Cố Quốc Chi Thương - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 04:34:04
01
Phu quân say khướt trở về phủ, ngủ lại trong phòng của ta. Một tháng sau, thầy thuốc chẩn đoán ta đã có thai.
Ngày biết ta mang thai, phu quân cả đêm không chợp mắt. Hắn nắm túi thơm mà biểu tỷ tặng, ngồi dưới mái hiên suốt đêm.
Sáng hôm sau, hắn ngồi bên giường ta, nhìn thấy bụng ta chưa kịp lớn, hắn vô thức đỏ mắt. Buồn thì buồn, nhưng phu quân vẫn nắm tay ta.
"Uyển Uyển" giọng chàng kiên quyết
“Trước kia mọi chuyện đều là lỗi của ta. Bây giờ có con rồi, ta nhất định sẽ sửa đổi, cùng nàng sống tốt."
Mặt ta xúc động đến rơi nước mắt, nhưng trong lòng lại thấy lời của hắn thật nực cười.
Rõ ràng phủ hầu tước to lớn này, trước giờ có hắn hay không cũng chẳng khác gì.
02
Mẹ ta từ nhỏ đã dạy, gia đình thế gia kết hôn là vì danh lợi, địa vị, sang trọng.
Chân tình, là điều không cần thiết nhất, nhưng biểu tỷ thì khác.
Tỷ ấy chỉ cần chân tình.
Biểu tỷ là người con gái rực rỡ nhất kinh thành. Tỷ ấy có nhan sắc diễm lệ, văn tài xuất sắc, mọi tài nghệ đều toàn vẹn. Rất nhiều các quý công tử, con trai nhà quyền quý ở kinh thành đều say mê tỷ ấy.
Trong số đó, cũng có cả phu quân ta, thế tử của phủ Vĩnh Xương hầu.
Cho dù biểu tỷ của ta từ đầu đến cuối đều không hề liếc mắt nhìn hắn, hắn vẫn quyết muốn giữ mình vì tỷ ấy.
Trước khi kết hôn với ta, hắn đã làm náo loạn cả phủ hầu.
Sau khi kết hôn với ta, hắn chưa bao giờ bước vào phòng ta dù chỉ một bước.
Sau hơn một năm kết hôn, lão hầu gia của phủ Vĩnh Xương hầu qua đời, phu quân ta kế thừa tước vị. Nhưng khi biểu tỷ trở về kinh thành, hắn ta lập tức bỏ rơi phủ hầu, ngày ngày theo đuôi biểu tỷ, làm tỷ ấy vui để lấy lòng.
Phủ hầu rộng lớn, khách khứa qua lại, sổ sách mua bán đều chỉ có một mình ta quản lý. Mẹ chồng ta nằm liệt giường, thấy ta thực sự vất vả, bèn miễn cho ta việc thỉnh an hàng ngày.
"Thật sự là vất vả cho con rồi..." Một buổi chiều nọ, bà nắm tay ta, than thở dài.
"Đợi Hồng nhi trở về, ta nhất định sẽ khuyên nhủ nó. Đường đường là nam nhân đã thành gia lập thất rồi mà lại suốt ngày lẽo đẽo theo sau một cô nương chưa xuất giá, thật không ra thể thống gì!"
Ta cúi đầu đồng ý, nhưng trong lòng chẳng hề gợn sóng.
Phu quân không về nhà càng tốt.
Hắn đuổi theo người của hắn, ta chơi với người của ta.
03
Từ khi biểu tỷ trở về kinh thành, phu quân rất ít khi về nhà. Ta rảnh rỗi buồn chán, bèn nuôi một người tình ở dãy phố phía Nam.
Người tình đó là một cậu học trò nghèo đến kinh thành dự thi, gia cảnh bần hàn, nhưng tướng mạo lại cực kỳ tuấn tú.
Ta vừa nhìn đã thấy thích ngay, bèn bịa ra thân phận thê tử của một thương gia, lấy cớ tài trợ để thu hút chàng.
Đầu tiên là tặng sách, rồi đến tặng giấy mực. Ban ngày thì bàn luận thơ văn, đêm xuống thì tâm sự dưới trăng. Cuối cùng, sau một thời gian qua lại, chúng ta cũng lên giường với nhau.
