CÔ ẤY THUỘC VỀ TÔI - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-11-03 14:24:47
Trần Khoa cầm điện thoại, sững sờ nhìn Lục Từ.
Cuộc gọi vừa rồi bật loa ngoài, nên Lục Từ cũng nghe thấy hết.
Anh ta ngồi đó với vẻ mặt vô cảm, không để lộ cảm xúc gì.
Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy bàn tay bị thương của anh ta đang nắm chặt thành nắm đấm, khiến vết thương mới vừa cầm máu lại rỉ ra những giọt máu đỏ tươi.
Trần Khoa thở dài, rồi quay người chạy đi tìm bác sĩ.
18
Cuối cùng cũng hoàn thành xong đơn hàng cho khách, tôi và Tần Sương thở phào nhẹ nhõm và quyết định tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn.
Ngày mai là sinh nhật tôi, và Tề Hàn đã lên kế hoạch tổ chức cho tôi từ lâu.
Hôm đó, tôi đến công ty của Tề Hàn chờ anh tan làm.
Nhưng bất ngờ anh nhận được lời mời dự một buổi tiệc rượu và không thể từ chối, nên đành phải đi ứng phó.
Anh ấy biết tôi không thích bầu không khí ở những buổi tiệc như thế, nên không ép tôi phải tham gia.
"Em ngoan ngoãn đợi anh dưới tầng nhé, anh chỉ ra mặt chút thôi, khoảng nửa tiếng sẽ xuống."
Tôi không muốn làm khó anh: "Thật ra nếu anh không tiện thì cũng không nhất thiết phải tổ chức sinh nhật cho em đâu, em không sao mà."
Tề Hàn cúi xuống, khẽ hôn lên trán tôi: "Trước mặt anh em không cần phải tỏ ra hiểu chuyện, em có thể yêu cầu bất cứ điều gì."
"Chỉ cần là em muốn, anh sẽ làm cho bằng được."
Tôi cảm thấy tim mình đập liên hồi, vội đẩy anh đi: "Được rồi, được rồi, mau đi đi, đi sớm về sớm."
Nhìn bóng lưng Tề Hàn khuất dần, tôi mới bình tĩnh lại, cố giữ nhịp tim đang nhảy nhót trong lồng ngực.
Từ bé đến giờ, chưa ai từng nói với tôi những lời như thế.
Ngay cả ba mẹ cũng chỉ dạy tôi phải biết hiểu chuyện, không được bướng bỉnh.
Tôi đại diện cho thể diện của nhà họ Thẩm, không thể làm bất cứ điều gì để người khác xem thường.
Chỉ có Tề Hàn là không yêu cầu tôi phải thay đổi, luôn để tôi là chính mình.
Vì anh yêu con người thật của tôi.
19
Nửa tiếng sau, Tề Hàn xuống dưới.
Chúng tôi ngồi trên xe, anh ấy nắm lấy tay tôi, xoay xoay như đang thưởng thức, đột nhiên bật cười: "Phía sau có một cái đuôi chó cứ bám theo mình."
Tôi quay đầu lại, hóa ra là xe của Lục Từ, anh ta đang tăng tốc đuổi theo rất nhanh.
Ngay giây tiếp theo, Tề Hàn kéo tôi ngồi lên đùi anh, giữ lấy cằm tôi, rồi cúi xuống hôn.
Tôi khẽ giãy giụa: "Chờ đã, có người thấy mất."
"Để anh ta thấy."
Kỹ thuật của Tề Hàn quá điêu luyện, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ.
Bất ngờ, chiếc xe phanh gấp, cơ thể mềm nhũn của tôi được Tề Hàn ôm chặt, nếu không có anh giữ, chắc tôi đã ngã xuống.
"Mày đang làm cái gì đấy?"
Lục Từ với đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ nhìn Tề Hàn.
Tề Hàn là người phản ứng nhanh hơn, anh ấy ôm eo tôi, mỉm cười nói: "Hóa ra Tổng giám đốc Lục lại có sở thích đuổi xe để xem người khác hôn nhau."
"Chỉ có điều cảnh sau đây e là không thích hợp để cậu xem."
Lục Từ tức tối xuống xe, đi đến trước xe chúng tôi: "Vậy ra cô gái mà mày nói trong tiệc rượu là cô ấy?"
"Tề Hàn, trong kinh doanh cạnh tranh đã đành, giờ mày còn cướp cả người phụ nữ của tao sao?"
Lúc này tôi đã rời khỏi đùi của Tề Hàn, nhưng tay tôi vẫn được anh ấy nắm chặt.
"Tổng giám đốc Lục nói nghe lạ nhỉ? Tôi nhớ rõ là tập đoàn Lục thị đơn phương coi tập đoàn Tề là đối thủ cạnh tranh, chứ chúng tôi chưa từng để mấy người vào mắt."
