GIANG HOÀI - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:14:07
Tập đoàn Phó thị.
Trì Uyên đang phàn nàn với Phó Cẩm, anh lạnh lùng ngước lên: "Ai bảo cô đi tìm cô ấy?"
Không khí xung quanh lạnh lẽo đến mức Trì Uyên biết anh đang tức giận, vội vàng giải thích: "Em chỉ lo cho dì, nên mới..."
Phó Cẩm bật lửa châm thuốc, cười nhạt: "Trì Uyên, đừng giở mánh khóe trước mặt tôi. Mẹ tôi sao lại đột nhiên đi tìm Giang Hoài gây sự? Lẽ nào không phải do cô xúi giục?"
Mấy năm qua, mối quan hệ giữa Giang Hoài và Liễu Lan luôn căng thẳng, phần lớn là do Trì Uyên đứng sau khiêu khích.
Sắc mặt Trì Uyên trắng bệch: "A Cẩm, anh nói gì vậy? Em thật sự không hiểu."
"Trì Uyên, việc tôi ly hôn với Giang Hoài không liên quan gì đến cô. Đã là mẹ tôi bảo cô về nước, thì hãy ngoan ngoãn ở bên bà ấy. Nếu cô còn dám gây chuyện với Giang Hoài, tôi sẽ cho người đưa cô ra nước ngoài."
Phó Cẩm nói xong, khoác áo bước ra ngoài.
Chỉ còn lại Trì Uyên một mình tức giận.
Vừa ăn xong, tôi nhận được điện thoại của Phó Cẩm, anh nói có vài thủ tục ly hôn chưa hoàn thành, cần tôi đến một chuyến.
Tôi đến một câu lạc bộ tư nhân mà trước đây thường đi cùng Phó Cẩm. Quản lý thấy tôi liền dẫn thẳng lên phòng VIP trên tầng hai.
Phó Cẩm đứng quay lưng về phía cửa sổ.
Nghe tiếng cửa mở, anh quay lại, gương mặt nhíu chặt: "Sao em gầy nhiều thế, sắc mặt cũng không tốt."
"Nói đi, có thủ tục nào chưa làm xong?"
Phó Cẩm cười chua chát: "Ngay cả một câu nói dư thừa cũng không muốn nói với anh sao?"
Anh không đợi tôi trả lời, cầm tập tài liệu bên cạnh lên: "Tất cả những thứ này đều đã được chuyển tên sang cho em. Chúc em... và người ấy hạnh phúc."
Phó Cẩm khó khăn lắm mới thốt ra được câu này.
Tôi liếc qua trang đầu của tập tài liệu, Phó Cẩm đã chuyển phần lớn tài sản của anh ấy cho tôi: "Điều này không giống với thỏa thuận ban đầu."
"Sau khi kết hôn, em đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Phó. Anh không bảo vệ em tốt, số tài sản thừa ra coi như là bù đắp."
"Tôi không cần."
"Con đàn bà độc ác, tôi biết ngay cô không có lòng tốt gì! Hóa ra cô nhắm đến tài sản nhà họ Phó, chỉ cần tôi còn ở đây, cô đừng mong nhận thêm một xu nào."
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Liễu Lan bước vào và tát tôi một cái.
Phó Cẩm thấy vậy, lập tức đứng chắn trước mặt tôi: "Mẹ làm gì vậy?"
Liễu Lan chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng: "Con dâu của tôi chỉ có thể là Trì Uyên. Nếu cô còn biết xấu hổ thì hãy cút khỏi tầm mắt của Tiểu Cẩm, ra đi tay trắng."
Cơn đau bỏng rát trên mặt làm tôi bừng tỉnh.
Trong cổ họng trào lên vị tanh, tôi đau đớn gục xuống đất.
Cả người tôi đau đớn đến mức run rẩy, mồ hôi đẫm áo.
Liễu Lan hoảng sợ: "Đừng hòng lừa lấy tiền của nhà họ Phó. Tôi chỉ tát cô một cái, đừng có giả vờ."
Phó Cẩm đẩy mạnh bà ra, bế tôi lên và đưa thẳng đến bệnh viện.
