Hoa Hải Đường Bên Hông - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-10-29 14:27:56

Tôi nhẹ nhàng rút tay lại, có chút bất lực nhìn anh: 

 

“Nhẫn to quá, đeo nặng chết đi được…”

 

Đây là sự thật.

 

Chiếc nhẫn đính hôn Tống Văn Cảnh tặng tôi, ngoài viên kim cương chính 21 carat, còn đính xung quanh một vòng kim cương một carat, nhìn như những cánh hoa xòe ra, chụp ảnh thì đẹp nhưng đeo vào nặng nề kinh khủng.

 

Tống Văn Cảnh hơi thất vọng:

 

 “Vậy chúng ta đặt làm một cặp khác nhé? Kiểu dáng nhẹ nhàng và tinh tế hơn?”

 

Tôi không chịu nổi khi anh nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương như thế, liền gật đầu ngay.

 

"Trời ơi! Sao trông anh ấy như cún con trước Hứa Đường thế nhỉ?"

 

"Nhìn anh ấy kìa, trông như sắp vẫy đuôi vậy!"

 

"Hứa Đường ăn ngon thật đấy~"

 

MC như thể vừa tỉnh ra, thận trọng hỏi:

 

 “Vậy ra, Tống tổng đến đây vì Hứa Đường…”

 

“Chứ còn vì ai?” 

 

Tống Văn Cảnh xắn tay áo, giúp tôi bê món ăn lên. MC dường như không ngại thêm dầu vào lửa: 

 

“Tôi cứ tưởng anh đến vì Dụ Bạch Tuyết cơ.”

 

Nói đến đây, tôi cũng quay sang nhìn Dụ Bạch Tuyết theo lời của MC.

 

Gương mặt Dụ Bạch Tuyết lúc này đã trở nên xám ngoét, rõ ràng đang rất xấu hổ. Còn Karl Dane bên cạnh cô ta thì trông chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa.

 

Tống Văn Cảnh hơi cau mày:

 

 “Tôi có quen cô ta đâu.”

 

MC đứng hình, không biết nên xử lý tình huống này ra sao.

 

Tôi khẽ nhếch môi, nhìn sang Tống Văn Cảnh:

 

 “Vừa rồi anh cúp máy của em, nhưng khi cô ấy gọi thì lại nghe đấy.”

 

“Không thể nào.” 

 

Tống Văn Cảnh cau mày, lập tức phủ nhận: 

 

“Anh còn chẳng cho cô ta số điện thoại của mình thì làm sao mà cô ta gọi cho anh được.”

 

Dụ Bạch Tuyết vội vàng giải thích: 

 

“Tống tiên sinh, hôm trước chúng ta gặp nhau ở tiệc cuối năm của công ty anh, anh còn đưa tôi danh thiếp…”

 

“Oh.” 

 

Tống Văn Cảnh đáp lại nhạt nhẽo: 

 

“Số đó là của trợ lý tôi.”

 

Nói xong, anh lại nghiêng người về phía tôi:

 

 “Anh có bao giờ tùy tiện cho số điện thoại đâu, em đừng nghĩ oan cho anh nhé.”

 

Tôi quay đầu sang chỗ khác, cố tình không để ý đến anh. Anh liền vòng qua phía bên kia, tiếp tục nhìn tôi: 

 

“Anh đã giải thích rồi mà, cúp máy là vì bố anh đang phát biểu. Anh đã bỏ họp để đến đây đấy…”

 

Thật ra tôi không hề giận, nhưng rất thích chọc anh. Khi tôi quay người lần nữa, anh giữ hai vai tôi, xoay tôi lại 180 độ, rồi một nụ hôn nhẹ như lông vũ đặt trên khóe môi tôi:

 

 “Đừng giận nữa, sau này anh sẽ hạn chế cúp máy.”

 

"Bố Tống: Con có hiếu quá ha!"

 

"Mùi yêu đương nồng nặc quá, ngộp thở luôn…"

 

8

 

Sau buổi livestream đó, quan hệ giữa tôi và Tống Văn Cảnh công khai, thu hút một lượng lớn người theo dõi.

 

Các “thám tử mạng” thậm chí đã lục lại gần hết quá trình yêu đương của chúng tôi.

 

Tôi và Tống Văn Cảnh là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng đi du học, anh học kinh doanh, còn tôi học thiết kế, dần dần đến với nhau.

