Chàng Sát Thủ Soái Ca - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 13:49:22
1
Anh sát thủ trở về với mùi máu tanh nồng nặc, mặc dù mùi rất nhẹ, nhưng tôi vẫn ngửi ra được.
Anh ấy cầm bộ quần áo bẩn vừa cởi ra, đi về phía phòng tắm. “Chờ tôi tắm xong rồi sẽ nấu cơm.”
Tôi bẽn lẽn, ngập ngừng nói: “Có muốn tắm chung không?”
Cơ thể anh ấy đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Tôi chữa ngượng: “Dù sao tôi cũng đâu có nhìn thấy.”
“Tôi thì nhìn thấy!” Anh ấy thốt lên câu đó rồi quay người bước vào phòng tắm.
2
Tôi tên là Ôn Ninh, là một cô nhi.
Ba năm trước, tôi được một gia đình giàu có nhận nuôi, nhưng con cái trong nhà chẳng ai ưa tôi.
Đặc biệt là cậu con trai út.
Hắn lợi dụng lúc tôi không để ý, đẩy tôi xuống cầu thang, khiến đầu tôi va vào bậc thang và dẫn đến mù lòa.
Thực ra, tôi không hoàn toàn mù. Chỉ là mọi thứ rất mờ ảo.
Để bảo vệ mạng sống, tôi khăng khăng nói rằng mình không nhìn thấy gì.
Sau khi xuất viện, gia đình đó sắp xếp cho tôi ở một căn biệt thự ngoại ô, kèm theo một khoản tiền lớn, mặc kệ tôi sống chết.
Tôi chẳng buồn báo thù.
Ngày ngày gọi đồ ăn giao tận nơi, tháo gỡ mấy gói hàng, cuộc sống vẫn rất thoải mái.
Không ngờ, cách đây hai tuần, một tên sát thủ đột ngột xông vào nhà tôi.
Anh ấy đặt con dao sát cổ tôi, chuẩn bị ra tay, nhưng khi phát hiện tôi là người mù, anh ấy không động thủ.
Chỉ đe dọa tôi không được tiết lộ chuyện này.
Thế là chúng tôi bắt đầu một cuộc sống chung kỳ quặc.
Anh ấy xuất hiện rất thất thường, thỉnh thoảng còn giúp tôi nấu cơm.
Nhưng vài bữa cơm sao mà thỏa mãn được tôi.
Là chủ nhà, tôi phải cho anh ấy biết ai mới là người có quyền.
Tối hôm đó, tôi ngồi rình trước cửa phòng tắm, tưởng tượng về thân hình đầy quyến rũ của anh ấy.
Tiếng nước tắt, anh sát thủ bước ra, quấn khăn quanh người.
Hơi nước mờ ảo bao quanh.
Dù tầm nhìn mờ mịt, tôi vẫn có thể nhận ra bờ vai rộng và vòng eo thon gọn của anh.
Tặc tặc, nhìn gần đúng là hấp dẫn.
Anh sát thủ nhìn thấy tôi, “Cô đứng đây làm gì?”
Mặt tôi đối diện với lồng ngực anh, tôi hắng giọng: “Để chị sờ thử cơ bụng nào.”
Anh ấy: “......”
3
Động tác lau tóc của anh sát thủ dừng lại, một lúc lâu sau mới mở miệng.
“Muốn chết à?”
“Cho tôi sờ xong rồi chết cũng được.”
“......”
Anh ấy không thèm để ý tôi, quay người bước đi.
Tôi vội vàng chạy theo, quên mất cái gậy dẫn đường ngay cạnh.
Chân tôi va vào góc bàn.
"Bịch" một tiếng, cả người tôi ngã xuống đất.
"Đau quá…"
Tôi gượng dậy, nước mắt trào ra vì đau đớn.
Anh sát thủ thở dài, bước đến gần tôi, ngồi xổm xuống, mấy giọt nước còn vương trên tóc nhỏ xuống đùi tôi.
Mặt anh ấy cách tôi rất gần, nhưng tôi vẫn không thấy rõ, nhìn cái đường nét mờ mờ, chắc là một anh đẹp trai đây.
Gần thêm chút nữa! Gần thêm chút nữa, tôi sẽ nhìn rõ khuôn mặt của anh!
Tôi không dám nhìn quá kỹ, sợ bị anh phát hiện.
Anh sát thủ cúi xuống nhìn vào đầu gối tôi, những ngón tay ấm áp chạm nhẹ vào vết thương.