Nửa giờ sau, Giang Tấn đến bệnh viện, cậu lao đến và đấm thẳng vào mặt Phó Cẩm.
"Thằng khốn, cô ấy vốn chẳng còn sống được bao lâu, mà mày còn làm cô ấy tức giận. Tao sẽ giết mày."
Phó Cẩm ngẩn ra một lúc lâu mới phản ứng: "Cậu nói vậy là sao?"
Giang Tấn cười khẩy: "Nghe cho rõ đây, Giang Hoài bị ung thư xương, bác sĩ nói cô ấy chỉ còn vài ngày nữa thôi."
"Ầm" một tiếng, lời nói của Giang Tấn khiến Phó Cẩm như sét đánh ngang tai.
10.
Phó Cẩm khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ: "Cậu nói gì cơ?"
Chưa kịp để Giang Tấn trả lời, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang và thở dài: "Tình trạng bệnh nhân không khả quan, nhanh chóng thông báo cho gia đình đến để cùng ở bên cô ấy."
Phó Cẩm không thể tin được, anh thì thầm, bóng dáng cô đơn của anh khiến người ta không khỏi đau lòng: "Trước đó cô ấy vẫn ổn, sao đột nhiên lại bệnh nặng như vậy?"
Anh nhớ lại, mỗi lần gặp Giang Hoài dạo gần đây, sắc mặt cô ấy trông rất tệ.
Hóa ra không phải là gầy đi, mà là do bệnh tật.
Phó Cẩm gục ngã trong hành lang và bật khóc nức nở.
Ai bảo đàn ông không rơi nước mắt, chẳng qua chưa đến lúc đau lòng mà thôi.
11.
Tôi ngồi trên giường bệnh, nhìn vào lòng bàn tay đầy tóc rụng, dạo này tóc tôi rụng nhiều đến nỗi sắp hói rồi.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Kể từ khi biết tôi bị bệnh, Phó Cẩm đã không ngừng túc trực bên cạnh tôi, ngày đêm không rời.
Bất kể tôi nói những lời khó nghe đến đâu, anh cũng chỉ cười trừ.
"Anh tự tay nấu cháo hạt kê, em thử xem vị thế nào?"
Giang Tấn lập tức đẩy anh sang một bên, lấy ra cháo trứng bắc thảo thịt nạc: "Ngoan nào, uống cái này đi."
Phó Cẩm bị đẩy sang một góc, cúi đầu nhìn tô cháo kê, ánh mắt có vẻ ấm ức.
Tôi thấy hai ngón tay trỏ và giữa của anh bị bỏng nổi phồng lên thành hai vết lớn, nhưng tôi không còn cảm giác đau lòng, mà cũng chẳng quan tâm nữa.
Hiện tại tôi không ăn được gì, chỉ cố gắng uống một muỗng cháo trứng bắc thảo thịt nạc.
Phó Cẩm vẫn cầm cháo kê đứng chờ bên cạnh, đôi mắt đen của anh ánh lên hy vọng, mong rằng tôi có thể uống một ngụm cháo anh nấu.
"Tôi buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi một chút. Giang Tấn, cậu giúp tôi đi thăm bà nhé."
Chiều tỉnh dậy, y tá hỏi tôi có muốn ra ngoài đi dạo không.
Tôi đồng ý, và cô ấy đã khéo léo gạt Phó Cẩm đi.
Tôi nhìn những bông hoa hồng nở rộ trong vườn, những bông hoa đua sắc, và nhớ lại một thời lòng tôi cũng kiêu hãnh như hoa hồng, nhưng cuối cùng đã bị cuộc hôn nhân này mài mòn hết các góc cạnh.
Trì Uyên từ đâu bước ra, chắn ngang đường đi của tôi.
"Giang Hoài, nói chuyện chút không?"
Tôi quay lại nhìn y tá, ánh mắt cô ấy lóe lên vẻ lẩn tránh, tôi đã hiểu ra.
Tại đình viện bệnh viện, Trì Uyên khoe chiếc nhẫn trên tay: "Đây là nhẫn gia truyền của nhà họ Phó dành cho con dâu, chắc chị chưa từng đeo bao giờ nhỉ?"