Thật ra người học trò đó vì lễ giáo thế tục, vẫn còn nhiều e dè trong chuyện đó. Nhưng ta khóc lóc, làm nũng, qua lại vài lần, chàng cũng đồng ý.
Ta thuê một căn nhà ở dãy phố phía Nam, một là để chàng ở, hai nữa là để ta tiện đêm đêm đến gặp chàng.
Dần dần, người học trò đó dường như động lòng thật sự.
Mỗi đêm sau khi xong việc, chàng đều đun nước nóng, tỉ mỉ lau người cho ta. Sáng dậy, chàng cầm bút, cẩn thận vẽ lông mày cho ta. Thỉnh thoảng, ta có nói về người phu quân không hay về nhà của mình, chàng lại nắm tay ta, nghiêm túc trịnh trọng hứa.
"Đợi ta đỗ đạt cao, ta sẽ đi gặp phu quân của nàng, để hắn cho nàng hưu thư. Hắn đã không yêu nàng, thì sao lại có thể kéo nàng theo cả đời được? Nàng yên tâm, khi nàng tự do, ta sẽ ba thư sáu lễ, đường hoàng rước nàng vào nhà."
Nhìn ánh mắt chân thành của chàng ấy, ta không nhịn được mà rùng mình.
Nam nhân trên đời nói về tình cảm, đều như phu quân của ta, lửa cũ bùng lại, không thể kiểm soát.
Ta phải nhanh chóng rút lui.
Lý do cũng đã có sẵn: phu quân ta đã hoàn lương rồi.
Lãng tử quay đầu lại là vàng. Hắn đã quay đầu, ta là chính thất của hắn, tất nhiên phải cùng hắn sống tốt quãng đời còn lại rồi.
Hôm nay là lần cuối ta gặp người học trò.
Nói xong những điều đó, ta giả vờ không nỡ, vuốt má học trò, nói rằng ta đã thuê nhà này đến nửa năm nữa, bảo chàng yên tâm thi cử.
Khuôn mặt ngươi học trò trông rất khó coi. Nhưng dù chàng có khóc hay nổi nóng, ta vẫn quyết định ra đi.
Đêm đó, chàng hành động thô bạo hơn bình thường.
Đến khuya, ta lê chiếc thân thể đầy vết bầm về phủ hầu.
Vừa rửa ráy xong nằm xuống, bên ngoài đã có người báo, nói hầu gia đã về phủ. Ngay sau đó, phu quân ta mang đầy mùi rượu, say khướt xông vào phòng ta. Nhìn ta, chàng chớp chớp mắt, nước mắt chực trào.
"Nguyệt nhi nói, nàng ấy nói, nàng ấy nói ta đã thành thân, phải cùng nàng sống cho tốt..."
Nguyệt nhi chính là biểu tỷ của ta, tên đầy đủ là Liễu Như Nguyệt. Phàm là những gì tỷ ấy nói, phu quân ta không có gì là không nghe theo. Dù cho là tỷ ấy bảo hắn cùng một nữ nhân khác chung sống hòa thuận.
Ta lặng lẽ nhìn phu quân nấc lên một hơi, bước về phía ta.
Một bước, hai bước, rồi phịch.
Chàng ngã xuống đất, không còn biết gì nữa. Ta thở dài, kéo phu quân lên giường, tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, phu quân nhìn thấy chúng ta ăn mặc không chỉnh tề, nghĩ rằng đêm qua chúng ta đã viên phòng.
Một tháng sau, ta được chẩn đoán có thai, phu quân tưởng đó là con của hắn.
04
Sau khi phu quân hoàn lương, ta ở trong phủ hầu dưỡng thai nửa năm. Nửa năm này, ta ít khi ra ngoài, nhưng vẫn nghe được không ít chuyện lớn.
Chuyện lớn nhất là việc lập tân thái tử.
Hiện tại, bệ hạ không có con trai, chỉ có một nàng công chúa, nhưng không may nàng ấy đã mất sớm.
Những năm gần đây, bệ hạ sức khỏe không tốt, cuộc chiến giành ngôi vị ngày càng gay gắt, bao nhiêu thân vương đều đấu đá như gà chọi.
Kết quả, khi tổ chức thi đình năm nay, bệ hạ đã nhận lại thái tử bị lưu lạc trong dân gian.