“Chảy máu rồi, có dung dịch sát trùng không?”
Tôi trả lời trật lất: “Tôi muốn sờ cơ bụng.”
“...”
Anh ấy lại lặng thinh.
Đùa thôi, vết thương nhỏ này có gì to tát, tôi từng bị thương nhiều lần rồi.
Nhân lúc anh ấy chưa mặc quần áo xong, tôi phải tranh thủ cơ hội sờ thử mới được.
Anh sát thủ thở dài bất lực: “Chỉ sờ thôi?”
“Thật ra tôi còn muốn hôn nữa.”
“... Cô đừng được đà lấn tới!”
4
Lúc tôi nghĩ anh ấy sẽ giận mà bỏ đi, nhưng anh ấy lại nắm lấy cổ tay tôi, đặt lên eo mình.
Tôi: “?”
Anh sát thủ quay mặt đi, khó khăn mở lời.
“Sờ đi.”
Tôi liền sờ loạn cả lên, sợ anh sẽ đổi ý.
Cảm giác trên tay vừa trơn mượt vừa săn chắc, từng múi cơ hiện rõ.
Khi tôi chạm vào eo anh, cả người anh sát thủ khẽ run lên.
Giọng anh khàn khàn: “Nhẹ thôi, nhột lắm.”
Tôi suýt phun máu mũi ra ngoài.
5
Rõ ràng tôi chỉ đang sờ cơ bụng…
Nhưng tay tôi bắt đầu di chuyển chậm lại.
Anh ấy cũng không còn run nữa.
Không biết là do tôi hành động quá mạnh hay là do cái khăn tắm tự nó có ý đồ riêng, nhưng nó rơi xuống đất.
Anh sát thủ lập tức quăng cái khăn trên vai lên mặt tôi, rồi vội vàng nhặt lại khăn tắm.
Tôi vờ như không biết gì, “Có chuyện gì à?”
Anh ấy bối rối đáp: “Không… không có gì…”
Hừm, không ngờ lại có thu hoạch ngoài mong đợi.
6
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, anh sát thủ đã ra ngoài.
Tôi lấy điện thoại giấu dưới gối, dí sát vào mặt để gọi đồ ăn.
Đột nhiên, cửa chính của căn biệt thự bị đạp tung ra.
Ngay lập tức, có người hét lớn—
"Ôn Ninh, mày ra đây cho tao!"
Cái giọng rè rè này mà có chuyển thành nhạc điện tử tôi cũng nhận ra được.
Trần Vũ Phi.
Kẻ đã đẩy tôi ngã xuống cầu thang.
Tôi chống gậy dẫn đường, chậm rãi bước ra, hắn nhìn thấy tôi liền bắt đầu cười nhạo như mọi khi:
"Ồ, chưa chết à."
"Tao cứ tưởng mày đã chết bất đắc kỳ tử ở đây rồi chứ, xe chở xác cũng sắp tới rồi."
Tôi chẳng buồn đáp, "Anh đến đây làm gì?"
Trần Vũ Phi lập tức xông đến, đẩy tôi ngã nhào xuống đất, rồi đá văng cây gậy dẫn đường đi.
"Đây là nhà của tao, tao muốn đến thì đến!"
Trần Vũ Phi khoanh tay, đi quanh trong phòng khách.
"Tao muốn lấy lại căn nhà này, hạn trong hôm nay mày phải dọn đi."
"Nhà này không cần mày dọn dẹp, dù sao mày đụng vào cái gì tao cũng sẽ vứt hết."
Tôi cúi đầu nhìn xuống sàn, đáp:
"Đây là nhà bố mẹ cho tôi, anh không có quyền lấy lại."
Trần Vũ Phi hừ lạnh, nhổ một bãi nước bọt xuống sàn, hét lên:
"Đó là bố mẹ tao! Mày chỉ là thứ con hoang, cút ra khỏi đây càng xa càng tốt!"
Nói xong, hắn bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.
7
Đêm buông xuống.
Anh sát thủ đã về.
Hình như anh ấy mắc bệnh sạch sẽ, vừa vào nhà đã bắt đầu cởi đồ ra.
Bây giờ tôi cũng chẳng còn tâm trí mà nhìn lén nữa.
Anh sát thủ thay xong quần áo, thấy tôi ngồi lặng thinh bên mép giường, liền hỏi: "Sao thế? Sao cả buổi không nói gì?"