 

Sau khi về nước, anh vào làm việc tại Tập đoàn Tống Thị, còn tôi làm thiết kế tự do và thử sức trong làng giải trí bằng vài vai diễn trong phim truyền hình.

 

Tên của chúng tôi giữ vị trí trong hot search vài ngày liền, mỗi ngày Tống Văn Cảnh đều ra ngoài làm việc trong ánh mắt tò mò của mọi người.

 

Tối đến, anh lại ngồi nhà xem bình luận của cư dân mạng. Anh vừa xem vừa nhận xét, thích thú bấm thích những bình luận ủng hộ chúng tôi và report tất cả các bình luận chê bai tôi.

 

Tôi có chút bất lực: 

 

“Anh đấu với cư dân mạng làm gì chứ? Họ muốn nói gì thì kệ họ đi.”

 

Anh ấy ôm tôi vào lòng, giọng có chút trẻ con:

 

 “Người của anh, anh chỉ cần nghe một lời cũng thấy đau lòng, cớ gì lại để người khác mắng như thế?”

 

Lòng tôi mềm nhũn ra , không kìm được mà nâng mặt anh lên, hôn nhẹ lên khóe môi:

 

 “Làm người của công chúng là vậy đó, luôn có khen có chê mà, em không để ý đâu.”

 

Anh đưa tay ra sau gáy tôi, kéo tôi sát lại, làm nụ hôn thêm sâu rồi bất chợt mạnh mẽ đẩy tôi nằm xuống ghế sofa.

 

“Muốn ngắm hoa hải đường không?” 

 

Anh nắm tay tôi, đặt lên vùng bụng săn chắc của mình. Tôi muốn rút tay ra, nhưng anh quá kiên quyết…

 

Chẳng mấy chốc, tôi nhìn thấy cả một mảng hình xăm hoa hải đường, nhấp nhô theo nhịp thở, khi nhanh khi chậm, như một cánh đồng hoa.

 

9

 

Tôi lại nghe đến cái tên Dụ Bạch Tuyết là trong một bài viết tổng kết cuối năm của các trang tin.

 

Bài đăng: Tổng hợp những nữ diễn viên “tự làm tự chịu”. Trong đó, Dụ Bạch Tuyết đứng đầu bảng danh sách năm 2023.

 

Sau buổi livestream hôm đó, cư dân mạng từ những manh mối đã tìm ra sự thật.

 

Hóa ra, từ lâu Dụ Bạch Tuyết đã quen với Karl Dane. Nhưng một nhà thiết kế của một thương hiệu nhỏ thì đâu thể thỏa mãn khát khao hào nhoáng của cô ta được.

 

Vậy nên, cô ta bắt đầu “tạo dựng hình ảnh” để mình trông “có bối cảnh”. Ngay cả bức ảnh nhẫn kim cương đăng trên Weibo cũng là do cô ta tìm góc chụp rồi chỉnh sửa kỹ lưỡng. Thực tế, cô ta hoàn toàn không có chiếc nhẫn kim cương hồng đó.

 

Chiếc nhẫn ấy là nhẫn đính hôn Tống Văn Cảnh tặng tôi. Dù tôi không thường đeo nhưng chắc chắn không vứt bừa, mà cất cẩn thận trong két sắt ở nhà.

 

Còn buổi livestream hôm ấy, Dụ Bạch Tuyết chỉ đơn giản là cố khoe khoang quá đà và bị lộ tẩy. Cô ta muốn dùng danh tiếng của Tống Văn Cảnh để đánh bóng mình, nhưng không ngờ tôi lại gọi chính anh ấy đến.

 

Sau vụ việc, những scandal của Dụ Bạch Tuyết lần lượt bị phơi bày: từ việc làm PG trong quán bar, đổi chác với đại gia để có vai diễn, thậm chí là trốn thuế.

 

Cuối cùng, để bù khoản thuế và tiền phạt, cô ta phải bán đi hai căn nhà mua được sau khi nổi tiếng mới may mắn thoát khỏi án tù.

 

Karl Dane cũng nhanh chóng dứt khoát cắt đứt với cô ta. Một bên là ông chủ của thương hiệu gia đình, một bên là người phụ nữ không còn giá trị, nếu Karl còn lưỡng lự, thì cha anh, ông thợ may lão luyện Vương Phú Xuân, sẽ đập cho con trai mình một trận cho ra trò.

