Hoa Nở Về Đêm - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-10-24 05:31:30

1

 

Trong lớp, các nam sinh tổ chức một cuộc bình chọn nữ sinh xấu nhất.

 

Khi cuốn sổ bình chọn được chuyền đến tay tôi, cả lớp ngay lập tức im lặng.

 

Trang đầu tiên của cuốn sổ là bình chọn hoa khôi của lớp, trang thứ hai là bình chọn nữ sinh xấu nhất.

 

Ở phần bình chọn hoa khôi, sự cạnh tranh rất quyết liệt; còn ở phần bình chọn nữ sinh xấu nhất, không có gì để bàn cãi.

 

Một loạt những cái tên được ghi lại đều là tên tôi.

 

Cả lớp có 21 nam sinh, trong đó 17 người đã bầu chọn tôi.

 

Tôi biết mình không đẹp.

 

Mắt một mí, môi dày, da hơi ngăm, kiểu tóc lỗi thời, và còn có cả mụn trên trán.

 

Tôi hiểu rõ bản thân mình, nên chưa bao giờ mong chờ tình yêu, lại càng không dám mong đợi sự yêu thích từ Chu Tuấn.

 

Nhưng khi nhìn thấy nét chữ của Chu Tuấn, trái tim tôi vẫn không thể ngăn được cảm giác nặng trĩu.

 

Tôi đã biết anh sáu năm, và cũng đã thích anh suốt sáu năm.

 

Tôi không ngờ, ngay ngày hôm sau khi tôi tỏ tình với anh, anh lại không chút giấu giếm mà hạ thấp tôi như thế.

 

Việc tỏ tình với anh hoàn toàn là một sự tình cờ.

 

Khi đó tôi đang phụ giúp gia đình trông sạp trái cây ở góc đường, lúc đó Chu Tuấn đi ngang qua nên tôi gọi anh lại, đưa cho anh một túi trái cây, nói rằng mẹ anh đã mua.

 

Dưới ánh đèn đường, hàng mi dài của anh khẽ cụp xuống: "Doãn Tư Tư, tôi không cần sự thương hại."

 

Anh thả tay ra nhanh quá nên tôi không kịp đón lấy, táo và lê lăn đầy mặt đất.

 

Giống như lòng tự tôn của anh lúc đó, mong manh như một tờ giấy, chỉ cần xé nhẹ là rách.

 

Tôi buột miệng nói: "Chu Tuấn, tôi không thương hại anh, tôi thích anh, nên mới muốn đối xử tốt với anh."

 

Rồi cố gắng làm ra vẻ thoải mái: "Có nhiều cô gái đã nhét sữa, bánh quy, sô cô la vào ngăn bàn của anh rồi, thêm tôi cũng chẳng nhiều nhặn gì, đúng không?"

 

Ba giây sau, hoặc có thể là ba mươi giây, tôi không biết nữa, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

 

"Xin lỗi, tôi không thích cậu."

 

Anh từ chối một cách dứt khoát rồi bước đi một cách tiêu sái.

 

Đó là điều tôi đã lường trước nên chẳng có gì đáng buồn cả.

 

Tôi tự cười chế giễu, nhặt từng quả táo lên phủi sạch đất, rồi tiếp tục gọi mời khách mua hàng.

 

Nhà tôi nằm ở khu nhà lụp xụp cuối cùng của thành phố, nơi này cũ kỹ, chật chội, và ồn ào.

 

Con người ở đây, ai cũng mệt mỏi chạy đua với cuộc sống, chẳng còn tâm trí để chăm chút bản thân, trên mặt ai cũng hiện rõ sự nghèo khó và mệt mỏi.

 

Chu Tuấn thì khác, cậu ấy ở đây là do gia đình gặp biến cố, biệt thự bị thế chấp nên tạm thời phải chuyển đến đây.

 

Trước đây, không ai trong lớp biết mẹ tôi làm bảo mẫu cho gia đình Chu Tuấn, cậu ấy đã giữ thể diện cho tôi.

 

Bây giờ, tôi không biết tự lượng sức mình mà tỏ tình, cũng chỉ là muốn giữ thể diện cho cậu ấy .

