Chiếu Điện Hồng - Chương 6:

Cập nhật lúc: 2024-11-20 14:25:20

24

 

Đoạn Trường Phong mất hết thể diện, tức đến mức nhảy dựng lên.

 

Hắn nghiến răng nghiến lợi, quyết phải bắt cho bằng được thích khách, nói rằng sẽ lăng trì kẻ đó.

 

"Tiểu Kỳ, ngươi nói xem, đây có phải là gặp ma không?"

 

"Đêm đó toàn thành giới nghiêm, cả kinh thành bị lục soát lật tung lên!"

 

"Vậy mà thích khách vẫn chạy thoát!"

 

Thấy Tiêu Kỳ không để ý đến mình.

 

Đoạn Trường Phong lại rên rỉ:

 

"Ôi, ôi đau quá! Không ai giúp ta, Tiểu Kỳ, mau bôi thuốc cho ta!"

 

Tiêu Kỳ hờ hững ngẩng mắt lên.

 

Cuối cùng nói ra câu đầu tiên trong ngày.

 

"Ngươi gãy tay rồi à?"

 

Đoạn Trường Phong chăm chú quan sát sắc mặt hắn.

 

"Tiểu Kỳ, có phải con bạch hổ nhỏ ngươi nuôi lại làm ngươi giận không?"

 

"Con gì ấy nhỉ? Phục Linh Cao?"

 

Tiêu Kỳ cười lạnh một tiếng.

 

Qua một tấm bình phong, ta nghe mà sợ hãi không thôi.

 

Đêm đó, Tiêu Kỳ nhét ta vào xe ngựa, giúp ta trốn qua các trạm kiểm tra rồi đưa về cung.

 

Dưới ánh đèn, khi thấy bộ dạng toàn thân đẫm máu của ta.

 

Hắn gần như không kìm nổi cơn giận.

 

Hai kiếp, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận đến vậy.

 

Hắn hỏi, tại sao ta phải làm thế?

 

Ta đáp, vì ta có thù với hắn.

 

Thù gì?

 

Huyết hải thâm thù. (mối thù máu sâu nặng)

 

Tiêu Kỳ hỏi mãi không ra câu trả lời.

 

Cuối cùng chỉ nhốt ta trong điện nhỏ dưỡng thương,

 

Để mặc Đoạn Trường Phong tìm không thấy người, tức giận vô ích.

 

Ta cũng không hiểu Tiêu Kỳ nghĩ gì.

 

Vừa khi Đoạn Trường Phong rời đi.

 

Ta lập tức từ sau bình phong chui ra.

 

"Điện hạ."

 

Ta khẽ ho một tiếng, cố tỏ vẻ áy náy.

 

"Trích Tinh Các còn nhiều việc phải làm, ta nên quay về rồi."

 

Không đợi Tiêu Kỳ mở miệng, ta quay người định chuồn đi.

 

"Vân Linh, ngươi dám?!"

 

Lại là câu này.

 

Ta thở dài trong lòng.

 

Điện hạ, có gì mà ta không dám chứ?

 

Gan của ta, kỳ thực lớn hơn ngài tưởng rất nhiều.

 

Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn dừng bước.

 

Tay áo đỏ thẫm buông xuống trước mặt ta.

 

"Điện hạ."

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc từng chữ.

 

"Ngài không cản được ta đâu."

 

Đoạn Trường Phong, ta nhất định phải giết.

 

Thấy ta cứng đầu như vậy, Tiêu Kỳ giận đến phát run.

 

"Đoạn gia qua nhiều đời làm hầu tước, công cao lấn chủ, Đoạn Trường Phong lại là nhi tử độc nhất của lão hầu gia."

 

"Ngươi ám sát hắn giữa chốn đông người, không muốn sống nữa à?"

 

"Nếu bị bắt, ngươi có mấy cái đầu để chặt đây?!"

 

Thì ra là sợ ta bị bắt.

 

Ta nghiêm túc nói:

 

"Điện hạ yên tâm.”

 

“Nếu bị bắt, ta nhất định sẽ hủy dung, tuyệt đối không liên lụy đến Đông Cung."

 

"... Ngươi!"

 

Tiêu Kỳ tức đến nghẹn lời.

 

"Ta không có ý đó."

 

Ta nhíu mày.

 

"Vậy ý ngài là gì?"

 

Tiêu Kỳ nhìn ta chằm chằm hồi lâu.

 

Cuối cùng cũng chịu thua.

 

"Ta chỉ là... lo lắng."

 

"Những ngày qua, ta cứ mãi nghĩ đến đêm đó."

 

Giọng hắn trầm xuống, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

 

"Nếu ta đến muộn một khắc thôi..."

 

"Liệu còn kịp nhìn thấy ngươi không?"

 

Toàn thành giới nghiêm, quan binh phong tỏa mọi ngõ ngách, quyết bắt cho bằng được.

