CHIM HOÀNG YẾN TRỐN CHẠY - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-11-02 11:04:31
Tôi là chú chim hoàng yến được ông trùm nuôi dưỡng, anh hào phóng, sẵn sàng chiều chuộng tính khí của tôi.
Nhưng vào lúc anh ấy yêu tôi nhất, tôi lại lặng lẽ bỏ đi.
Đến khi gặp lại anh ấy nhìn tôi nghiến răng thề:
“Tần Tiểu Tiểu, đây là lần cuối cùng.”
“Nếu lần sau tôi còn bị cô quyến rũ nữa…”
“Tôi thề là tôi sẽ làm cháu cô!”
Sau đó, không thể chịu nổi nỗi nhớ nhung, anh ấy vượt hàng nghìn cây số đến thị trấn nhỏ tìm tôi.
Người đứng đầu nhà họ Cố cao ngạo bấy lâu, nay lại dịu dàng dỗ dành tôi:
“Tiểu Tiểu, rời khỏi tên khốn kia đi, anh sẽ làm bố của hai đứa nhỏ, toàn bộ gia sản của anh cũng cho hai đứa.”
1
“Khóc gì thế?”
Giọng anh ấy khàn khàn, thì thầm vào tai tôi, rồi nhẹ nhàng cắn khẽ.
Tôi yếu ớt bò ra xa, anh ấy đưa tay kéo cổ chân tôi, kéo tôi lại dưới thân mình.
“Có vẻ em không hoan nghênh tôi trở về?” Anh ấy lộ vẻ bất mãn.
Tôi đánh vào ngực anh ấy, giọng khàn khàn kêu lên:
“Cố Cảnh Yến, em đã đón anh vài tiếng đồng hồ rồi, còn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ.” Anh ấy nâng mặt tôi, từng chút từng chút hôn lên những giọt nước mắt trượt xuống, “Vĩnh viễn không đủ.”
Tôi biết càng phản kháng, anh ấy lại càng hưng phấn.
Anh ấy thích trêu chọc tôi, thích thấy tôi nhảy dựng lên, nhưng chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Thế nên, tôi đành dịu giọng, vòng tay qua cổ anh ấy, mềm mỏng năn nỉ: “Đừng nữa được không? Em thực sự mệt lắm rồi, anh cũng bay mười mấy tiếng rồi, nghỉ ngơi đi.”
Cố Cảnh Yến nhìn tôi với ánh mắt đăm chiêu, nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Vài giây sau, dường như anh ấy đồng tình, nằm nghiêng bên cạnh tôi, đầu ngón tay nghịch những sợi tóc ướt mồ hôi của tôi.
“Ngày mai tôi sẽ về sớm ăn cơm với em, đến lúc đó em sẽ phải bù lại tất cả những gì em còn thiếu cho tôi.” Ánh mắt anh ấy tối lại.
Tôi mềm nhũn cả người, ngay cả nói cũng không còn sức.
Mơ màng đáp một tiếng, rồi dựa vào lòng anh ấy mà chìm vào giấc ngủ.
Cố Cảnh Yến siết chặt tôi vào lòng, nhưng cơ thể lại cứng đờ trở lại.
Sau khi dỗ tôi ngủ, anh ấy vào phòng tắm, dội một lượt nước lạnh rồi mới quay lại ngủ.
2
Tôi là chú chim hoàng yến của Cố Cảnh Yến.
Mỗi khi anh ấy đi công tác về, luôn như một con sói đói, đòi hỏi mãnh liệt.
Tôi rất chắc chắn rằng anh ấy không có người phụ nữ khác. Nhưng tôi chưa bao giờ mơ mộng về chuyện bên nhau lâu dài.
Vì tôi chỉ là một nữ phụ trong tiểu thuyết tình yêu sảng khoái, là công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý khi nữ chính vắng mặt.
Về sau, khi nữ chính từ nước ngoài về, Cố Cảnh Yến lập tức cắt đứt sạch sẽ với nữ phụ.
Vốn dĩ, nữ phụ đáng ra nhận khoản bồi thường lớn rồi biến mất, nhưng lại không cam tâm bị lợi dụng rồi bị bỏ rơi.
Cô bắt đầu bám lấy nam chính, vu oan cho nữ chính.
Nhưng nam chính sáng suốt đã nhanh chóng vạch trần bộ mặt thật của nữ phụ, và để giúp nữ chính xả giận, sau đó nam chính liền bán nữ phụ vào chợ đen.
Trong truyện, tôi mắc bệnh nặng, chết trong đau đớn.
3
“Đừng! Đừng chạm vào tôi!”
Tôi lại gặp ác mộng, thấy một người đàn ông thô tục, cười nham hiểm, vươn đôi tay nhăn nheo đến gần tôi.
Tôi cầu cứu Cố Cảnh Yến, nhưng anh ấy lại thản nhiên ôm nữ chính bỏ đi, mặc kệ tôi bị làm nhục, giày vò.
Tôi giật mình ngồi dậy, bộ đồ ngủ mỏng manh ướt đẫm mồ hôi lạnh, chiếc váy ren đêm qua bị Cố Cảnh Yến xé rách.
Tôi quấn mình trong chăn lông vũ, cố xua đi cảm giác lạnh lẽo, cơn ác mộng này đã ám ảnh tôi rất lâu rồi.
Càng gần đến ngày nữ chính trở về nước, tôi lại càng lo sợ.
Cố Cảnh Yến luôn rất kỷ luật, dù tối qua đã quấn lấy tôi đến nửa đêm, hôm nay vẫn dậy sớm đi làm.
