Công Lược Nhầm Đối Tượng Kết Hôn - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-10-30 03:21:15
Mà lại không ít người.
"Em… em thả giám đốc của chúng tôi ra ngay!"
Sau lưng tôi vang lên một giọng nói run rẩy.
Quay lại, tôi thấy hàng chục cặp mắt đều đồng loạt nhìn vào tay tôi đang cởi thắt lưng của Cố Nguyên.
Ai nấy đều im lặng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ai có thể nói cho tôi biết, đám đàn ông trung niên này ở đâu chui ra vậy?
Cố Nguyên đột nhiên bật cười đầy châm chọc.
"Chúc mừng em, vừa rồi em tuyên bố muốn lên giường với anh trước mặt ban giám đốc của anh đấy."
5
Cố Nguyên lại trông giống như vừa bị hành hạ xong.
Trên đôi môi mỏng in dấu son của tôi, cà vạt và áo sơ mi nhăn nhúm.
Biểu cảm của anh có vẻ uể oải, trông chẳng khác nào một người đàn ông ngoan hiền vừa bị bắt nạt.
Ban giám đốc nhìn thấy càng thêm xót xa, ai nấy đều phẫn nộ, vỗ bàn lên tiếng.
Nước mắt ngắn nước mắt dài: "Cô dám… lên giường với cậu ấy! Cậu ấy không khỏe! Nếu có chuyện gì thì phải làm sao!"
Cố Nguyên bật cười khẽ, "Đúng vậy, vừa rồi đâm đầu vào như con bê con, suýt nữa thì lấy mạng tôi rồi."
Đúng là tên biến thái… lại muốn xem trò vui rồi.
Tâm trạng căng thẳng của tôi bỗng chốc không thể kìm nén được nữa.
Đối diện với ánh mắt xì xào chỉ trỏ của mọi người xung quanh, tôi nhào vào vòng tay Cố Nguyên.
Rồi ngẩng lên, mắt đỏ hoe.
"Anh ơi, em chỉ là quá yêu anh thôi, điều đó có sai sao?"
"Tại sao lại để họ làm nhục em như vậy?"
Biểu cảm của Cố Nguyên sững lại, từng đường nét trên khuôn mặt anh dần trở nên u tối.
"Ra ngoài."
Tôi thầm mắng trong lòng, định đứng dậy, nhưng Cố Nguyên ôm lấy eo tôi.
"Anh nói là họ, ra ngoài hết!"
Ban giám đốc ngay lập tức tỏ vẻ lo lắng, "Không được đâu, ngài có bệnh tim, không thể vận động quá mạnh…"
"Cút."
Khuôn mặt Cố Nguyên lần đầu hiện lên vẻ u ám và điên cuồng.
Đám người nọ luyến tiếc nhìn lại từng bước một, cuối cùng không còn cách nào khác đành rời đi.
Trước khi đi còn chu đáo đóng cửa lại.
Hóa ra Cố Nguyên mắc bệnh tim, không trách được trông anh lúc nào cũng mệt mỏi, như thể không chịu nổi sự hành hạ.
Cố Nguyên giơ tay, lau nước mắt trên mặt tôi.
"Không thích làm chuyện này trước mặt người khác à?"
…
Tôi là loại người tùy tiện vậy sao?
Rốt cuộc là khi nào anh ta lại có ảo tưởng ấy nhỉ?
Có lẽ ánh mắt tôi quá oán trách, Cố Nguyên mím môi, "Thôi được rồi, tưởng em gan to cỡ nào."
Nói xong, những ngón tay thon dài của anh bắt đầu lần lượt cởi từng nút áo sơ mi của mình.
Xương quai xanh dần lộ ra, làm máu nóng tôi dâng trào.
Thấy tôi nhìn anh ngây người, Cố Nguyên nhếch môi, "Không phải muốn ngủ với anh sao? Qua cơ hội này rồi không có lần nữa đâu."
Làn da dưới ngón tay anh đột nhiên trở nên nóng bỏng.
Cố Nguyên như một con hồ ly tinh, đôi mắt lười biếng nhìn chằm chằm tôi.
Khớp ngón tay anh dưới ánh đèn sáng lấp lánh, ánh lên sắc hồng nhạt.
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ngón tay anh chạm vào cổ tôi, từ từ luồn vào mái tóc mềm, rồi nắm chặt.
Đôi mắt ánh lên vẻ dục vọng tối tăm đầy nguy hiểm.
"Nghe lời, qua đây."
Toàn thân tôi mềm nhũn, giọng nói đã pha chút run rẩy: "Có thể… tắt đèn được không?"
