Chiếu Điện Hồng - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-11-20 14:24:10

16

 

Đây là lần thứ bảy ta đến Đông Cung trong những ngày qua.

 

Tiểu cung nữ cúi mặt, đầy vẻ áy náy.

 

"Điện hạ bệnh rồi, không muốn gặp ai cả."

 

Tiêu Kỳ không muốn gặp ta nữa.

 

Với sự thông minh của hắn, đoán ra chuyện ta đã làm chỉ là sớm muộn.

 

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, đột nhiên mất đi vị tiên sinh mà mình kính trọng và đệ đệ được yêu thương.

 

Hắn oán hận ta, cũng là điều nên làm.

 

Ta nghĩ ngợi một lúc, lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc tỷ.

 

Đây là món quà sinh thần mà ta hứa khắc tặng hắn từ trước.

 

Ta đã nghĩ rất lâu để chọn câu chúc tốt lành, cuối cùng khắc lên bốn chữ "Trường Lạc Vị Ương."

 

Nguyện hắn đời này, niềm vui vô tận, phúc lộc mãi mãi.

 

Ta nhờ tiểu cung nữ chuyển lại cho hắn.

 

Sau đó, cẩn thận suy nghĩ từng chữ, nói:

 

"Vân Linh không biện giải gì, xin tùy điện hạ xử trí."

 

Quay người muốn rời đi, thì nghe thấy một giọng nói khàn khàn—

 

"Đợi đã!"

 

Ta sững người quay lại.

 

Tiêu Kỳ quần áo xộc xệch, chân trần chạy ra ngoài.

 

Hốc mắt đỏ bừng, đầy vẻ uất ức.

 

"Ngươi thật sự không muốn nói với ta một lời nào sao?"

 

"Nếu hôm nay ngươi đi, sau này đừng bao giờ đến Đông Cung nữa!"

 

Lời đe dọa, nhưng lại nghẹn ngào.

 

Sợ ta sẽ quay đi, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt lấy vạt áo của ta.

 

Tim ta như vỡ vụn.

 

Ta ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của hắn.

 

"Nếu ta nói, tiểu điện hạ sẽ tin chứ?"

 

"Chỉ cần ngươi nói, ta đều tin!"

 

"Nhưng ngươi không được không nói gì cả!"

 

Cuối cùng, ta không nói cho hắn sự thật tàn khốc ấy.

 

Ác ý trên thế gian là một con quái vật khổng lồ, mà hắn còn quá nhỏ bé.

 

Trước khi đôi cánh của tiểu phượng hoàng này đủ mạnh mẽ.

 

Điều duy nhất ta muốn làm, là bảo vệ hắn.

 

Vậy nên, ta chỉ mơ hồ nói với hắn:

 

"Điện hạ, ta đến từ tương lai của ngài."

 

"Nhưng chuyện này, ta không thể kể rõ."

 

"Để bù lại, ngài có thể hỏi ta một câu, ta sẽ không giấu điều gì."

 

Tiêu Kỳ sững sờ.

 

Như đang cố chấp nhận sự thật này.

 

Lâu sau, hắn kéo tay áo của ta, ngẩng đầu hỏi:

 

"Trong tương lai, ta là người thế nào?"

 

Đôi mắt sáng rực, đầy ước vọng với tương lai.

 

Hắn thành thật hy vọng cuộc đời mình sẽ giống như những gì phụ hoàng, mẫu hậu, triều thần và sử quan từng nói—mở ra một thời đại thịnh thế mới.

 

Không ai biết.

 

Không ai ngờ được.

 

Trong tương lai không xa.

 

Hắn sẽ bị những người mình tin tưởng nhất lừa gạt, phản bội, chà đạp.

 

Hắn sẽ bệnh tật triền miên, thân xác gầy gò, không còn chút thần thái ngày xưa.

 

Hắn sẽ trở thành một vị hoàng đế điên loạn mà chính mình cũng không nhận ra.

