Chiếu Điện Hồng - Chương 8:

Cập nhật lúc: 2024-11-20 14:26:35

31

 

Dưới vách núi, cành cây đan xen dày đặc.

 

Tin tốt: Ta không chết.

 

Tin xấu: Đoạn Trường Phong cũng không chết.

 

Đây là ngày thứ ba chúng ta bị kẹt dưới đáy vực.

 

Đoạn Trường Phong ngồi co ro ở góc hang động, mặt mũi bầm tím.

 

Trên mặt hắn, có vài vết xước do cành cây để lại.

 

Phát hiện ta đang nhìn, hắn cảnh giác ngẩng đầu.

 

"Ngươi lại định làm gì?"

 

Tối qua, nhân lúc hắn ngủ say, ta dùng quần áo siết chặt mũi miệng hắn.

 

Đáng tiếc, không thành công.

 

Hắn giãy giụa quá mạnh, hất văng ta ra.

 

Vậy nên sáng nay, hắn cứ nhìn ta như thế.

 

Ta cười lạnh:

 

"Ngươi tốt nhất nên mở mắt ngủ đi."

 

Ta sờ lên cổ, vẫn còn thấy vết bầm tím.

 

Đó là dấu tích của hai hôm trước, khi hắn cố bóp cổ ta nhưng không thành.

 

Nhờ cây trâm giấu trong tay áo, ta đâm sâu vào gáy hắn, ép hắn phải buông tay.

 

Những ngày này, ta và hắn luôn tìm cách giết nhau.

 

Đoạn Trường Phong bực bội vò đầu.

 

"Ta nói rồi, lần này thích khách không liên quan gì đến ta!"

 

"Đó là Tiêu Triết, hắn không nhịn nổi nữa, muốn ra tay với ngươi!"

 

Ánh mắt hắn không giống như đang nói dối.

 

Ta thờ ơ hỏi:

 

"Vậy rốt cuộc ngươi nhìn trúng điểm gì ở Tiêu Triết mà bắt tay với hắn?"

 

"Bởi vì hắn dễ khống chế."

 

Đoạn Trường Phong cười mỉa mai đầy ẩn ý.

 

"Một hoàng tử không quyền không thế, ngoài việc dựa vào ta, thì còn làm được gì?"

 

Trong khoảnh khắc ấy, ta thấy rõ dã tâm trong mắt hắn.

 

Đoạn gia công cao lấn chủ, làm sao chịu an phận làm bề tôi?

 

Hắn muốn dựng lên một vị hoàng đế bù nhìn.

 

Nhưng Tiêu Triết không dễ kiểm soát như vậy.

 

Kiếp trước, sau khi Tiêu Triết lên ngôi, hắn âm thầm chia rẽ các võ tướng.

 

Khi Đoạn Trường Phong nhận ra, binh quyền trong tay hắn đã chẳng còn bao nhiêu, đành lủi thủi quay về Bắc Cương.

 

Đường báo thù của điện hạ kiếp trước, bước đầu tiên chính là xử lý Đoạn Trường Phong.

 

Lấy máu hắn làm cờ khai trận.

 

Ta giữ nét mặt thản nhiên, chỉ nói:

 

"Tiểu hầu gia, ngươi tốt nhất nên cẩn thận, bù nhìn cũng có thể phản chủ."

 

Đoạn Trường Phong cười khinh miệt:

 

"Chỉ dựa vào hắn sao?"

 

Hắn quá tự tin rồi.

 

Ta giả vờ vô tình nhắc nhở:

 

"Lần này thích khách hắn tìm đến, ngươi thực sự không biết chút gì sao?"

 

Tiêu Triết lần này quả thực quá nóng vội.

 

Dù có căm ghét ta đến đâu, cũng không nên vào lúc này công khai hành động như vậy.

 

Điều mà Đoạn Trường Phong ghét nhất chính là sự tự ý hành động.

 

Có vẻ như mấy năm trong lãnh cung đã khiến Tiêu Triết ngu ngốc.

 

Người trước mặt dần lộ vẻ u ám trên khuôn mặt.

 

Ta nghĩ, mọi chuyện đã ổn.

 

Hạt giống ngờ vực một khi đã gieo, việc nó lớn thành đại thụ chỉ còn là vấn đề thời gian.

 

Ta muốn bọn chúng nghi ngờ lẫn nhau.

 

Sau đó từng bước tiêu diệt từng kẻ một.

 

32

 

Khu rừng dưới đáy vực quanh năm sương mù dày đặc.

 

Ta đã tìm đường ra nhiều lần, cuối cùng vẫn vòng về trước cửa hang.

 

Đây là ngày thứ bảy ta bị kẹt dưới đáy vực.

 

"Đừng phí sức nữa."

 

Đoạn Trường Phong liếc mắt.

 

"Nếu ngươi muốn chết đến vậy, chi bằng để ta bóp chết ngươi, giải tỏa cơn giận trong lòng ta."

