Chiếu Điện Hồng - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-11-20 14:21:58
1
"Bệ hạ ân sủng nhiều người như thế, không biết còn nhớ đến kẻ hèn mọn này không?"
Lời vừa dứt, lại thêm một cái đầu lăn xuống đất.
Những lời khó nghe như thế, hôm nay ta đã nghe không ít.
Ta lau máu trên lưỡi đao, mím môi nhìn về phía nơi Tiêu Kỳ an tĩnh ngồi trên cao.
Hắn đang nắm cây bút đen như lông quạ, thần sắc tựa tuyết.
"Ngươi chém mỏi tay rồi sao?"
Ánh mắt chạm nhau, vẻ mặt hắn vẫn bình thản, như thể người bị sỉ nhục không phải là hắn.
Ta phất tay.
Kẻ tiếp theo bị áp giải vào Kim Loan điện chính là phế đế.
Hắn từng là đệ đệ mà Tiêu Kỳ yêu thương nhất.
Nhưng rồi, hắn phản bội, chà đạp, và đặt Tiêu Kỳ dưới gót chân mình.
Tiêu Triết bị áp chế quỳ xuống đất, mỉm cười ngước đầu nhìn lên.
"Hoàng huynh hành hình lớn đến vậy..."
"Chắc hẳn ngày mai, danh tiếng lẫy lừng của hoàng huynh sẽ lan truyền khắp thượng kinh."
Lưỡi đao của ta kề sát cổ hắn.
"Câm miệng!"
Tiêu Triết cười lớn, trong mắt tràn đầy ác ý không chút che giấu.
"Chủ nhân còn chưa lên tiếng, ngươi - con chó này - kích động gì chứ."
"Sao hả, ngươi cũng là người được bệ hạ sủng ái?"
Thái dương ta giật liên hồi.
Giơ tay lên, ta định trước hết móc đi đôi mắt gian tà của hắn.
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai ta.
Tiêu Kỳ chẳng biết từ khi nào đã bước xuống từ ngai cao.
Hắn khẽ nhướng mi, giọng nói lạnh lẽo.
"Trẫm sẽ tự tay lăng trì ngươi."
Tiêu Triết liếm môi như nếm được vị ngon.
"Hoàng huynh quả là mỹ nhân cầm dao, từng nhát đều đoạt lấy mạng ta."
"Nhưng so với gọi hoàng huynh, ta vẫn thích gọi người là 'Phượng Linh' hơn."
Ta nhìn hắn, từng chữ nói ra như đinh đóng cột.
"Trước khi ngươi gọi ta như thế, ta sẽ cắt đứt cái lưỡi của ngươi."
2
Giữa đêm khuya, trời đổ mưa.
Khi ta trở về, vết máu trên bậc ngọc vẫn còn đậm, rửa mãi không trôi.
Trong điện đèn đuốc sáng, ta mở một góc cửa sổ, lén nhìn vào.
Tiêu Kỳ dường như cảm giác được, ngước mắt lên, bắt gặp ta tại trận.
Ta bước vào điện, cúi đầu thật thấp, ngoan ngoãn thừa nhận.
"Ta đã ném hắn vào khu ổ chuột, tìm mấy chục tên ăn mày."
"Đảm bảo không để hắn chết, thật đó, mai ta sẽ bắt hắn về cho bệ hạ chém."
"Tuyệt đối không để hắn chết dễ dàng như thế."
Giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Qua một hồi, ta nghe được một tiếng thở dài.
Hắn hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại khóc?"
Ta ngẩng đầu ngây dại, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt hắn gầy guộc, không còn chút huyết sắc.
Hắn chịu đựng nhục nhã suốt mười năm.
Đến giờ, thân xác bệnh tật, như đèn cạn dầu.
Trên Kim Loan điện, những lời nhục mạ đầy rẫy, chỉ có một câu là không sai.
Sau hôm nay, chuyện cũ của Tiêu Kỳ sẽ lan truyền khắp thượng kinh.
Mọi người đều sẽ biết.
Ở Xuân Phong Lâu từng có một tiểu công tử tên là Phượng Linh.
Hắn là thái tử phế truất năm xưa, nay là tân đế hiện tại.
3
Phượng Linh – cái tên đầy mỉa mai này, là do Tiêu Triết cố ý đặt ra để sỉ nhục hắn.
Năm Tiêu Kỳ tròn một trăm ngày tuổi, có một vị tiên nhân ngao du ngang qua.
Ông nói rằng đứa trẻ này cốt cách phi phàm, quý giá không thể diễn tả bằng lời.
Còn ban cho hắn một cái tên nhỏ, gọi là "Phượng Hoàng."
Cuộc đời Tiêu Kỳ lẽ ra nên như thế.
Hắn lẽ ra phải là tiểu phượng hoàng rực rỡ kiêu hãnh nhất kinh thành.