 

Sẽ không ai nhớ đến thái tử điện hạ dịu dàng nhân từ ấy.

 

Không bao giờ còn ai nhớ đến nữa.

 

Như thể một lưỡi dao đâm thẳng vào tim, khiến ta đau đến không thở nổi.

 

Nhưng trên mặt, ta vẫn nở một nụ cười.

 

Ta nói: "Tương lai, điện hạ sẽ lưu danh ngàn đời, ân đức bao phủ muôn dân, trở thành một vị minh quân."

 

Ta đã lừa hắn.

 

Tương lai, hắn sẽ trở thành bạo quân mà ai ai cũng nguyền rủa.

 

Tự sát trong đêm tuyết ở tuổi hai mươi bảy.

 

Cả đời gian truân khốn khổ, không được yên nghỉ.

 

Tiêu Kỳ nghe vậy, mặt mày ánh lên nụ cười rực rỡ.

 

"Vậy còn thần nữ?"

 

"Thần nữ vẫn sẽ ở bên ta, đúng không?"

 

Ta cố nén nước mắt cay xè.

 

"Sẽ ở bên."

 

Dù có cả thế gian quay lưng.

 

Vân Linh vẫn sẽ đứng cạnh điện hạ.

 

Tiêu Kỳ là đứa trẻ nhạy cảm.

 

Không biết có phải hắn cảm nhận được điều gì không.

 

Hắn bỗng cẩn thận hỏi ta.

 

"Vậy, có khi nào một ngày, thần nữ sẽ không còn ở đây nữa không?"

 

"Suỵt."

 

Ta đặt ngón trỏ lên trước.

 

"Điện hạ, đó là câu hỏi thứ hai rồi."

 

"Đã nói, chỉ được hỏi một câu."

 

Hỏi thêm nữa, ta sẽ không kiềm được nước mắt mất.

 

Tiêu Kỳ tức giận cuộn mình trong chăn.

 

Lăn qua lăn lại, vẻ mặt đầy hối hận.

 

Hắn chợt nhớ ra điều gì, bất ngờ ló đầu ra, thì thầm:

 

"Thần nữ, ngươi sẽ không đi đâu, đúng không?"

 

"Tiểu điện hạ yên tâm."

 

Làm sao ta nỡ rời xa ngài được?

 

17

 

Khi ta từ Đông Cung bước ra, vừa hay chạm mặt đoàn nghi trượng của hoàng hậu.

 

Yên Vũ, cung nữ đi cùng ta, lập tức dừng bước.

 

Nàng cúi người, làm động tác mời:

 

"Hoàng hậu nương nương đã đợi lâu."

 

Lòng ta chùng xuống.

 

Từ trong kiệu, giọng nói dịu dàng của hoàng hậu vang lên.

 

"Thần nữ chớ lo.”

 

“Bổn cung chỉ muốn nói vài câu mà thôi."

 

Ta mím môi, vén màn kiệu lên.

 

Hoàng hậu đẹp đến mê hoặc.

 

Khuôn mặt quý phái đậm khí chất, đôi mày thanh mảnh cong như trăng lưỡi liềm, toát ra vẻ xa cách.

 

Tựa như Quan Âm bước ra từ bức tranh cổ.

 

Ta nhìn mà không rời mắt được.

 

Cuối cùng cũng hiểu dung mạo Tiêu Kỳ thừa hưởng từ đâu.

 

Hoàng hậu đã quen với ánh mắt như vậy.

 

Thấy ta sững sờ, bà không trách cứ, chỉ nhấp một ngụm trà.

 

"Thần nữ làm việc, có phần hơi bất cẩn."

 

Ta nín thở, biết bà đang nói đến việc ta hạ thanh đà la.

 

"Nhưng ngươi cứ yên tâm."

 

Bà khẽ cười, đặt nắp chén trà xuống.

 

"Yên Vũ là người của bổn cung."