 

Tôi xem xong bài tổng kết, chọc chọc vào Tống Văn Cảnh bên cạnh: 

 

“Cô ấy gặp xui xẻo vậy, có phải là anh nhúng tay vào không?”

 

Tống Văn Cảnh đang xem báo cáo công ty, nghe tôi hỏi vậy liền gấp lại, đặt sang một bên:

 

 “Ai cơ?”

 

“Dụ Bạch Tuyết ấy.” 

 

Anh xoa đầu tôi, nhếch mép cười giễu: 

 

“Không cần anh ra tay.”

 

Thực ra chẳng cần anh động tay vẫn có rất nhiều người sẵn lòng giẫm đạp Dụ Bạch Tuyết để lấy lòng anh. Thế giới này vốn luôn có sự phân cao thấp như thế.

 

10

 

Dù tôi không để ý đến đánh giá của cư dân mạng, nhưng Tống Văn Cảnh rõ ràng rất quan tâm.

 

Anh thậm chí đã liên hệ với quản lý của tôi:

 

 “Tôi mong dư luận sẽ thân thiện hơn với Đường Đường.”

 

Quản lý ngăn anh không tiêu tiền để thuê người dập tin đồn mà vui vẻ nhận thêm vài lời mời tham gia chương trình về tình yêu.

 

Ban đầu tôi muốn từ chối, nhưng Tống Văn Cảnh lại rất hứng thú, còn dành thời gian để tham gia cùng tôi. Rõ ràng, anh đang rất chân thành muốn rải “cẩu lương” cho tất cả mọi người.

 

Có lẽ vì thái độ của anh quá nghiêm túc, mọi người từ chỗ hoài nghi mối quan hệ của chúng tôi, cuối cùng đã hoàn toàn chấp nhận.

 

"Thái tử gia chỉ là một người yêu hết lòng thôi mà… yêu thật lòng, muốn chia sẻ ngọt ngào, có gì sai đâu?”

 

"Hứa Đường có thể làm một vlog hướng dẫn không, chỉ tôi cách tìm được một anh người yêu ngọt ngào như thế này với?”

 

Tôi mỉm cười, lăn lộn trên chiếc giường mềm mại, cọ vào chiếc gối ôm lông mượt.

 

Trong phòng tắm, tiếng nước vừa tắt, Tống Văn Cảnh bước ra, mặc áo choàng tắm, tóc còn nhỏ vài giọt nước. Cả người anh phảng phất mùi hương cam chanh của sữa tắm, như đang dụ dỗ lôi kéo tôi phạm tội vậy.

 

Tôi ngồi lên đùi anh, lấy khăn phủ lên đầu anh, ngồi thẳng người lau tóc cho anh.

 

“Cư dân mạng nói, anh là ‘não yêu đương’ đấy.” 

 

Tôi vò tóc anh khiến chúng rối tung hết lên. Anh giữ tay tôi lại, không cho tôi phá tóc anh thêm, rồi với tay mở ngăn kéo tủ cạnh giường, lấy ra một chiếc hộp nhung.

 

Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh xuất hiện trên ngón tay tôi.

 

Anh ngắm nghía bàn tay tôi, đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay:

 

 “Tay của vợ anh thật đẹp.”

 

“Em tưởng anh định để đến khi cưới mới tặng em cơ!” 

 

Tôi kinh ngạc nhìn anh, rồi lại nhìn xuống chiếc nhẫn đang lấp lánh trên tay của mình

 

Chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản, viên kim cương hình vuông gắn giữa cánh tay thiên nga, sáng lấp lánh.

 

“Đám cưới sẽ có nhẫn khác nữa.” 

 

Anh ném khăn xuống thảm, nhìn tôi: 

 

“Nhẫn đã tặng rồi, giờ làm chuyện đêm đính hôn đã làm nào…”

 

Anh đẩy tôi xuống giường, tay tôi đặt lên eo anh, trùng khớp với hình xăm hoa hải đường.

 

Trước khi ánh mắt tôi trở nên mơ màng, tôi nghĩ thầm: nếu “não yêu đương” cũng có màu sắc, chắc chắn “não yêu” của Tống Văn Cảnh là màu vàng rồi…

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.