"Không được."
"Anh muốn nhìn em khóc."
"Như vậy mới kích thích."
Một giờ sau, tôi bước ra khỏi phòng họp với đôi chân run rẩy, ánh mắt mơ màng.
Chân tôi mềm nhũn suýt nữa thì quỵ xuống.
Hệ thống hài lòng chẹp miệng: "Ký chủ, lần này được hẳn nửa tháng thời gian sống đấy, Cố Nguyên đúng là lợi hại."
Phải rồi, suýt chút nữa thì tôi chết mất.
Tên quái thú đội lốt người, Cố Nguyên, cũng bước ra theo.
Anh nhét hai tay vào túi, từ từ cúi xuống sát bên tai tôi, cười nói:
"Váy của em phía sau dính bẩn rồi, về nhớ bỏ đi nhé."
Mặt tôi đỏ bừng.
Ngay sau đó, một đôi tay đặt lên eo tôi.
Cố Nguyên buộc áo khoác của anh quanh eo tôi, vỗ nhẹ lên mông tôi:
"Đi chơi đi."
"…"
Tôi đứng yên không nhúc nhích.
Cố Nguyên lại cười: "Sao? Không nỡ xa anh à?"
Tôi hít một hơi sâu, đột nhiên quay người lại: "Anh ơi, tối nay anh có thể ở bên em suốt được không?"
Đôi mắt tối sầm của Cố Nguyên nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười: "Được thôi."
Tôi kéo cà vạt của anh, cúi người hôn nhẹ một cái.
"Chờ em ở đây nhé."
Nói xong, tôi xoay người, bình thản tiến vào bữa tiệc.
Hệ thống thắc mắc: "Ký chủ, cô định làm gì vậy?"
Tôi nở một nụ cười nham hiểm: "Tất nhiên là đi xử lý hai tên ngốc kia."
Có hẳn nửa tháng thời gian sống, không lấy một phần ra báo thù thì sao được?
6
Không khí bữa tiệc đang sôi động.
Kiều Y Y tựa vào lòng Tống Hạc, khóc lóc ngồi trên bậu cửa sổ ở góc phòng.
Bàn chân trắng nõn của cô ta được Tống Hạc nâng trong tay.
"Á… Đừng như vậy."
"Đừng làm sao?"
Tống Hạc cười xấu xa, vuốt ve bàn chân cô ta dưới cái cớ bôi thuốc: "Vừa rồi còn ghen tuông vì anh, giờ lại giả vờ ngây thơ như bông hoa nhỏ tinh khiết à?"
Kiều Y Y hờn dỗi lườm anh ta: "Em có chứng sạch sẽ mà… cái cô kia đúng là lẳng lơ, thật bẩn."
"Nghe lời, lát nữa anh sẽ bảo Cố Nguyên bắt cô ta, báo thù cho em."
"Phải đâm nát cái tay bẩn của cô ta, rồi lột hết quần áo."
Tống Hạc cười trầm thấp: "Em cũng ác đấy chứ."
"Chẳng phải anh thích em như vậy sao?"
Tôi bình thản bước qua một phục vụ, tiện tay cầm lấy chai rượu vang trên khay.
Tôi đi đến sau lưng Tống Hạc.
Nâng tay lên.
Một tiếng chát vang lên rõ ràng.
Rượu vang đỏ chảy từ sau đầu Tống Hạc xuống.
Dòng rượu đỏ tươi bắn lên khuôn mặt trắng nõn của Kiều Y Y.
Cả hai đều sững sờ.
Giọng của Thẩm phán vang lên: "Cảnh báo nghiêm trọng: Ký chủ tấn công NPC, trừ năm phút thời gian sống."
Trong đầu vang lên tiếng báo động the thé.
Hóa ra…
Chỉ trừ có năm phút thôi sao.
Tôi lau chất lỏng trên mặt, lại cầm thêm một chai rượu khác.
Mọi người đều bị tình huống này thu hút.
Khuôn mặt Kiều Y Y tái mét: "Vương Thiển Thiển, cô, cô đừng, đừng…"
Chát!
Chai rượu vang thứ hai nở tung trên đầu Kiều Y Y.
【Cảnh báo nghiêm trọng! Trừ mười giờ thời gian sống!】
Tôi cười khẩy: "Xin lỗi, tôi là kiểu người ‘chia đều cho cả làng’, cô cũng phải nhận một chai."
Mặt Tống Hạc tối sầm, định vươn tay túm tóc tôi.
Đáng tiếc, tôi quá hiểu thói quen của anh ta.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi giơ đầu gối thẳng vào hạ bộ của anh ta.