 

"Chuyện đêm đó, sẽ không có người thứ tư biết."

 

Ta lắp bắp, đột nhiên không biết phải nói gì.

 

Hồi lâu, chỉ hỏi được một câu:

 

"Tại sao?"

 

"Vì bổn cung tin ngươi."

 

Hoàng hậu cúi mắt, ngắm bộ móng tay vàng rực của mình.

 

"Mười năm trước, bổn cung từng gặp ngươi."

 

"Ngươi đã cứu mạng tiểu phượng hoàng của bổn cung."

 

... Cái gì?!

 

Ta trợn to mắt kinh ngạc.

 

Sao có thể như vậy?!

 

Thần sắc của hoàng hậu vẫn nhàn nhạt.

 

"Ngươi không cần nghi ngờ.”

 

“Bổn cung chưa từng quên mặt ai."

 

"Vậy nên, bổn cung tin ngươi."

 

Câu tiếp theo, mang hàm ý sâu xa:

 

"Lần này bổn cung giúp ngươi thu dọn hậu quả, lần sau, hãy cẩn thận hơn."

 

Không chờ ta hỏi thêm, hoàng hậu khẽ cười.

 

"Bổn cung mệt rồi."

 

"Yên Vũ, tiễn khách."

 

18

 

Trong cung có một tòa "Trích Tinh Các."

 

Nghe nói đương kim quốc sư là người thông tuệ nhất thiên hạ.

 

Nhưng tính tình kỳ quái, không được hoàng đế sủng tín.

 

Lâu lắm rồi, cửa Trích Tinh Các mới lại bị gõ.

 

Ta bị lớp bụi dày làm sặc, ho liên tục.

 

Một lúc sau, bụi mù tan đi, trước mắt trở nên rõ ràng.

 

Ta nhìn thấy một tiểu tăng trẻ tuổi, dung mạo khôi ngô.

 

Đôi mày mắt như tranh vẽ, hàm răng trắng muốt, môi tựa son.

 

Hắn nhắm mắt, khẽ cười.

 

"Tiểu tăng là Diệu Pháp."

 

Giọng nói khàn khàn như ông lão.

 

Ta kinh ngạc đến lùi lại một bước.

 

Diệu Pháp không để ý, cười rạng rỡ.

 

"Thần nữ, đã lâu không gặp."

 

"Ngươi muốn uống rượu không?"

 

Lòng ta rối bời.

 

Ta không biết nên hỏi hắn câu "Ngươi có nhìn thấy ta sao?" hay "Hòa thượng chẳng phải không uống rượu sao?"

 

Hoặc "Chúng ta từng gặp nhau ư?"

 

Nhưng Diệu Pháp dường như hiểu được suy nghĩ của ta.

 

Hắn nói: "Tiểu tăng nhận ra tiếng bước chân của thần nữ."

 

Ta nhíu mày: "Ngươi là hòa thượng kiểu gì mà quái lạ như vậy?"

 

Hắn không giận, chỉ nhẹ nhàng cười.

 

"Lời thần nữ nói, khiến tiểu tăng hơi đau lòng."

 

Ta bất giác rùng mình, suýt nổi da gà.

 

Trong bầu không khí im lặng gượng gạo.

 

Diệu Pháp thở dài.

 

"Hôm tiểu điện hạ tròn một trăm ngày, ánh hào quang lan tỏa, trăm loài chim cùng hót."

 

"Thần tiên ngao du tới đây, đặt cho tiểu điện hạ cái tên 'Phượng Hoàng.'"

 

"Thánh thượng coi đó là điềm lành, lệnh họa sĩ vẽ bức 'Thần Nữ Đồ'."

 

Ta sững sờ.

 

Mười năm trước, trong cung từng có một thần nữ khác?

 

Diệu Pháp cúi đầu, chỉ nói.

 

"'Thần Nữ Đồ' hiện được lưu giữ ở Đông Cung."