 

Liệu ta có thực sự thoát được không?

 

Điện hạ vốn luôn dứt khoát, lúc này lại đang sợ hãi.

 

Thì ra, hắn không trách ta vì muốn giết bạn thân của hắn.

 

Ta cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn.

 

"Vân Linh hứa với điện hạ, từ nay về sau, không mạo hiểm nữa."

 

Là ta quá liều lĩnh.

 

Điện hạ, đừng buồn nữa.

 

25

 

Hè qua thu tới.

 

Vết thương của ta hầu như đã lành hẳn.

 

Chuyện Đoạn Trường Phong bị ám sát cũng vì không tìm được thích khách mà dần lắng xuống.

 

Chớp mắt đã đến mùa săn thu trên núi Bạch Lộ.

 

Tiêu Kỳ mặc trang phục săn màu đen, một phát bắn trúng hồng tâm, giành giải nhất.

 

Tiếng hò reo vang khắp sảnh, Tần Hoàn mỉm cười bước đến, đưa khăn tay:

 

"Điện hạ, lau mồ hôi, nghỉ ngơi một chút đi ạ."

 

Lần săn thu này, hoàng hậu đặc biệt dặn dò nàng đi theo.

 

Ngay cả doanh trại nghỉ ngơi cũng được sắp xếp sát cạnh Tiêu Kỳ.

 

Tiêu Kỳ từ chối khéo, lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn cũ kỹ.

 

Ta liếc nhìn chiếc khăn, cảm thấy rất quen mắt.

 

Tần Hoàn nhìn rõ họa tiết trên chiếc khăn, gương mặt vốn căng thẳng chợt trở nên thoải mái hơn.

 

"Chiếc khăn thêu hình gà trống này là điện hạ tự tay thêu phải không?"

 

"Điện hạ thích họa tiết này sao?"

 

"Ngày khác, thần nữ sẽ thêu cho điện hạ một chiếc khác."

 

Khóe mắt Tiêu Kỳ giật giật.

 

Hắn trầm giọng nói:

 

"Đây là phượng hoàng."

 

Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 

Chiếc khăn này là món quà sinh thần mà Tiêu Kỳ từng năn nỉ ta tặng hắn mấy năm trước.

 

Ta giỏi giết người cướp của, nhưng khi thêu thùa, lại vụng về đến mức không nỡ nhìn.

 

Bầu không khí rơi vào sự ngượng ngùng.

 

Ta khẽ ho một tiếng, định lên tiếng phá vỡ sự khó xử.

 

Nhưng bên cạnh, đột nhiên vang lên một giọng nói bỡn cợt.

 

"Đừng bận tâm đến điện hạ, ngài ấy vốn không chuyện phong hoa tuyết nguyệt đâu."

 

"Nếu điện hạ không cần, chi bằng Tần tiểu thư tặng cho ta một chiếc?"

 

Đoạn Trường Phong khoanh tay, không biết đã quan sát được bao lâu.

 

Ánh mắt hắn lướt qua ta, nụ cười trên môi đầy ý tứ.

 

"Thần nữ khéo tay như vậy, không biết có từng làm nữ công cho điện hạ chưa?"

 

Tần Hoàn nghe vậy, khẽ cười.

 

"Tiểu hầu gia cẩn thận lời nói, thần nữ sao có thể dính vào mấy chuyện tầm thường như vậy được."

 

Đoạn Trường Phong cười nhạt:

 

"Chỉ mong thần nữ thực sự thanh cao thoát tục như lời đồn."

 

"Nếu không, chẳng phải là lừa dối thiên hạ sao?"

 

Lời nói đầy ẩn ý.

 

Tiêu Kỳ nhíu mày, cắt ngang.

 

"Thần nữ là do phụ hoàng đích thân sắc phong, làm sao các ngươi có thể tùy tiện phán xét?"

 

Ta đối diện ánh mắt của Đoạn Trường Phong.

 

Trong đó, ta nhìn ra sự chế nhạo và khinh bỉ.

 

"Tiểu hầu gia muốn nói gì?"

 

Đoạn Trường Phong bật cười.

 

"Thần nữ đã có thể quan sát thiên tượng, chắc hẳn thị lực cũng phi thường. Chắc chắn có thể bách phát bách trúng."

 

"Sao không thử cùng ta so tài bắn cung một lần?"

 

Tiêu Kỳ định ngăn cản, nhưng ta đã ra hiệu bảo hắn dừng lại.

 

Hắn dám khiêu khích ta trước mặt mọi người như vậy, chắc chắn là biết điều gì đó.

 

Hơn nữa, hắn đã có sự chuẩn bị.

 

Thay vì lùi bước, chi bằng đối mặt, ta muốn xem hắn định giở trò gì.

 

Đoạn Trường Phong cười đắc ý.

 

"Nếu thần nữ không bắn trúng như ta, chẳng phải đôi mắt tinh thông này chỉ là hữu danh vô thực?"

