HẠNH PHÚC NHÂN ĐÔI - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-11-16 03:02:02
Vì không còn sự bảo vệ của môi trường học đường, buộc phải đối diện với sự khắc nghiệt của thực tế.
Vì không đủ trưởng thành để hiểu được những bất an và bối rối giống nhau trong lòng đối phương.
Áp lực công việc và những cuộc cãi vã không ngừng trong cuộc sống cuối cùng cũng khiến tôi suy sụp.
Ngay trong ngày nhận bằng tốt nghiệp, tôi thu dọn hành lý, bình tĩnh nói lời chia tay với Hứa Mục Bạch.
Tôi mãi không quên ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa đau đớn của anh ấy lúc đó.
Anh gần như theo phản xạ nắm chặt cánh tay tôi, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát nó.
Nhưng tôi chỉ nhìn anh một cái thật sâu.
Cái nhìn đó khiến Hứa Mục Bạch mím chặt môi, rồi từ từ buông cánh tay tôi ra.
Tôi không dám nhìn vào ánh mắt tổn thương của anh nữa, chỉ quay lưng rời khỏi nơi khiến tôi ngạt thở này.
Tôi mệt mỏi, anh cũng vậy.
Lúc đó chúng tôi không thể cân bằng mối quan hệ giữa chúng tôi.
Cố chấp một cách vô nghĩa, có lẽ sẽ khiến chúng tôi mất đi cả chút thể diện cuối cùng.
Còn về Tống Tri Minh…
Khi tôi phát hiện bản thân mình mang thai thằng bé, tôi vô cùng ngạc nhiên.
Bởi tôi biết rõ rằng tôi và Hứa Mục Bạch luôn cẩn thận trong việc phòng tránh.
Từ nỗi sợ hãi, bối rối khi bất ngờ phát hiện mình có thai đến khi quyết tâm giữ đứa bé lại.
Sự xuất hiện của thằng bé giống như một chất xúc tác, khiến tôi nhanh chóng trưởng thành, từ bỏ sự ngây thơ của tuổi học trò.
……
Mọi chuyện rõ ràng đã trôi qua nhiều năm, nhưng ký ức vẫn rất rõ ràng.
Tôi không dám nhìn Hứa Mục Bạch, chỉ mơ hồ đáp lại: “Vậy làm phiền đội trưởng Hứa rồi.”
Hứa Mục Bạch chỉ “Ừm” một tiếng, rồi dẫn tôi đến bên cạnh xe anh.
Anh rất tự nhiên giúp tôi mở cửa ghế phụ.
Tôi do dự một chút, rồi cũng ngồi lên.
Xe của Hứa Mục Bạch rất rộng rãi.
Sạch sẽ, đơn giản, thậm chí không có cả mùi thơm xe, rất đúng phong cách của Hứa Mục Bạch.
Và điều quan trọng nhất là… không có dấu vết của phụ nữ.
Hứa Mục Bạch đã khởi động xe.
Anh vừa quan sát tình hình giao thông phía sau qua gương chiếu hậu, vừa một tay xoay vô lăng.
Ánh mắt tôi không tự chủ được mà hướng đến cánh tay với đường nét mạnh mẽ của anh ấy.
Không thể không nói, vài năm không gặp, Hứa Mục Bạch càng trở nên cuốn hút hơn.
4
Tôi vô thức nuốt nước bọt, buộc mình phải dời ánh nhìn.
Không được đâu Tống Nhiễm!
Phải kiềm chế bản thân!
Nhớ lại lúc trước vì sao mình quyết liệt đến mức chặn mọi cách liên lạc với anh ấy!
Không phải là vì biết rõ khả năng tự kiểm soát của mình, sợ không kìm lòng được mà quay lại tìm anh sao!
Hứa Mục Bạch lái xe ra đường, chiếc SUV lướt êm ái theo dòng xe phía trước.
Giờ mới có chút yên tĩnh, tôi bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.
Làm sao để ngồi chung xe với người yêu cũ mà trông tự nhiên không giả tạo nhỉ?
Trả lời gấp, chờ khá là sốt ruột.
“Ba của thằng bé đâu?” Hứa Mục Bạch đột nhiên hỏi, khiến tôi không kịp chuẩn bị.
Miệng tôi nhanh hơn não, nói ngay: “Chết rồi.”
Một người yêu cũ đạt tiêu chuẩn thì cũng nên giống như đã chết vậy, nói thế cũng không sai mà?
Hứa Mục Bạch có vẻ bị nghẹn một chút, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Tôi cảm thấy mình trả lời quá hời hợt, liền vội vã bổ sung thêm một câu.
“Chỉ là một tên cặn bã, biết tôi mang thai thì bỏ chạy, trong mắt tôi thì như đã chết rồi.”
Nói xong, tôi tránh ánh nhìn kỳ lạ của Hứa Mục Bạch, cảm thấy hơi chột dạ.
“Chủ yếu là vì tôi quá quyến rũ, sau khi chia tay đã có người mới rồi. Anh đừng quá lo lắng cho tôi ha.”
Chúa ơi, tôi đang nói cái gì thế này!
