CHÔNG TÔI SẼ LÀM MƯA - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-11-10 01:12:53
Tống Hoài Cảnh khẽ cong môi cười, cái nốt ruồi dưới mắt càng thêm quyến rũ. Hơi thở của anh phả lên mu bàn tay tôi, ngứa ngứa.
Tôi cúi đầu, tránh ánh mắt của anh: “Dù chúng ta đã bái đường, nhưng đây là trường học, anh… anh phải giữ khoảng cách chứ.”
Anh im lặng một lúc lâu, rồi tôi liếc nhìn anh.
Ánh mắt anh hạ xuống, ra hiệu rằng tay tôi vẫn đang bịt miệng anh.
Mấy bạn học ngồi gần đó vẫn thỉnh thoảng quay sang nhìn chúng tôi.
Thật là xấu hổ chết mất!
Tôi vội thả tay xuống: “Anh đừng gọi lung tung nhé.”
Suốt buổi học, Tống Hoài Cảnh ngồi yên bên cạnh, ngoan ngoãn nghe giảng cùng tôi.
Như thể anh đến chỉ để ngồi cùng tôi một tiết.
À không, tôi nghĩ sai rồi.
Anh ấy còn ở lại học cả những tiết sau nữa.
17
Tan học, tôi kéo Tống Hoài Cảnh ra ngoài.
“Anh định làm gì vậy?”
Anh tựa người vào tường, nghiêng đầu nhìn tôi: “anh nhớ có người trong mơ rất muốn trải nghiệm tình yêu học đường.”
“...”
Đúng là tôi, không sai.
Dù tôi chưa gặp Tống Hoài Cảnh nhiều , nhưng trong giấc mơ của tôi, luôn có một người đàn ông xuất hiện.
Những giấc mơ ấy luôn mơ hồ, khiến tôi không thể nhìn rõ mặt anh.
Nhưng điều đó khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn, mỗi khi gặp chuyện phiền lòng, tôi đều trút bầu tâm sự trong mơ.
Nhận ra người trong mơ là Tống Hoài Cảnh, mặt tôi lại đỏ bừng.
Cảm giác như bị người ta vạch trần hết mọi bí mật giữa thanh thiên bạch nhật.
“Ai cơ, Em không biết, không rõ, không quen.”
Anh cong môi cười: “Không sao, không quen cũng được, nhưng anh muốn cho em trải nghiệm.”
Anh thật sự có vấn đề, đúng là có bệnh mà.
18
Cuối cùng, sau khi Tống Hoài Cảnh đi học cùng tôi vài ngày, ăn cơm cùng tôi vài bữa, Thẩm Thiên Thiên không chịu được nữa.
Cô ấy chặn tôi lại trên giường.
“Khai mau, hai người có chuyện gì vậy?”
“Đừng có bảo với tôi lần này là Tống Hoài Cảnh nhờ cậu diễn nữa, lâu rồi tôi không thấy Diệp Văn Tu đến tìm cậu rồi đấy.”
Tôi nhếch môi cười nhẹ: “Cậu còn nhớ không, tôi có một, ừm, người chồng ấy?”
Thẩm Thiên Thiên cau mày: “Cậu, là anh ta?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, không sai đâu, chính là anh ấy.”
“Cái gì cơ?”
“Đợi đã, để tôi dùng mối quan hệ âm phủ của mình hỏi cụ cố xem sao!”
“…”
19
Thẩm Thiên Thiên chấp nhận sự thật này, dù cô ấy nghĩ rằng đầu óc tôi có vấn đề.
Nhưng cô ấy lại bắt đầu “ship” tôi với Tống Hoài Cảnh.
Cô ấy mới là người thật sự có bệnh.
Tôi đang tự học trong lớp, hôm nay Tống Hoài Cảnh bảo có công chuyện, không thể đến được.
Dù một mình thì yên tĩnh hơn, nhưng mấy ngày qua, tôi dường như đã quen với sự đồng hành của Tống Hoài Cảnh.
Trước đây, mỗi khi Tống Hoài Cảnh có việc gì, anh ấy đều nói rõ với tôi, nhưng lần này anh chỉ bảo đi xử lý công việc.