 

Thì ra là vậy.

 

Ta khẽ cười, đáp lại:

 

"Nghe nói tiểu hầu gia có thể bắn hạ kẻ thù giữa vạn quân, tuổi trẻ đã lập nhiều chiến công hiển hách."

 

"Nếu thua ta, đôi mắt ưng ấy chẳng phải cũng chỉ là hư danh?"

 

"Còn những chiến công kia, liệu có thật sự như lời đồn không?"

 

Sắc mặt Đoạn Trường Phong lập tức trở nên xanh mét.

 

"Thần nữ tự tin đến vậy sao?"

 

"Không, ta tin vào điện hạ."

 

Ta quay lại nhìn Tiêu Kỳ, ánh mắt hắn lúc này trầm lặng như nước.

 

"Ta không biết bắn cung, xin điện hạ dạy ta."

 

26

 

Lồng ngực ấm áp của thiếu niên áp vào lưng ta.

 

Đầu hắn tựa lên vai ta, chỉnh lại tư thế của ta.

 

"Vai trước ép chặt."

 

Bàn tay hắn bao lấy tay ta, dẫn dắt ta kéo cung, giương dây.

 

"Đặt mũi tên ngay ngắn."

 

Hơi thở hắn phả nhẹ bên tai, mang theo chút ấm áp mơ hồ.

 

Khoảnh khắc thả tay, ta vô thức ngẩng lên, nhìn nghiêng gương mặt nghiêm túc của hắn.

 

Cảnh tượng này, dường như đã từng thấy ở đâu đó.

 

Kiếp trước, có một năm, điện hạ cũng dạy ta bắn cung, nói những lời y hệt.

 

Chỉ là khi đó, thân thể hắn yếu ớt, không thể đứng dậy nổi.

 

Khoác chiếc áo choàng lớn, ngồi cách xa ta một chút, chỉ dẫn cách đứng và điều chỉnh cổ tay.

 

Trong ký ức, ta làm ra vẻ thành thạo kéo cung, cũng bắn một phát tên.

 

Ta thoáng ngẩn ngơ trong giây lát.

 

Ánh bạc lóe lên, mũi tên đã cắm thẳng vào hồng tâm.

 

Tiêu Kỳ, suy cho cùng, vẫn mang trái tim của một thiếu niên.

 

Nhìn ta phát đầu tiên đã bắn tốt như vậy, hắn vui mừng không kiềm được, mắt lấp lánh nụ cười.

 

Hắn hào hứng kêu lên:

 

"Ngươi bắn tốt lắm!"

 

Trong ký ức, mũi tên của ta bắn chệch loạng choạng, thậm chí còn không chạm vào bia.

 

Điện hạ bị chọc cười.

 

Cười đến nỗi không ngừng ho, trong nụ cười còn xen lẫn chút bi thương.

 

"Nếu thân thể ta tốt hơn, có thể tận tay dạy ngươi."

 

"Nhưng mà, ngươi bắn rất tốt."

 

Hắn ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng vô cùng.

 

"Vân Linh là học trò có năng khiếu nhất của ta."

 

Lúc đó, ta luôn nghĩ điện hạ chỉ đang an ủi ta.

 

Người bắn hụt bia như ta, làm sao có thể gọi là có năng khiếu.

 

Sau này ta mới biết, hắn không hề nói dối.

 

Điện hạ cả đời này, cũng chỉ dạy duy nhất ta cách bắn cung.

 

Là học trò duy nhất, đương nhiên… "có năng khiếu" nhất.

 

Xuyên qua hai kiếp.

 

Cảnh tượng tương tự, lời nói giống hệt.

 

Ta cố gắng kìm nén nước mắt, khẽ nói:

 

"Bởi vì điện hạ dạy giỏi mà."

 

Ta không phải là học trò giỏi nhất.

 

Nhưng điện hạ chắc chắn là vị tiên sinh tốt nhất.

 

Đoạn Trường Phong đứng bên quan sát, lạnh lùng xoay cây cung nặng trên tay, bắt đầu lên giọng châm chọc:

 

"Sao, thần nữ đã học xong cách bắn cung rồi à?"

 

"Lát nữa thua đừng nói là ta bắt nạt ngươi nhé."

 

"Không thì, ngươi thử bói một quẻ đi, xem hôm nay có mấy phần thắng?"

 

Ta điềm tĩnh đáp:

 

"Ta đã bói rồi."

 

Đoạn Trường Phong thoáng khựng lại.

 

"… Ngươi nói gì?"

 

Trong lúc hắn còn sững sờ, ta đã chọn một cây cung, mỉm cười đáp lại.

 

"Mười phần."

 

"Thắng ngươi thôi, chẳng có gì khó cả."

 

Đây là kỹ thuật bắn cung mà điện hạ đã dạy ta.

 

Ta nhất định sẽ không thua.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.