 

Nếu không phải vì điều đó, tôi sẽ không bao giờ thổ lộ tình cảm này.

 

Nhưng sau khi tỏ tình, cậu ấy dường như đã thay đổi, từ thờ ơ với tôi trở thành ghét bỏ tôi.

 

2

 

Trong phòng học buổi tự học tối, nét chữ của cậu ấy hiện lên rõ ràng làm tôi thấy chói mắt.

 

Nét bút sắc bén, nét chữ như nét người.

 

Tôi quay đầu nhìn Chu Tuấn, cậu ấy lạnh lùng nhìn lại tôi, trong ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào.

 

Người mà tôi từng coi là mặt trời chói lọi, giờ chỉ còn như bóng đèn mờ căm trong tủ lạnh.

 

Các nam sinh trong lớp đều nín thở, chờ xem phản ứng của tôi.

 

Vừa xấu xí vừa dễ bị tổn thương, thì coi như xong đời.

 

Chiếc bút bi trong tay tôi xoay nhanh, vài lần chạm xuống cuốn sổ nhưng không hạ nổi nét nào.

 

Tôi hít một hơi sâu, mạnh dạn ký tên mình lên, rồi quay lại giơ cuốn sổ lên với họ: "Tôi cũng tự bỏ phiếu cho mình một phiếu."

 

Không muốn bị người khác chế giễu, thì hãy tự chế giễu mình trước.

 

Tối hôm đó, các nam sinh cúi đầu càng thấp hơn.

 

Lúc tan học, mấy nam sinh đã bỏ phiếu cho tôi đến xin lỗi, nói rằng chỉ là đùa thôi, còn nói nếu tôi hết mụn thì thực ra cũng khá xinh.

 

Tôi đều cười nói không sao, vì tôi không hề bận tâm đến việc họ nghĩ gì về tôi.

 

Còn về Chu Tuấn, tôi cũng không muốn bận tâm nữa.

 

Tối hôm đó, tôi chặn cậu ấy lại ở đầu hẻm và nói hết tất cả những gì mình muốn nói.

 

"Chu Tuấn, tôi từng mượn một cuốn Jane Eyre trong phòng sách nhà anh, trong đó có một câu mà giờ tôi muốn trả lại cho anh: 'Anh nghĩ rằng vì tôi nghèo, thấp kém, không đẹp, nhỏ bé, thì tôi không có linh hồn, không có trái tim sao?'

 

"Rõ ràng, trong mắt các anh, người xấu xí không có trái tim, và cũng không có quyền được buồn.

 

"Buồn cười ở chỗ, các anh cũng chẳng phải là người xấu. Các anh có thể rơi nước mắt trước những hành động tốt trên mạng, phẫn nộ trước những tội ác trên báo chí, nhưng lại không nhận ra mình đang làm tổn thương bạn học của mình. Những trò chơi nhỏ trong buổi tự học tối, các anh thấy vui thì cứ chơi, có làm tổn thương người khác hay không, các anh chẳng hề bận tâm.

 

"Trước đây, tôi từng nghĩ anh khác biệt, hóa ra anh cũng chẳng khác gì họ.

 

"Vì thế, Chu Tuấn, tôi rút lại lời tỏ tình ngày hôm qua."

 

cậu ấy từng là người tôi coi như tuyết trắng trên núi cao, như trăng sáng giữa trời mây.

 

Nhưng giờ đây, cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường có những tư duy tầm thường, chẳng có gì đặc biệt.

 

Dù tôi có đẹp hay xấu đi chăng nữa thì một người như cậu ấy không xứng đáng để tôi thích nữa.

 

Hôm đó, trong đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng của cậu ấy xuất hiện một thứ gì đó khác lạ, nhưng tôi không muốn tìm hiểu thêm.

 

Chẳng bao lâu sau, tôi đổi chỗ ngồi.

 

Chuyển sang ngồi cạnh Trình Chiêu Nhất, người học sinh nổi tiếng ngỗ ngược nhất trường.

 

Cậu ấy là người duy nhất không tham gia cuộc bỏ phiếu đó.

 

Cũng là người mà Chu Tuấn luôn cố tình tránh xa.