Nhưng mọi thứ chấm dứt vào năm hắn mười bảy tuổi.
Người đệ đệ của hắn, cùng với tiên sinh và tri kỷ, đã bẻ gãy đôi cánh của hắn.
Chúng bày mưu hại hắn bị phế truất, còn ngụy tạo bệnh án giả báo rằng hắn đã qua đời.
Rồi giam cầm hắn bên ngoài quan phủ để hành hạ, làm nhục.
Năm đó, ta mười tuổi, lần đầu tiên gặp Phượng Linh.
Đêm giao thừa, tuyết rơi rất lớn, đến cả cỏ dại cũng không còn để ăn.
Xuân Phong Lâu đèn hoa rực rỡ, ta ngồi ở góc tường chờ chết.
Ngửi thấy mùi hương từ bên trong bay ra, bụng ta quặn lên đau đớn.
Ngay khoảnh khắc ta nhắm mắt lại.
Một vật cứng rơi xuống đập vào đầu ta.
Ta đói đến mức không còn sức để chửi.
Vươn tay ra nhặt, phát hiện đó là nửa cái màn thầu lạnh ngắt.
Sợ bị cướp mất, ta vội vàng ngấu nghiến ăn hết.
"Ông trời ơi, còn nữa không?"
Ta quỳ xuống, chắp tay lạy một cách thành kính.
"Chỉ còn nhiêu đây thôi."
Trên lầu, vang lên một giọng nói khàn khàn.
Ta nhìn lên theo tiếng gọi, và gần như sững sờ.
Giữa mùa đông rét mướt, thiếu niên ấy mặc áo đơn bạc.
Bình thản cầm nửa cái màn thầu khác.
Sau đó, nửa cái màn thầu ấy lại rơi trúng đầu ta.
Hắn giống như một pho tượng Bồ Tát mắc kẹt trong bùn lầy, bản thân chẳng thể tự cứu, nhưng lại kỳ diệu làm đầy bụng ta bằng một cái màn thầu trọn vẹn.
Lúc đó, ta đã nghĩ gì nhỉ?
Tiểu Bồ Tát này trông sắp chết rồi.
Nhưng hắn đã cứu một kẻ sắp chết đói như ta.
Vậy nên, ta nên làm gì đó để báo đáp hắn.
Cánh tay hắn đầy vết bầm tím, có lẽ vì đã bị ức hiếp.
Ta từ nhỏ đã sống lang thang, đánh nhau còn hung ác hơn cả chó.
Ta nghĩ, ta có thể bảo vệ hắn.
Và ta đã thực sự làm thế.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã mười năm.
Ngày nay, mọi người trong kinh thành đều biết.
Tân đế là một kẻ điên.
Bên cạnh hắn, nuôi một con chó điên.
4
"Vân Linh! Vân Linh!"
Tiêu Kỳ luôn giật mình tỉnh dậy trong những đêm mưa giông.
Ta thắp đèn, vội vàng vén rèm lên.
"Bệ hạ, thần ở đây."
Ánh đèn lay động, sắc mặt Tiêu Kỳ tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Ta nắm chặt tay hắn, lạnh đến mất cả hơi ấm.
"Bệ hạ, Vân Linh ở đây."
"Không sao rồi, bệ hạ."
"Thần ở đây."
Hơi thở Tiêu Kỳ dần bình ổn lại.
Hắn khàn giọng nói: "Trẫm mơ thấy Đoạn Trường Phong."
"Trẫm đã dùng kiếm, từng chút một cắt đứt cổ hắn."
"Hắn chết không nhắm mắt, còn hỏi trẫm, hắn chẳng phải là tri kỷ của trẫm sao?"
"Tri kỷ... ha, ha ha ha..."
Hắn gần như bật cười ra nước mắt.
Ta nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
"Bệ hạ quên rồi sao, nhà họ Đoạn đã sớm bị tru di cửu tộc, Đoạn tặc đã bị ngũ mã phanh thây."
"Đầu hắn bị bêu ở Đông thị, để răn đe thiên hạ."
"Đồng bọn cùng những kẻ liên quan tổng cộng ba trăm bảy mươi người, cũng đã bị chém đầu."
"Tốt, tốt..."
Tiêu Kỳ cười nhỏ thành tiếng.
Hắn ho ra một ngụm máu, thần sắc điên cuồng.
"Trẫm muốn giết sạch bọn chúng!"
Ta đỡ lấy thân hình chao đảo của hắn.
Cảm thấy hắn nhẹ bẫng như một áng mây trôi.
"Vân Linh, thề sống chết đi theo bệ hạ."
5
Nam Chiếu để mừng tân hoàng đăng cơ, tiến cống một cây sơn trà, gọi là "Chiếu Điện Hồng."
Hoa nở trong tuyết, đỏ rực như lửa, rực rỡ và cuồng nhiệt.