 

Quả pháo cứu viện cuối cùng của hắn vừa được bắn đi.

 

Nhưng không thấy ai đến.

 

Tâm trạng hắn giờ rất tệ.

 

Ta cười lạnh:

 

"Trong mắt ta, ngươi và Tiêu Triết cùng một phe."

 

"Hắn hại ta, cũng như ngươi hại ta."

 

"Việc ta trả thù ai, không khác gì nhau cả."

 

Đoạn Trường Phong tức giận đến mức gần như phát điên.

 

"Ngươi là loại nữ nhân gì mà vô lý như vậy?!"

 

Ta cũng tức giận mà bật cười.

 

"Có bản lĩnh thì giết Tiêu Triết đi, ta sẽ tha cho ngươi."

 

Đoạn Trường Phong dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này.

 

"Thật sao?"

 

Ta làm vẻ mặt ngây thơ vô tội nhất có thể.

 

"Đương nhiên."

 

Đương nhiên là giả rồi.

 

Cả hai bọn chúng, ta nhất định phải trừ khử.

 

Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

 

33

 

Trong vô thức, màn đêm buông xuống.

 

Những ngày qua hao tâm tổn trí, suy nghĩ quá độ.

 

Cuối cùng ta phát sốt.

 

Trong mơ, vẫn là những ngày ở Xuân Phong Lâu năm xưa.

 

Hôm ấy, ta đã biết được thân phận thật sự của Phượng Linh.

 

Thiên chi kiêu tử năm nào, nay rơi vào cảnh sa cơ lỡ vận.

 

Ta vừa kinh hãi vừa bàng hoàng.

 

Điện hạ khẽ khép mắt, vẻ mặt ẩn trong ánh sáng nhạt nhòa.

 

Hắn nói, ở bên cạnh hắn rất nguy hiểm, kẻ hận hắn rất nhiều, có lẽ một ngày nào đó ta cũng sẽ mất mạng.

 

Nếu giờ ta rời đi, hắn sẽ không trách ta.

 

Khi ấy, ta đã nói gì nhỉ?

 

Ta nói, nguyện làm kẻ hầu cận, mãi mãi trung thành với điện hạ cho đến chết.

 

Sau này, ta cầm theo bút tích của điện hạ, chạy khắp nơi liên lạc với những cựu thần từng theo hắn.

 

Một ngày, ta kết nối được với thủ lĩnh nhóm mật vệ của Đông Cung năm xưa.

 

Hắn cũng đang tìm điện hạ.

 

Mọi người âm thầm ẩn nấp, chỉ đợi điện hạ trở về.

 

Ta hăm hở chạy về, muốn kể tin mừng lớn lao này cho điện hạ.

 

Nhưng rồi ta phát hiện, cửa phòng điện hạ không đóng.

 

Mùi máu tanh xộc vào mũi ta.

 

Ta lao vào.

 

Nhưng khi đến trước tấm bình phong cuối cùng, ta khựng lại.

 

Ta nhìn thấy bóng người in trên bình phong.

 

Có một nam nhân đang đè điện hạ xuống.

 

Trong tay điện hạ là một cây trâm vàng, đâm thẳng vào gáy của người kia.

 

Một nhát.

 

Lại một nhát.

 

Người kia chết ngay lập tức.

 

"A Linh."

 

Nhưng bóng hình của điện hạ run rẩy không ngừng.

 

Giọng nói của hắn như van xin.

 

Hắn nói:

 

"Đừng nhìn."

 

Nhiều năm sau, vào đêm tuyết rơi khi điện hạ tự vẫn.

 

Lâu lắm rồi ta mới lại thấy vẻ mặt như vậy trên khuôn mặt hắn.

 

"Vân Linh, ta thật bẩn thỉu."

 

"... Đừng nhìn."

 

Trong mơ, tim ta như bị một bàn tay lớn vò nát thành một cục.

 

Đau đến mức ta gần như không thể thở được.

 

... Không đúng.

 

Bản năng sinh tồn khiến ta giật mình mở mắt.

 

Trước mắt ta là ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Trường Phong.

 

Hắn đang bóp chặt cổ ta, lại một lần nữa muốn giết ta.

 

Đoạn Trường Phong bật cười:

 

"Ta nghĩ cả đêm rồi, vẫn quyết định giết ngươi trước, sau đó sẽ xử lý Tiêu Triết."

 

"Ngươi mang trên người quá nhiều biến số, ta không yên tâm."

 

Bàn tay trên cổ ta càng siết chặt, gương mặt ta dần chuyển xanh xám, động tác vùng vẫy yếu dần.

 

Đôi mắt cố gắng tập trung, cuối cùng ta nhìn rõ được phía sau Đoạn Trường Phong.

 

Có một cái bóng đen đang lao thẳng tới.