Hứa Mục Bạch khẽ cười một tiếng.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, anh dừng xe lại, quay hẳn người đối diện tôi.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi sâu thẳm, như muốn vạch trần lời nói dối của tôi.
Ánh mắt anh làm tôi chịu không nổi, suýt chút nữa thì muốn nhảy ra khỏi xe mà chạy.
Ngay lúc đó, anh bỗng lên tiếng: “Vậy là, Tống Tri Minh không có ba?”
Hả?
Tim tôi thót lên một nhịp, cẩn thận gật đầu.
“Về lý thuyết… đúng là không có.”
Hứa Mục Bạch mỉm cười đầy ẩn ý.
Trong lòng tôi bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không lành, định nói gì đó thì đèn giao thông đã chuyển từ đỏ sang xanh.
Hứa Mục Bạch không nói thêm gì nữa, anh khởi động xe và im lặng suốt quãng đường đến cửa hàng 4S.
Vừa dừng xe, tôi nhanh chóng tháo dây an toàn và xuống xe.
Không đợi Hứa Mục Bạch bước đến, tôi đã nhanh chóng chạy vào cửa hàng hỏi về tình trạng xe của mình.
Kết quả thì chẳng có gì ngạc nhiên.
Xe cứu hỏa có hệ số an toàn quá cao, xe nhỏ của tôi không chịu nổi, có lẽ cần phải sửa vài ngày mới xong.
Tôi ngán ngẩm thở dài, bắt đầu lo lắng về việc đưa đón Tống Tri Minh đi học.
Có lẽ sẽ phải dậy sớm hơn để chen chúc đi tàu điện.
Chỉ là khoảng cách đến chỗ làm của tôi… chậc, thật sự có chút bất tiện.
Nhưng dù có gấp cũng không còn cách nào khác.
Tôi cảm ơn quản lý, sau khi đăng ký thì ra ngoài.
5
Hứa Mục Bạch đang dựa vào cửa xe hút thuốc.
Thấy tôi đi ra, anh tự nhiên dụi tàn thuốc dở dang, ném vào thùng rác bên cạnh.
Nhìn anh hút thuốc khiến tôi có chút bối rối, vì biết rằng trước đây Hứa Mục Bạch là thanh niên ưu tú không dính đến thuốc lá, rượu bia.
Nhưng đây không phải lần đầu tiên tôi thấy anh hút thuốc…
Từ rất lâu trước đây… tôi cũng đã từng thấy một lần.
Vì anh hút thuốc gợi lại một vài ký ức, tôi buột miệng hỏi: “Giờ anh cũng hút thuốc rồi sao?”
“Ừm.”Hứa Mục Bạch chỉ đáp nhẹ một tiếng.
Anh không giải thích, chỉ đi vòng qua mở cửa ghế phụ cho tôi, rồi hỏi: “Xe thế nào?”
“Không vấn đề gì.”Tôi vẫn còn đau đầu chuyện đưa đón Tống Tri Minh đi học, “Nhưng phải sửa thêm vài ngày, tạm thời chưa lấy về được.”
“Có thể tiện đường đưa tôi đến trạm tàu điện không?” Tôi sắp trễ giờ làm rồi.
Hứa Mục Bạch ngồi vào ghế lái, nhướn mày, liếc tôi một cái: “Cô còn đi làm à?”
Tôi gật đầu, đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao.
Không đi làm thì tôi và con uống gió Tây Bắc mà sống chắc?
Nhưng vì đang ở trên xe anh ấy nên tôi chọn cách giải thích nhẹ nhàng.
“Tôi chỉ xin nghỉ nửa buổi sáng, mà đi tàu điện mất một tiếng nữa, tôi cần đến sớm hơn.”
Nói đến đây, tôi không nhịn được mà thở dài.
Hứa Mục Bạch khởi động xe, rồi hỏi: “Công ty cô ở đâu?”
Tôi báo địa chỉ và nói với anh rằng chỉ cần đi tuyến số 3 là tới nơi.
Hứa Mục Bạch chỉ “Ừm” một tiếng.
Tôi tưởng anh sẽ cho tôi xuống ở trạm tàu điện,
Nhưng đến khi tôi thấy cổng tàu điện tuyến số 3 vụt qua trước mắt, tôi mới vội vã vỗ vào cánh tay anh.
“Dừng xe dừng xe! Qua mất rồi!”
Hứa Mục Bạch vẫn không nhúc nhích, xe chẳng hề lung lay chút nào.
Anh bình thản nói: “Hôm nay sau khi xong nhiệm vụ tôi được nghỉ, để tôi đưa cô đến công ty.”Tôi sững người, khi định từ chối thì xe đã chạy lên cầu vượt.
Tôi: “……”
Tôi có chút tức giận, ngồi dựa vào ghế, khoanh tay quay đầu sang một bên, quyết định không nói chuyện với Hứa Mục Bạch cho đến khi xuống xe.
Kết quả là Hứa Mục Bạch lại tỏ ra khá vui.
Tiếng cười khẽ của anh cứ thế truyền vào tai tôi không ngừng.
Tôi: “……” Càng muốn đánh anh ấy hơn thì phải làm sao đây.