Chuyện nhỏ xíu này mà tôi lại nghĩ mãi không xong.
Bỗng nhiên, Thẩm Thiên Thiên gửi hàng loạt tin nhắn đến.
【An An, cậu mau xem! Cậu bị cắm sừng rồi!】
【Hình ảnh】
【Hình ảnh】
【Nhìn đi, Tống Hoài Cảnh lại ở cùng cô gái khác!】
Tôi nhìn mấy bức ảnh Thẩm Thiên Thiên gửi qua, trong đó Tống Hoài Cảnh đang nhìn một cô gái bên cạnh với vẻ dịu dàng.
Cô gái ấy tóc dài thướt tha, dáng người cao ráo, gần như bằng chiều cao của Tống Hoài Cảnh.
Tôi có chút tức giận.
Chính xác mà nói, khi thấy bức ảnh đó, tôi hơi ghen.
Tại sao anh không cho tôi cắm sừng, còn anh thì có quyền cắm sừng tôi?
Tôi tắt màn hình điện thoại, chuẩn bị đi tìm Tống Hoài Cảnh để hỏi cho rõ ràng.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp, tôi thấy Tống Hoài Cảnh đang đứng ở cửa.
“Sao vậy?”
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Bắt gian tại trận!”
“Bắt gian ai cơ?” Anh vẫn thản nhiên như không.
Tôi lấy điện thoại ra, giơ bức ảnh trước mặt anh.
“Anh đoán xem?”
Tống Hoài Cảnh không hề hốt hoảng mà còn cười: “Em có muốn tôi dẫn đi không?”
Tôi ngẩn người.
“Đi thì đi!”
Anh còn không sợ, tôi sợ gì chứ.
Trên đường đi, tôi lẩm bẩm nhỏ: “Thời đại nào rồi còn đi lấy thêm vợ lẽ.
“Chế độ một vợ một chồng thời đại chúng ta mới công bằng làm sao.”
"Một vợ nhiều chồng cũng được đấy nhỉ..."
"Em vừa nói gì?" Tống Hoài Cảnh đi phía trước bỗng dừng lại.
"Không nói gì cả."
"Đừng có mà mơ." Giọng anh lạnh hẳn đi.
"Ồ."
Tôi và Tống Hoài Cảnh cùng bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, thì thấy cô gái trong bức ảnh Thẩm Thiên Thiên gửi đang đứng đợi bên ngoài.
"Hoài Cảnh~ nghe nói anh tìm tôi, hừm~"
Người đó vừa lên tiếng, tôi liền ngớ người.
Vì giọng nói thô ráp đó rõ ràng không phải của con gái.
Tống Hoài Cảnh mặt tối sầm: "Có tin tôi cắt đuôi rắn của cậu không?"
"Đừng mà, tôi sai rồi."
"Đây là cô dâu nhỏ của cậu à?"
"Dễ thương thật đấy." Hắn ta đưa tay định chạm vào mặt tôi, tôi vừa định né thì Tống Hoài Cảnh đã giữ chặt tay hắn lại.
"Được rồi, tôi không đụng vào cô ấy."
Tôi bối rối nhìn họ.
Hắn nhìn tôi rồi giải thích:
"Tôi tên là Trần Dã, và như em thấy, tôi cùng giới với anh ấy, nhưng sở thích khác giới.
"Lần trước gặp mặt là để điều tra vụ của Diệp Văn Tu, đừng lo.
"Nhiệm vụ xong rồi, tôi đi đây, ở thêm chút nữa sợ thật anh ấy cắt đuôi tôi mất."
"…"
"Nhìn đủ chưa?" Tống Hoài Cảnh hỏi tôi.
Tôi lúng túng cúi đầu: "Ừm…"
"Thế phiền em giải thích xem, một vợ nhiều chồng là sao?"
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, bầu trời trở nên âm u.
20
Tôi cắn môi, thật sự không biết phải giải thích sao.
Nhưng tôi cũng hiểu rõ cảm xúc của mình.
Tôi nhón chân lên, nhắm mắt lại và hôn nhẹ lên môi anh.
"Là… em thích anh."
Tôi đã nghĩ thông rồi, tôi phụ thuộc vào sự hiện diện của anh, ghen khi có người khác bên anh.