Khi tôi còn là con dâu chính thức của nhà họ Phó, Liễu Lan chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa chiếc nhẫn này cho tôi.
Thế mà Trì Uyên vừa mới về nước, bà đã vội vàng đưa nhẫn cho cô ta.
Tôi bình thản đáp: "Chúc mừng cô."
Trì Uyên cau mày: "Giang Hoài, người A Cẩm yêu là tôi. Nếu tôi là chị, tôi sẽ chọn cách rời đi trong danh dự, đừng làm mọi chuyện trở nên khó coi. Đừng nghĩ rằng vì chị chỉ còn sống được vài ngày mà muốn làm gì thì làm.
"Thực ra hôm nay dì muốn đến gặp chị, nhưng tôi đã giúp chị chặn lại. Nếu chị biết điều, hãy bảo A Cẩm về lại công ty, còn tài sản anh ấy đưa cho chị, dì nói đều không có giá trị."
Tôi nhếch mép cười khinh bỉ: "Cô nói xong chưa?"
Tôi tìm một số bức ảnh và đưa điện thoại cho cô ta xem.
"Trước khi ra nước ngoài, cô không hề biết mối quan hệ giữa Phó Cẩm và tập đoàn Phó thị. Cô cảm thấy anh ấy không giúp ích được gì cho sự nghiệp của mình, nên quyết định ra nước ngoài. Ở nước ngoài, cô kết hôn và có một đứa con trai, nhưng mới đây cô đã ly hôn vì chồng phá sản, không thể cho cô cuộc sống như mong muốn. Lúc này cô mới biết thân phận thật của Phó Cẩm, nên dựng lên câu chuyện về bệnh tật. Cô nghĩ xem, nếu Liễu Lan biết cô lừa bà ấy, sẽ thế nào nhỉ?"
Nhìn khuôn mặt Trì Uyên như thể vừa nuốt phải ruồi, tôi thấy trong lòng sảng khoái vô cùng.
Trì Uyên nắm chặt điện thoại: "Những thứ này đều là giả, chị cố tình vu khống tôi."
So với sự hoảng loạn của cô ta, tôi lại bình tĩnh hơn nhiều: "Giả hay thật, với khả năng của Phó Cẩm, rất nhanh sẽ điều tra rõ."
"Cô đưa tôi ba triệu, tôi sẽ xóa những bức ảnh này và đoạn tuyệt với A Cẩm, cũng như không đòi hỏi gì về tài sản của nhà họ Phó."
"Phó Cẩm đã cho tôi một nửa tài sản của nhà họ Phó, cô thử đoán xem con số đó là bao nhiêu?"
Ba triệu để đổi lấy một nửa đế chế kinh doanh, đến kẻ ngốc cũng biết phải chọn thế nào.
Trì Uyên đập mạnh xuống bàn: "Tôi biết ngay, cô chỉ nhắm đến tiền của nhà họ Phó, suốt ngày giả bộ thanh cao. Đáng lẽ tôi nên cho A Cẩm thấy bộ mặt thật của cô."
Tôi cầm lại điện thoại, chạm nhẹ vài lần vào màn hình.
"Vừa hay, vậy để Phó Cẩm xem cuộc sống 'hạnh phúc' của cô ở nước ngoài."
Tôi gửi hết ảnh cho Phó Cẩm, người anh yêu bao năm nay, cuối cùng cũng chỉ yêu tiền của anh mà thôi.
Chỉ cần có tiền, cô ta sẵn sàng đi theo bất kỳ ai.
Trì Uyên nhào tới định giật điện thoại.
Tiếc là đã quá hai phút, không thể thu hồi nữa.
Cô ta đỏ hoe mắt, ai không biết lại tưởng tôi đang bắt nạt cô ta: "Giang Hoài, sao chị cứ phải ganh ghét tôi thế."
Cô ta gọi điện cho Phó Cẩm, nhưng lần nào cũng nghe thông báo máy bận.
Cô ta đã bị đưa vào danh sách đen rồi.