 

3 (Góc nhìn của Chu Tuấn)

 

Khi Chu Tuấn viết tên Doãn Tư Tư lên cuốn sổ bỏ phiếu đầy ác ý và sỉ nhục đó, trong đầu anh hiện lên hình ảnh Doãn Tư Tư cười với Trình Chiêu Nhất.

 

Anh không nghĩ Doãn Tư Tư xấu xí.

 

Anh đã từng thấy Doãn Tư Tư khi không có mụn, cô ấy không phải là rất đẹp, nhưng cũng chẳng hề xấu.

 

Mẹ của Chu Tuấn từng nhận xét rằng, Doãn Tư Tư có vẻ đẹp đầy cá tính và mạnh mẽ, với cấu trúc xương nổi bật, sau này khi cô ấy trưởng thành và chăm chút hơn, rất có thể sẽ trở thành một siêu mẫu quốc tế.

 

Tuy nhiên, ở độ tuổi của Chu Tuấn, các chàng trai khó mà đánh giá cao điều đó.

 

Doãn Tư Tư học rất giỏi, cô ấy có một sức bền bỉ và sự khôn ngoan vượt xa tuổi tác của mình. Khi bị người khác trêu chọc, cô luôn có thể dễ dàng xoay xở và biến những lời đùa cợt thành trò vui.

 

Có lần, Trình Chiêu Nhất mời cả lớp uống trà sữa, có một nam sinh đùa rằng: "Tư Tư, mặt cậu nhiều mụn thế, đừng uống trà sữa nữa nhé?"

 

Cô ấy liền đáp lại một cách hóm hỉnh: "Muốn uống hai ly thì nói thẳng ra, cậu làm giúp mình trực nhật, mình sẽ cho cậu ly của mình."

 

Chu Tuấn rất tôn trọng cô, nhưng cảm xúc nam nữ giữa họ thì còn xa mới đạt đến mức đó.

 

Vì vậy, khi Doãn Tư Tư tỏ tình với mình, Chu Tuấn đã từ chối.

 

Khi về đến nhà, nhìn thấy cả đống đồ mà gia đình cô ấy đã chuẩn bị cho mình, cùng với bình nước sôi đã sẵn sàng đặt ở cửa, anh lại cảm thấy áy náy, sợ cô quá buồn nên đã ra ngoài tìm cô.

 

Kết quả là anh đã thấy Trình Chiêu Nhất đứng trước quầy trái cây của cô.

 

Cả lớp chỉ biết rằng Trình Chiêu Nhất có tính cách ngang ngược, làm các thầy cô đau đầu, và nghĩ rằng cậu ấy chỉ là một cậu ấm có chút tiền bạc.

 

Chỉ có Chu Tuấn mới biết họ "Trình" này có ý nghĩa gì.

 

Đó là gia tộc mà cha anh từng dày công tìm cách kết nối làm thân nhưng không thể nào tiếp cận được.

 

Cũng là gia đình đã không giúp đỡ khi nhà anh gặp khó khăn.

 

Chiếc mô tô hào nhoáng của Trình Chiêu Nhất đỗ ở đầu đường, cậu ấy lấy từ ba lô ra một cuốn sách và ném cho Doãn Tư Tư.

 

Doãn Tư Tư quý trọng ôm nó vào lòng, cười tươi và đưa cho Trình Chiêu Nhất một quả táo.

 

Một cậu ấm như cậu ấy không chỉ nhận lấy mà còn không rửa, chỉ lau sơ trên áo rồi cắn một miếng to.

 

Đó là quả táo mà Chu Tuấn vừa từ chối.

 

Trong bóng tối, nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, Chu Tuấn nhìn bóng dáng trong cửa sổ đối diện và lại tự hỏi:

 

Doãn Tư Tư, cô ấy có xấu không?

 

Anh nghĩ, chính là khi cô cười với Trình Chiêu Nhất, cô ấy trông rất xấu.

 

Trước đây, cô ấy chỉ cười như vậy với mình, một nụ cười chân thành, thoải mái.

 

Nhưng từ khi nhà họ Chu lụi tàn, cô ấy liền quay sang cười với người khác.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.