Nếu đây không phải là thích thì là gì nữa.
Cơ thể Tống Hoài Cảnh dường như cứng đờ, tôi chạm vào anh vài giây rồi vội rời đi.
"Vậy thì hứa nhé, không ai được cắm sừng ai."
Tôi giơ ngón út ra móc tay.
Tống Hoài Cảnh khẽ cười, ngoắc ngón tay vào tay tôi: "Được."
21
Sau này tôi tốt nghiệp.
Trong một ngày mưa, tôi hỏi Tống Hoài Cảnh:
"Anh thật sự có thể làm mưa sao?"
"Ừ."
"Thế hôm nay anh có thể không làm mưa được không?"
"Cho anh một lý do."
"Em hẹn Thẩm Thiên Thiên đi xem triển lãm xe, nghe nói có nhiều người mẫu xe nam đẹp trai lắm."
Gương mặt Tống Hoài Cảnh tối sầm lại.
Anh không cảm xúc nhìn tôi: "Được thôi."
"Thật á?! Tuyệt quá!"
"Khoan đã!"
"Có điều kiện, tâm trạng anh tốt thì trời mới trong." Giọng anh có chút bực bội.
Tôi ghé lại gần hỏi anh: “Vậy làm sao để anh vui lên đây, mời anh ăn kẹo nhé?”
Tống Hoài Cảnh đưa tay vòng qua eo tôi.
Nhiệt độ cơ thể anh luôn thấp, cảm giác lạnh lẽo khiến tôi không khỏi run rẩy.
"Em quên rồi à, em còn thiếu anh một đêm động phòng đấy." Anh ghé sát vào tai tôi thì thầm.
Tôi: ?!
Cái gì mà động phòng nữa?!
...
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi của Thẩm Thiên Thiên.
Giọng nói khàn đặc của tôi khiến cô ấy cười sặc sụa: “Hahahaha không phải thật chứ, cậu thật sự đi nói với anh ấy là muốn xem người mẫu xe à?
“Sao mà đi nổi được.
“Mà này, nghe nói nguyên hình của Tống Hoài Cảnh là rồng đúng không, chị em ơi, mình đều là người nhà cả.
“Nói thật lòng đi——
“Rồng... thật sự có hai cái hả?”
Nghe xong tôi đỏ bừng cả mặt, hét vào điện thoại.
“Cút đi!”
Phiên ngoại (Góc nhìn của Tống Hoài Cảnh)
1
Nói ra cũng phiền.
Gần đây Nguyệt Lão cứ hay tìm đến tôi, nói là tôi có một đoạn nhân duyên.
Tôi không tin.
Ông già này nhìn là biết chắc đang không đủ chỉ tiêu, kéo tôi vào cho đủ số.
Ông nói, cô bé đó có mệnh cách đặc biệt, bát tự thuần âm, cần được tôi bảo vệ.
Liên quan gì đến tôi?
2
Cái ngọc bội của tôi đâu mất rồi?
Là do Nguyệt Lão trộm.
3
Tôi lén theo dõi Nguyệt Lão.
Lão già này lại đang bày trò giả làm thầy bói.
Ừm...
Cô bé này, cũng dễ thương đấy.
Đưa ngọc bội của tôi cho cô ấy, có vẻ cũng không tệ.
4
Không nghi ngờ gì, dưới sự bảo vệ của tôi, tất nhiên cô ấy lớn lên rất tốt.
Nhưng mà, dù là tôi có thể bảo vệ cô ấy bình an, thì lúc tắm cũng không cần đeo ngọc bội đâu.
Có thể cho tôi chút riêng tư được không?
5
Thực ra không có riêng tư cũng tốt.
6
Phiền quá, làm trận mưa.
7
Muốn bái đường.
8
Cô ấy còn nhỏ, đợi đã.
9
Phiền quá, làm trận mưa.
10
Môi mềm thật, không làm mưa nữa.
11
Sao cứ gọi điện cho cô họ Thẩm kia hoài?
Phiền, làm trận mưa.
12
Đi xem người mẫu xe á? Con trai à?
Muốn động phòng rồi.
13
Xem em còn sức mà ngắm người mẫu xe không.
Ngắm tôi là đủ rồi.
END...