Thái tử chính là học trò đến kinh thành dự thi năm nay.
Nghe nói, chàng rất giống bệ hạ. Khi thi đình, bệ hạ đã sững sờ tại chỗ. Sau khi cẩn thận hỏi về quê quán và tuổi tác của học trò, bệ hạ đã khóc nức nở ngay tại chỗ.
Hóa ra, hai mươi năm trước khi bệ hạ tuần du phía Nam, đã sủng ái một nữ thường dân. Bệ hạ không tiết lộ thân phận, chỉ để lại tín vật, hứa sẽ sớm đón nàng về kinh.
— Nhưng khi về cung thì quên mất.
Nữ nhân đó mang thai, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, bị cha và ca ca đuổi ra khỏi nhà. Nhưng vì cái gọi là tình mẫu tử thiêng liêng đó, nàng đã một mình sinh con và nuôi nấng lớn lên.
Đứa trẻ đó cũng rất xuất sắc, từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, trẻ tuổi đã đỗ cử nhân.
Sau khi mẹ mất, chàng cầm tín vật đến kinh thành nhận cha, muốn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của mẹ.
Chàng và bệ hạ thực sự rất giống nhau. Giống đến mức bệ hạ nhìn mặt chàng, nhận ra ngay lập tức.
Sau khi nhận lại con trai, bệ hạ lập tức lập thái tử.
Như thể những tâm sự nhiều năm đã được giải tỏa, ngay sau khi lập thái tử, bệnh tình của bệ hạ nhanh chóng chuyển biến xấu, chưa đầy một tháng đã qua đời.
Thái tử trở thành hoàng đế.
05
Khi ta và phu quân vào cung bái kiến tân hoàng đế, ta đã mang thai sáu tháng.
Mấy tháng nay, phu quân ta dường như thực sự hoàn lương, mọi việc đều tự mình làm cho ta.
Trên xe ngựa vào cung, hắn nắm tay ta, thở dài.
"Hiện nay bệ hạ cái gì cũng tốt, chỉ là hậu cung trống vắng. Ngài không chịu chọn phi tần, nói rằng trước đây đã thành thân. Dù bây giờ lạc mất phu nhân, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tìm lại được người đó, lập làm hoàng hậu. Thật khác với tiên đế, vị này đúng là kẻ si tình."
Ta nghe phu quân cảm thán, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn nhưng trong lòng lại thấy buồn cười.
Si tình ư?
Trên đời này làm gì có kẻ si tình nào. Chỉ là nữ nhân tính toán từng bước, khiến đối phương không thoát khỏi lòng bàn tay mình mà thôi.
Nhìn phu quân ta, người trước đây yêu thầm biểu tỷ nhiều năm. Giờ chẳng phải cũng đã quên rồi sao.
Xe ngựa tiến vào cung, ta và phu quân cùng đến ngự thư phòng bái kiến.
"Thần mang theo thê tử, tham kiến bệ hạ."
"Miễn lễ, bình thân."
Bên cạnh bàn làm việc, bóng hình trong bộ long bào vàng nhạt thản nhiên nói.
... Sao giọng nói này nghe quen thế?
Từ từ ngước mắt lên, ta nhìn thấy người tình cũ của ta ngồi trên ngai vàng, nửa cười nửa không.
Nhìn vào đôi mắt quen thuộc đó, ta sững sờ.
Học trò, bệ hạ, đăng cơ...
Những từ ngữ và manh mối lộn xộn lúc này nhanh chóng kết nối với nhau, tạo thành một sự thật khiến ta kinh ngạc:
— Người tình mà ta đã bỏ rơi nửa năm trước chính là tân hoàng đế!
"Hầu gia và hầu phu nhân thật sự là tình thâm nghĩa trọng. Thật là trùng hợp, dung mạo của hầu phu nhân lại giống y hệt phu nhân của ta. Không biết hầu phu nhân mang thai được bao lâu rồi?"
Câu hỏi của hắn bình thản, nhưng ta lại toát mồ hôi lạnh ngay lập tức.
Nhưng phu quân của ta lại hoàn toàn không nhận ra.
"Bẩm bệ hạ, đã hơn sáu tháng rồi."
Trên ngai vàng, hoàng đế khẽ nhướng mày, ánh mắt tối lại.
"Sáu tháng rồi à..."