với cậu ấy lần trước.
Cậu ấy nhìn thấy tôi, liền đi tới: “Chị gái thật trùng hợp, lại gặp chị rồi.”
Cậu ấy nhìn theo ánh mắt của tôi, liếc nhìn Hứa Chu Hòa.
“Tôi biết đội trưởng Hứa đẹp trai, chỉ tiếc là khó theo đuổi lắm.”
Khó theo đuổi à?
Vậy thì tốt.
Ít nhất cũng không ai có được anh ấy, còn tôi thì đã thắng ngay từ vạch xuất phát.
“Không sao.” Tôi cười khẽ với cậu ấy, “Cho tôi xin WeChat của cậu.”
“Chị gái, không phải tôi không cho, mà là anh ấy không cho đâu.” Lý Hạo nhắc nhở tôi nhỏ giọng.
Tôi nói: “Ý tôi là, WeChat của cậu cơ.”
Lý Hạo cúi đầu, gãi đầu bối rối: “Lần đầu tôi gặp tình huống này, thật ngại ghê.”
Sau khi chắc chắn đã kết bạn với Lý Hạo, tôi chào tạm biệt.
Hứa Chu Hòa chỉ nhìn tôi chăm chú một lúc, sau đó thản nhiên xử lý công việc còn lại.
Tôi đi về phía đầu kia của cây cầu, ngắm cảnh sông mà lại đắm mình trong suy tư.
Cô gái ấy thật đáng thương, họ yêu nhau đến thế mà lại bị bệnh tật chia lìa.
Nhưng tôi năm đó, lại vì tự ti mà từ bỏ Hứa Chu Hòa.
Chỉ là ông trời không chịu để yên, cứ muốn chúng tôi gặp lại hết lần này đến lần khác.
Tôi đã tốt hơn, đã rời khỏi ngôi nhà đó, đã biết kiếm tiền, đã tự tin hơn.
Nếu muốn sống không hối tiếc, thì ước nguyện duy nhất của tôi là có được Hứa Chu Hòa.
Vừa đi, tôi vừa thề rằng nửa đời sau của Hứa Chu Hòa, nhất định phải thuộc về tôi.
-7-
Trên chuyến xe buýt trở về, tôi nhắn tin cho Lý Hạo, cậu trả lời rất nhanh, chắc cũng không bận gì.
“Chị gái, chào chị, tôi là Lý Hạo.”
Cậu ấy còn gửi vài sticker động nữa.
Tôi nghĩ một lát rồi quyết định thẳng thắn: “Đồng chí Lý, chào cậu, thực ra tôi kết bạn là vì đội trưởng Hứa, xin lỗi nhé ~ Nhưng sau này chúng tôi mà cưới, đảm bảo sẽ có phong bì to cho cậu, chắc chắn sẽ nhiều hơn người khác!”
Lý Hạo: “… Đúng là, có anh ấy thì hoa đào của tôi tàn hết.”
Tôi an ủi cậu ấy: “Yên tâm, tôi quen nhiều người, chuyện thành rồi sẽ giới thiệu cho cậu vài mối.”
Lý Hạo: “Được thôi, tôi có thể giúp chị tác hợp, nhưng nếu đội trưởng Hứa không thích chị thì tôi chịu nha.”
“Chắc chắn, tôi cũng đâu phải không biết điều.”
Nói chuyện một hồi, tôi phát hiện Lý Hạo là người có thể làm bạn, gặp việc khó thật sự cũng chịu giúp.
Vậy là tôi nhờ cậu ấy khéo léo hỏi về tiêu chuẩn chọn bạn đời hiện tại của Hứa Chu Hòa, ý định kết hôn và liệu anh ấy có quay lại với người cũ không.
Lý Hạo: “Chị hỏi cái này làm gì? Chị muốn làm người cũ của anh ấy à?”
Trông tôi không giống à?
Lý Hạo: “Tuy chị nhìn cũng xinh đấy, nhưng không giống kiểu mà đội trưởng Hứa thích.”
Lý Hạo: “Nói thật nhé, đừng giận nha, vì có nhiều cô gái thất bại lắm, cũng có nhiều người giống chị, trông hơi non nớt, nhưng đội trưởng Hứa chẳng thèm để ý đâu.”
Tôi không nói cho cậu ấy biết, vì cậu ấy nhìnaf biết không tin lời tôi.
Hừ, vậy phải dùng hành động thực tế chứng minh rồi.
Tôi nhắn: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng.”
Lý Hạo: “Chị kiên trì ghê, nhưng thử thách bản thân cũng tốt mà.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi xuống xe, ghé vào siêu thị gần đó mua ít thực phẩm rồi về nhà.
Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Lý Hạo báo cáo tình hình: “Đội trưởng Hứa nói anh ấy sợ con gái, không có ý định kết hôn.”
Tôi cũng sợ đàn ông đây?!
Thật kỳ lạ là khi tôi tiếp xúc gần với bất kỳ chàng trai nào khác, tôi đều cảm thấy rất khó chịu.
Nếu không có Hứa Chu Hòa, chắc tôi ế mất.
Đúng là điều khó hiểu.
Có khi nào tôi phải tìm thầy bói xem số mình có khuyết Hứa Chu Hòa không nhỉ?
Sau khi nhắn tin xong với Lý Hạo, tôi nhận được một đơn hàng viết bài quảng cáo bốn con số.
Thế là tôi bước vào tuần lễ luyện công dài ngày.
Khi cuối cùng nhận được thù lao, tôi vui sướng lăn lộn trên giường.
Đang nghĩ xem có nên đi đâu xả stress không, thì nhận được lời mời họp lớp từ lớp trưởng cấp ba.
Ngay thứ bảy tuần này.
Hứa Chu Hòa… sẽ tới không nhỉ?
Dù anh ấy có đến hay không, tôi nhất định sẽ đi.
Hôm sau khi nhận được lời mời, tôi ra trung tâm mua sắm chọn một bộ đồ mới, vì dáng người khá gầy, nên tôi chọn tông màu ấm.
Buổi tiệc tổ chức ở một khách sạn lớn, món ăn không nhiều nhưng rất ngon.
Quả nhiên Hứa Chu Hòa không tới, nhưng với công việc của anh ấy thì cũng không có gì bất ngờ.
Ăn xong, chúng tôi chuyển sang KTV.
Tôi uống rượu xong chỉ đỏ mặt chứ không say, nên lúc ăn đã uống hai ly, chẳng cảm thấy gì nhiều.
Vì tôi bẩm sinh không có năng khiếu âm nhạc, nên không tham gia hát, chỉ ngồi lặng lẽ ở góc nhấm nháp đồ ăn vặt.
Một lát sau, tôi nhận ra có ai đó ngồi xuống cạnh mình.