Điện thoại reo, anh ấy nhắn tin cho tôi:
“Quà ở trong phòng thay đồ, ăn xong rồi hẵng xem.”
“Ngoan một chút, không được giảm cân.”
“Tối chờ tôi về.”
Tôi chân trần chạy vào phòng thay đồ.
Ba chiếc túi phiên bản giới hạn xếp gọn gàng trên bàn trang điểm, làm tan biến cơn ác mộng ban nãy.
Tôi cầm túi, tạo dáng chụp vài tấm gửi cho Cố Cảnh Yến.
Anh nhanh chóng trả lời:
“Ngoan ngoãn, đừng quyến rũ tôi.”
“Lại không mang giày à? Có phải muốn bị phạt không?”
Tôi lập tức nhớ đến lần bị Cố Cảnh Yến bắt gặp không mang giày, anh ấy bực bội đè tôi xuống đùi và đánh mông.
Mặt tôi nóng lên, liền gửi cho anh một biểu cảm tinh nghịch: “Em sẽ mang ngay.”
Nhắn xong, tôi không rời khỏi phòng thay đồ.
Thay vào đó, tôi gửi ảnh túi cho nhà phân phối đồ hiệu đã hợp tác lâu dài.
Đầu bên kia hỏi lại nhiều lần: “Đây đều là phiên bản giới hạn vừa ra mắt, có tiền cũng khó mua, cô chắc chắn muốn bán?”
Tôi trả lời: “Chắc chắn, tôi cần tiền.”
Bên đó nhanh chóng hồi đáp: “Được, chuyển khoản cho cô theo như giao dịch trước đây.”
Xong xuôi, tôi khoác tạm chiếc khăn rồi xuống nhà ăn.
4
Bà Lưu là giúp việc đã chứng kiến Cố Cảnh Yến và nữ chính Giang Tuyết lớn lên, giống như tất cả các NPC trong tiểu thuyết, bà ấy cuồng nhiệt ủng hộ cặp đôi này.
Vì vậy, luôn không ưa tôi.
Thấy tôi lững thững đi xuống, bà ta cười nhếch mép:
“Ông chủ sáng sớm đã đi làm, có người lại ngủ đến trưa, đúng là tưởng mình là nữ chủ nhân rồi đấy!”
Khi dọn món, bà ta đặt đĩa xuống bàn đá cẩm thạch thật mạnh, biểu thị rõ ràng tâm trạng không vui.
Tối qua tốn sức quá nhiều, rõ ràng lúc nãy còn đói cồn cào, giờ lại chẳng còn thèm ăn.
Tôi hâm nóng một ly sữa, chuẩn bị lên lầu.
Truyền hình đột nhiên chiếu bản tin “Họa sĩ thiên tài Giang Tuyết về nước hôm nay”.
Bà Lưu sợ tôi không nghe thấy, tăng âm lượng lên thật to. Tôi dừng chân trên cầu thang, quay lại nhìn màn hình.
Trong hình ảnh, Giang Tuyết mặc chiếc váy dài thanh lịch xuất hiện ở sân bay, người đàn ông tối qua còn quấn quýt bên tôi - Cố Cảnh Yến - đang tự mình đến đón cô ấy.
Cố Cảnh Yến đứng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, cầm lấy vali của Giang Tuyết.
Giang Tuyết đứng trước mặt anh ấy, ngẩng đầu nhìn anh đầy tình cảm: “A Yến, anh có nhớ em không?”
Tôi không nghe rõ Cố Cảnh Yến đáp gì, vì bà Lưu xúc động đến phát nghẹn, giọng cao vút:
“Trời ơi, ông chủ cuối cùng cũng đợi được Giang tiểu thư về! Người có tình rồi sẽ về bên nhau! Người nào nếu có lòng tự trọng, thì nên tự giác mà rời đi!”
Ánh mắt khinh thường của bà ta lướt qua, dừng lại trên gương mặt tôi.
Ý tứ rõ ràng không cần nói thêm.
Tôi cúi đầu thất thần, lòng chợt trùng xuống.
Không ngờ Giang Tuyết lại về nước sớm hơn nửa năm.
Cốt truyện đã đi trước rồi sao? Xem ra, kế hoạch chạy trốn của tôi cũng cần đẩy lên sớm.
Tôi cũng chẳng còn tâm trí uống sữa, liền gọi tài xế xe đen, đặt điểm đến là một thị trấn nhỏ cách đây hàng nghìn cây số.
Cố Cảnh Yến luôn hào phóng, tiền tiêu vặt cộng với tiền bán túi và trang sức cũng đủ cho tôi sống an nhàn phần đời còn lại.
Tôi biết, theo thiết kế của cốt truyện, tối nay Cố Cảnh Yến sẽ ở bên Giang Tuyết, không về nhà.
Dù sao, một khi bạch Nguyệt quang xuất hiện, cái bóng thay thế như tôi cũng trở nên vô hình.
Vậy nên tôi có rất nhiều thời gian để cao chạy xa bay.
Tôi thay quần áo, xếp đồ lớn đồ nhỏ, mang theo ba chiếc túi phiên bản giới hạn rồi bước ra cửa.
Bà Lưu đang nhấm nháp hạt dưa, miệng nhếch cười mỉa mai: “Đi đâu đấy?”
“Đi mua sắm.”
“Xì! Hồ ly tinh, suốt ngày chỉ biết tiêu tiền của ông chủ.” Bà Lưu phun vỏ hạt dưa lên trời.