Cùng với cây hoa, còn có một kẻ chạy trốn – Thái phó Cố Nghiễn.
Người từng là vị thầy mà Tiêu Kỳ kính trọng nhất.
Ta không biết ông ta đã nói gì với Tiêu Kỳ.
Chỉ biết rằng sau khi Cố Nghiễn bị áp giải vào thiên lao, Tiêu Kỳ ngồi một mình trong điện rất lâu.
Lâu đến mức màn đêm buông xuống, hắn ôm mặt, bật cười trong bóng tối.
Hắn chưa bao giờ rơi lệ. Nhưng dáng vẻ ấy, có lẽ là đang khóc.
Ta lặng lẽ bước tới, mặc cho hắn túm lấy tay áo của ta.
Giữa biển khổ, bàn tay vận mệnh không thể nắm giữ, hắn chỉ có thể bám vào một góc tay áo mềm mại đang rủ xuống.
Hắn như một con thuyền cô độc giữa biển cả, còn tay áo của ta là dây neo, kéo hắn vào bờ.
"A Linh."
Hắn cúi mắt, thần sắc ẩn trong bóng tối, không thể phân rõ.
"Trẫm muốn ăn màn thầu."
Ta nói: "Thần sẽ sai Ngự thiện phòng làm ngay."
"Trẫm muốn ăn màn thầu của Xuân Phong Lâu ngày trước."
"Bệ hạ..."
"Bây giờ trẫm muốn."
Hắn nhìn ta, ánh mắt dường như mang theo chút van cầu.
"... Được."
Ta mang theo vài cái màn thầu, vừa bước qua cổng cung cuối cùng.
Thì thấy tiểu thái giám ở Vị Ương điện hốt hoảng chạy tới.
"Vân Linh cô cô, bệ hạ... bệ hạ không ổn rồi..."
6
Trong đêm tuyết, ánh sáng đỏ rực khắp nơi, "Chiếu Điện Hồng" nở rộ lộng lẫy.
Ta chậm chạp xoay ánh mắt.
Nhìn thấy người nửa canh giờ trước còn làm nũng đòi ăn màn thầu.
Trước ngực Tiêu Kỳ cắm một con dao găm.
Máu đỏ nhuộm thấm cả tuyết trắng, giống như một ngọn lửa lạnh lẽo kỳ quái.
Đây là đóa "Chiếu Điện Hồng" đẹp nhất giữa tuyết.
Ta quỳ xuống, run rẩy đưa tay ra.
Nhưng lại bất ngờ đối diện với đôi mắt yêu kiều của hắn.
"Đừng nhìn ta."
Hắn thấp giọng nói, như đang cầu xin.
"... Bẩn lắm."
Máu từ cổ họng hắn không ngừng tuôn trào, thấm ướt cả vạt áo trước của ta.
Ta ngây ngốc hỏi: "Ngài sắp chết rồi sao?"
Hắn cười ngây dại: "A Linh, ngươi không vui mừng cho ta sao?"
Phải rồi.
Từ năm mười bảy tuổi, hắn sống chỉ vì báo thù.
Giờ đây đại thù đã trả, thế gian này không còn gì có thể níu giữ hắn.
Có gì đó lạnh buốt rơi xuống cổ tay ta.
Đó là lần đầu tiên ta thấy nước mắt của hắn.
Khi bị làm nhục ở Xuân Phong Lâu, hắn không khóc.
Khi bệnh tật giày vò, sống không bằng chết, hắn không khóc.
Nhưng trước lúc chết, hắn lại rơi một giọt lệ.
Hắn nói: "Hôm nay là ngày vui nhất trong mười năm qua của ta."
Là giọt nước mắt vì vui sướng tột độ.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ta nghe hắn thì thầm điều gì đó.
Rất nhẹ. Nhưng ta vẫn nghe rõ.
"A Linh, tất cả mọi người đều rất xấu xa."
"... Nhưng tại sao ngươi lại tốt như vậy?"
Ta nhắm đôi mắt hắn vốn không chịu nhắm lại.
Nước mắt ta không ngừng rơi.
"Ngài là người duy nhất cho ta màn thầu."
Thật ra, không chỉ là một cái màn thầu.
Hắn đã cho ta rất nhiều, rất nhiều.
Ta vẫn chưa từng nói với Tiêu Kỳ.
Đời này, ta sống đến năm mười tuổi, phần lớn là nhờ hắn.
Thái tử nhân từ, mỗi tháng vào ngày mười sáu, ở ngoài Quảng Tế Môn dựng lều phát cháo.
Đó là ngày mà mỗi tháng ta mong chờ nhất.
Ta không cần phải đi ăn xin hay tranh giành, vẫn có thể no bụng.
Vì thế, sự sùng bái của ta dành cho thái tử còn lớn hơn cả thần Phật.
Thần Phật muốn ta dâng hương cúng bái, còn thái tử lại hào phóng để ta được ăn no.