"Và, theo như tôi biết, cô ấy chưa bao giờ là người phụ nữ của cậu. Cô ấy là bạn gái của tôi."
"Nếu cậu tiếp tục vu khống, thì tôi không ngại làm Lục thị phá sản ngay ngày mai."
Lục Từ cứng họng không đáp lại được, đành quay sang tôi: "Tiểu Vũ, theo anh về đi."
Tôi chưa kịp nói gì thì đã cảm nhận được tay Tề Hàn siết chặt hơn.
Anh ấy đang sợ tôi sẽ rời đi.
Lục Từ đưa tay về phía tôi, giọng điệu mềm mỏng hơn: "Tiểu Vũ, chẳng phải chúng ta đã nói sẽ bên nhau mỗi dịp sinh nhật sao, em quên rồi à?"
Tôi ngước lên nhìn anh ta, thấy tay còn lại của anh ta cầm một chiếc hộp quà.
Tôi lạnh lùng lên tiếng: "Lục tiên sinh, tôi chuẩn bị đi mừng sinh nhật với bạn trai mình, anh đang chặn đường rồi, làm ơn lái xe đi chỗ khác."
Tay Lục Từ khẽ run, ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào tôi.
Lúc này, anh ta dường như mới thực sự nhận ra rằng khi tôi nói "không thích anh nữa" là hoàn toàn nghiêm túc.
Xe phía sau bắt đầu nhiều hơn, mọi người mất kiên nhẫn và nhấn còi liên hồi.
Lục Từ không còn cách nào khác, đành lái xe sang chỗ khác.
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể đứng nhìn tôi cùng Tề Hàn rời đi.
20
Chúng tôi đến nhà hàng bên bờ biển mà Tề Hàn đã đặt sẵn. Sau khi gọi món xong, tôi từ tốn lên tiếng: "Sao lúc nãy anh lại làm vậy?"
Tề Hàn khựng lại, cúi đầu, không nói gì, trông giống hệt chú cún con chờ bị mắng vì biết mình đã làm sai.
"Vậy nên khi từ buổi tiệc ra, anh đã ôm chặt lấy em, vì anh biết rằng Lục Từ đang đứng nhìn từ cửa sổ trên lầu, đúng không?"
Tề Hàn khẽ gật đầu, rồi vội vàng giải thích: "Anh chỉ muốn để anh ta biết rằng em là của anh thôi."
"Những ngày gần đây, anh ta cứ điều tra về bạn trai của em. Anh biết anh ta vẫn chưa buông bỏ em, nên anh muốn anh ta hoàn toàn từ bỏ."
Thấy tôi nhìn anh ấy nghiêm túc, lần đầu tiên trong đời, Tề Hàn cảm thấy lo sợ.
Bản lĩnh gì đó, những chiêu trò trong kinh doanh gì đó, tất cả đều bay biến khỏi tâm trí anh.
Khuôn mặt anh ấy tái đi, đôi mắt nhìn tôi đầy lo lắng, sợ rằng tôi sẽ ghét anh vì chuyện này.
Tôi thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng nâng mặt anh lên rồi hôn nhẹ lên môi: "Không có lần sau nữa nhé."
Tề Hàn sững người trong một lúc rồi mới kịp phản ứng, xúc động ôm chầm lấy tôi.
Tôi hiểu rằng Tề Hàn làm vậy là vì anh thiếu cảm giác an toàn.
Cảm giác đó, tôi thấu hiểu hơn ai hết.
Vì thế, tôi có thể hiểu những gì anh đã làm, thậm chí trong sâu thẳm lòng mình còn thấy vui.
Vì tất cả những điều này chứng minh rằng anh thực sự yêu tôi.
Dường như tôi cũng đã dần yêu anh, nên tôi muốn dành cho anh cảm giác an toàn ấy.
Tôi vòng tay ôm lại Tề Hàn, thì thầm vào tai anh: "Tề Hàn, em cũng thích anh."
Anh ấy kinh ngạc nhìn tôi: "Em vừa nói gì?"
Tôi mỉm cười, ghé sát tai anh và nhắc lại lần hai, lần ba, lần bốn...
Chỉ cần anh muốn nghe, tôi sẽ nói cho anh nghe.
Cuối cùng, âm thanh ấy dừng lại khi anh cúi xuống hôn tôi.
Khoảnh khắc ấy, pháo hoa bừng sáng rực rỡ.
"Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ nhé."
Không biết từ lúc nào, trên cổ tôi đã đeo một chiếc dây chuyền ruby đỏ thẫm.
Tề Hàn nói với tôi rằng đó là bảo vật gia truyền của nhà anh, chỉ dành cho con dâu.
Tôi không từ chối, mà vui vẻ nhận lấy.
Đêm ấy, Tề Hàn dành tặng cho tôi màn pháo hoa thắp sáng cả thành phố.