 

Một tiếng tru dài của sói vang lên trong màn đêm.

 

34

 

Đoạn Trường Phong bị tấn công từ phía sau, buộc phải buông tay khỏi cổ ta.

 

Hắn trừng mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

 

"Ngươi là ai?!"

 

Người đó không trả lời, đi thẳng đến trước mặt ta.

 

Giọng nói lạ lẫm, ngữ điệu cứng nhắc, hỏi ngắn gọn:

 

"Còn sống… chứ?"

 

Ta ho sặc sụa, tầm nhìn dần rõ nét hơn.

 

Đó là một thiếu niên mang dáng vẻ hoang dã.

 

Thân trên trần trụi, chỉ có một mảnh da thú quấn quanh bụng.

 

Mái tóc đen dài và xoăn, xõa tung đến tận mắt cá chân.

 

Và...

 

Thiếu niên này có một đôi mắt màu hổ phách giống loài thú dữ.

 

Vừa xa lạ, vừa quen thuộc.

 

Ta kinh ngạc thốt lên:

 

"A Sóc?!"

 

Dù hắn trông hoang sơ như vậy, ta vẫn nhận ra.

 

Người trước mắt này chính là thủ lĩnh mật vệ Đông Cung ở kiếp trước, đồng đội cũ của ta.

 

Nhưng... sao bây giờ lại không mặc quần áo?!

 

Thiếu niên nghiêng đầu đầy bối rối, cố hiểu những lời ta vừa nói.

 

Đột nhiên, hắn đứng dậy, nắm lấy tay áo của ta, kéo đi.

 

Đoạn Trường Phong ngập ngừng, không giấu nổi sự nghi ngờ:

 

"Ngươi quen hắn sao?"

 

Ta không trả lời, chỉ lườm hắn một cái.

 

Chờ đó mà xem.

 

A Sóc dẫn ta qua những lối đi ngoằn ngoèo, cuối cùng đến một hang động khác.

 

Trên bàn đá trong hang, có hai xác sói gầy guộc.

 

Ta đã từng nghe một truyền thuyết, rằng sói mẹ sẽ tha về những đứa trẻ bị bỏ rơi, nuôi nấng như con của mình.

 

Đứa trẻ lớn lên có tập tính giống sói, không biết nói tiếng người.

 

Người đời gọi đó là "đứa trẻ sói".

 

Ánh mắt ta dừng lại trên người thiếu niên đang lục lọi gì đó trong góc.

 

Thì ra, đồng đội ngày trước nổi danh lạnh lùng và đáng sợ là có lai lịch như vậy.

 

Không biết điện hạ đã làm thế nào để đưa hắn về.

 

A Sóc lục lọi một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được thứ hắn muốn.

 

Cẩn thận đưa nó vào tay ta.

 

Đó là một chiếc túi lụa cũ kỹ.

 

Tay nghề thêu kém cỏi không khác gì ta.

 

Nhưng vải lại rất tốt, giống với loại lụa mới được đưa vào Đông Cung năm nay.

 

Ta mở túi, lắc nhẹ, bên trong rơi ra vài loại thảo dược khô.

 

"Đây là gì?"

 

A Sóc chỉ vào ta, lắp bắp nói:

 

"Báo… ân."

 

Ta suy nghĩ.

 

Có lẽ túi thơm này có liên quan đến Đông Cung.

 

Hắn ngửi được mùi hương tương tự trên người ta, nên quyết định đi theo.

 

Từng mảnh ghép dần ráp lại trong đầu.

 

Đông Cung từng có người cứu A Sóc, để lại túi thơm này. Ta thường xuyên qua lại Đông Cung, vô tình nhiễm mùi hương tương tự. A Sóc nhận ra, muốn theo ta về để báo ân.

 

Trong lúc ta trầm tư, A Sóc đã khó khăn ghép lại được một câu hoàn chỉnh:

 

"Tên." Hắn nói: "Ta... sẽ theo ngươi."

 

Ta hơi khựng lại.

 

"Vậy gọi ngươi là A Sóc nhé."

 

A Sóc vẫn nhìn ta, như muốn biết vì sao lại đặt tên như vậy.

 

Ta nảy ra một ý, cười nhẹ.

 

"Vì hôm nay là ngày Sóc Nhật."

 

Kiếp trước, A Sóc là do điện hạ nhặt về.

 

Cái tên này cũng là do điện hạ đặt cho.

 

Ta không rõ ý nghĩa của nó, chỉ đành bịa đại một lý do.

 

"A Sóc," ta khẽ nói: 

 

"Ta là Vân Linh. Ngươi có muốn theo ta về Đông Cung, cùng nhau bảo vệ điện hạ không?"

 

Giống như kiếp trước, chúng ta sẽ cùng nhau phò tá điện hạ.

 

Làm khiên chắn cho người, cũng làm lưỡi kiếm sắc nhất trong tay người.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.