Chỉ một câu "Sao thế?" làm mắt tôi đỏ hoe.
Từ nhỏ đến lớn, gần như chẳng có ai quan tâm đến tôi.
Tôi cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Anh sát thủ, giết một người thì bao nhiêu tiền?"
"???"
"…Cô định làm gì?"
Tôi lau nước mắt.
"Muốn hỏi xem anh kiếm được nhiều không, tôi muốn mượn ít tiền."
Anh sát thủ: "Cô muốn mượn bao nhiêu?"
Ừm, xem ra anh ấy kiếm cũng không ít.
"Tôi muốn mượn…"
Khoan đã.
Nghĩ lại, mượn tiền rồi cũng phải trả, mà giờ tôi chẳng có khả năng lao động, lại đi lãng phí tiền của người ta.
Tôi ngả người ra sau, chìm vào trong chăn.
"Thôi, không mượn nữa, anh cứ giết tôi luôn đi."
"Xác cứ để đó, vài hôm nữa sẽ có người đến lấy."
"Anh cũng tìm chỗ khác mà ở đi."
Tôi phó mặc tất cả, nhắm mắt lại, sẵn sàng đón nhận cái chết của mình.
Phúc cũng hưởng rồi, cơ bụng cũng sờ rồi, không còn gì hối tiếc.
Tiếng bước chân của anh sát thủ ngày càng gần, hình như anh ấy ngồi xuống cạnh giường, tôi cảm thấy giường lún xuống.
Anh sát thủ nhẹ nhàng nói:
"Nói tôi nghe đã xảy ra chuyện gì, rồi cô được sờ cơ bụng."
"Được!" Tôi bật dậy ngay tức khắc.
8
Tôi kể cho anh ấy nghe toàn bộ câu chuyện, bao gồm cả chuyện về đôi mắt của tôi.
Nghe xong, anh sát thủ chỉ bình thản nói: "Tôi hiểu rồi."
"Anh xem, nếu tôi ở lại đây, chắc chắn ngày mai sẽ bị người ta đánh chết, còn nếu ra ngoài thì chết đói."
Tôi cứng rắn nói: "Vậy nên, cho tôi sờ cơ bụng thêm lần nữa rồi anh giết tôi đi."
Nhìn vẻ mặt phấn khích của tôi, anh ấy có chút không tin nổi.
"Cô trước khi chết chỉ nghĩ đến việc sờ cơ bụng thôi sao?"
"Thực ra tôi còn muốn lăn giường nữa."
Đối mặt với sự thẳng thắn của tôi, anh sát thủ lại rơi vào im lặng.
Tôi dò hỏi: "Anh có thể…"
Anh ấy dứt khoát từ chối: "Không thể."
Đồ keo kiệt!
9
Anh sát thủ bảo tôi đừng vội chết, anh ấy không giải thích lý do, chỉ quăng tôi vào trong chăn rồi tự mình đi tắm.
Một tên sát thủ lại khuyên tôi sống tiếp.
Thật nực cười.
Dù không biết anh ấy định làm gì, tôi vẫn lén lút thu dọn hành lý.
Trong tài khoản vẫn còn một ít tiền, đủ để tôi sống cầm chừng thêm một thời gian nữa.
Sáng hôm sau.
Tôi bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.
Ban đầu tôi cứ tưởng là Trần Vũ Phi dẫn người đến đuổi tôi đi.
Tôi khoác túi lên vai, chống gậy dẫn đường, chuẩn bị rời khỏi nhà.
Không ngờ đám người mặc vest này vừa thấy tôi liền cúi gập người 90 độ, lịch sự mời tôi quay lại, còn tiện tay giúp tôi dọn dẹp sạch sẽ căn nhà.
Những tên côn đồ mặc vest bỗng chốc hóa thành những anh chàng giúp việc.
Người đàn ông đứng đầu tiến đến trước mặt tôi, mỉm cười nói:
"Ôn Tiểu thư, ông chủ chúng tôi đã mua lại căn nhà này, cô cứ yên tâm ở lại."
Tôi ngơ ngác.
Ông chủ nào chứ? Ở đâu ra một ông chủ? Sao tôi chẳng nhớ mình quen biết nhân vật nào lớn như vậy.
Tôi băn khoăn hỏi: "Ông chủ các anh là ai?"
Người đàn ông mặc vest: "Cái này tôi không tiện nói."
…
Mẹ kiếp.