 

Hắn dường như còn muốn nói gì đó.

 

Nhưng ta đi quá vội, hắn không kịp mở miệng.

 

Ta cũng không nhìn thấy.

 

Sau khi ta rời khỏi Trích Tinh Các.

 

Dung nhan của Diệu Pháp lão hóa đi trông thấy.

 

Sáng còn hồng hào, tối đã thành khô héo.

 

Hắn cuối cùng mở mắt.

 

Nếu ta ở đó, chắc chắn sẽ hét lên kinh hãi.

 

Hốc mắt của Diệu Pháp rỗng tuếch, chẳng còn gì bên trong.

 

Nhưng từ đường nét...

 

Hắn từng có một đôi mắt đẹp vô cùng.

 

19

 

Ta đã tìm thấy bức "Thần Nữ Đồ".

 

Diệu Pháp lừa ta.

 

Trên tranh quả thực có một nhân vật áo bay phấp phới, ban phúc cho tiểu thái tử.

 

Nhưng không rõ do màu sắc phai mờ hay họa sĩ cố tình để trống.

 

Khuôn mặt của "thần nữ" mờ nhòe, không rõ nét.

 

Ta cảm thấy ngột ngạt, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cho rằng Diệu Pháp biết điều gì đó.

 

Hắn không chỉ biết, mà còn cố tình giấu ta!

 

Ta tức giận đứng dậy, muốn lập tức đến Trích Tinh Các hỏi cho ra lẽ.

 

Nhưng lại nghe tiếng chuông ngân vang, như viên đá rơi xuống mặt nước, tạo ra những vòng gợn lan khắp hoàng cung.

 

Ta gọi một tiểu thái giám đang chạy ngang qua.

 

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

 

Kiếp trước, ta từng nghe qua tiếng chuông đưa tiễn của Tiêu Kỳ.

 

Nhưng không giống như hiện tại.

 

"Quốc sư đại nhân…*viên tịch rồi."

 

(*Viên tịch: qua đời)

 

Hôm nay, Trích Tinh Các đón rất nhiều khách viếng.

 

Ta chen qua dòng người đông đúc.

 

Ánh mắt lướt qua bộ hài cốt trên đài sen, mơ hồ tìm kiếm khắp các gian lầu.

 

Diệu Pháp đâu rồi?

 

Vạt áo khẽ động, Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lo lắng.

 

"Thần nữ, sao ngươi lại khóc?"

 

Ta đưa tay lên mặt, chạm phải những vệt nước.

 

"Ta cũng không biết."

 

Hoàng hậu, Diệu Pháp, Thần Nữ Đồ.

 

Cảnh vật xoay chuyển trước mắt ta.

 

Những màu sắc loang lổ trên bức tranh lấp đầy tầm nhìn của ta.

 

Ta thậm chí có thể thấy rõ từng chiếc lông vũ nhỏ xíu trên đôi cánh của phượng hoàng.

 

Nhưng mãi không thể nhìn rõ khuôn mặt của thần nữ trong tranh.

 

Dường như ta đã quên mất một chuyện rất quan trọng.

 

Ta dò hỏi khắp nơi, tìm được đệ tử của Diệu Pháp ngoài cung.

 

Khi biết ta đến, vị hòa thượng mập cúi đầu tụng một câu Phật hiệu.

 

"Thí chủ đến rồi."

 

Nghe như đã sớm đoán được ta sẽ tới.

 

"Sư phụ quả thực để lại một câu cho thí chủ."

 

Hắn mỉm cười: "Thí chủ muốn nghe lời thật hay lời giả?"

 

Ta ngẩn người: "Là sao?"

 

"Lời giả là: Hãy trân trọng người trước mắt."

 

"Còn lời thật…"

 

"Tiểu tăng ghét ngươi chết đi được! Nhưng mà, đi theo ngươi rất thú vị, kiếp sau vẫn muốn gặp lại ngươi.”

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.