Huyết Ảnh Hoàng Quyền - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-10-24 06:15:39

11

 

Tin tức từ triều đình vừa truyền đến, Sở Vi Nguyệt lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

 

Nàng vui mừng nhận lấy quyền lực mà Tạ Tư Diễn chia cho, tự đắc rằng kế hoạch của nàng đã thành công, và ta đã hoàn toàn bị nàng áp đảo.

 

Sở Vi Nguyệt vừa mới vào cung đã được phong làm quý phi, giờ lại nắm quyền cai quản Lục cung. Tất cả mọi người đều phải tâng bốc, nâng nàng lên đến tận trời.

 

Nàng nghĩ rằng vận may của mình đã đến.

 

Ngay khi trời vừa nhá nhem tối, nàng đã bảo thị nữ thân cận chải tóc, trang điểm, chờ đợi Tạ Tư Diễn đến cung của mình.

 

Nhưng kết quả là, đêm đó, Tạ Tư Diễn không hề đến cung của nàng mà lại tùy tiện chọn thẻ bài của một tiểu cung nữ khác.

 

Hành động này của hoàng đế chẳng khác nào một cái tát giáng xuống mặt Sở Vi Nguyệt, khiến nàng mất hết thể diện.

 

Cơn giận dữ của Sở Vi Nguyệt lập tức bùng lên.

 

Nàng khóc lóc, định lao ra khỏi tẩm cung tìm Tạ Tư Diễn, nhưng bị thị nữ bồi giá cản lại, thậm chí lấy cái chết để khuyên can nàng.

 

Sau đó, nàng đã giận dữ tát thị nữ bồi giá mười mấy cái liền mới tạm nguôi giận.

 

Đêm đó, trong cơn hận thù đối với ta, Sở Vi Nguyệt chìm vào giấc ngủ và có một giấc mơ vô cùng sống động.

 

Trong giấc mơ, nàng thấy hoàng đế băng hà, còn nàng phụ chính giúp hoàng tử lên ngôi.

 

Nàng ngồi sau rèm nhiếp chính, trở thành Thái hậu được vạn người tôn kính.

 

Trong mơ, nàng đứng trước long ỷ, thay mặt tiểu hoàng đế ốm yếu nói với các đại thần:

 

"Chúng khanh bình thân."

 

Sáng hôm sau, Sở Vi Nguyệt thức dậy với một tinh thần mới, cơn giận dữ ngày hôm qua đã biến mất, thay vào đó là lòng quyết tâm.

 

Ánh mắt nàng nhìn về phía Phượng Loan cung chứa đầy sát khí, như thể mọi thứ của ta vốn dĩ thuộc về nàng.

 

Nàng tự cho rằng mình là Thái hậu do trời định.

 

Nhưng nàng không hề biết rằng, tất cả những lời nói mớ của nàng đêm qua đã được một cung nữ hầu đêm kể lại cho ta.

 

12

 

Vài ngày sau.

 

Sở Vi Nguyệt mặc một bộ váy múa của Tây Vực, ngồi dưới ánh trăng, vừa đàn tỳ bà vừa ngâm nga điệu nhạc.

 

Nàng giả vờ tình cờ gặp Tạ Tư Diễn trong ngự hoa viên và thành công thu hút sự chú ý của hắn.

 

Nàng tự tin rằng mình sẽ sinh hạ hoàng tử, công khai thách đấu với ta.

 

Vì thế, nàng càng ra sức quấn lấy Tạ Tư Diễn, dùng mọi thủ đoạn để ân ái với hắn.

 

Tuy nhiên, đã hơn một tháng kể từ khi nàng nhập cung.

 

Nửa tháng gần đây, nàng gần như ngày nào cũng được sủng ái, nhưng vẫn chưa có thai.

 

Điều này khiến Sở Vi Nguyệt không thể ngồi yên được nữa.

 

Nàng không dám nói chuyện này với Ngự sử đại nhân, chỉ có thể tìm đến người mà nàng tin tưởng nhất ở bên ngoài cung.

 

Cố Việt.

 

Nàng lệnh cho người truyền tin đến phủ Nhiếp chính vương, mời Cố Việt cải trang đến gặp nàng tại hoàng cung trong dịp Trung Thu.

 

Khi gặp lại Cố Việt, Sở Vi Nguyệt không thể chờ thêm, liền thổ lộ yêu cầu của mình:

 

"Cố Việt ca ca, ta và bệ hạ ngày ngày ở bên nhau, nhưng vẫn chưa mang thai."

 

Ánh mắt đáng thương của nàng nhìn vào hắn, giọng nói nhẹ nhàng:

 

"Ta muốn sớm sinh hạ hoàng tử để có chỗ đứng trong cung."

 

"Nghe nói ở nơi xa xôi có một môn phái tên là Triều Vân Tông, chủ môn y thuật cao siêu, có danh tiếng cứu người từ cõi chết trở về. Ca ca có thể giúp ta một chuyến, cầu một thang thuốc sinh con được không?"

 

Cố Việt đã có thể tự vẫn vì nàng, huống hồ gì là đi xin thuốc.

 

Hắn lập tức đồng ý không chút do dự.

 

Chuyện này, ta đã biết qua một bức thư từ chủ môn được gửi về bằng bồ câu đưa tin.

 

Nhưng bọn họ không biết rằng, ta chính là đệ tử cuối cùng và duy nhất của trưởng lão ẩn cư của Triều Vân Tông.

 

Chủ môn nhận ra Cố Việt là người bạn thuở nhỏ của ta, liền kể hết mọi chuyện cho ta nghe.

 

Muốn thuốc sinh con ư?

 

Được thôi, ta sẽ đích thân chuẩn bị một phương thuốc dành riêng cho Sở Vi Nguyệt.

 

Gửi nàng và Cố Việt cùng xuống địa ngục!

 

13

 

Kể từ khi Sở Vi Nguyệt bắt đầu uống thuốc hỗ trợ mang thai, sắc mặt của nàng ngày càng hồng hào.

 

Da nàng trắng nõn, ánh lên sắc hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu thường xuyên rạng rỡ với nụ cười.

 

Tạ Tư Diễn thường xuyên chọn thẻ bài của nàng, đêm đêm đến tẩm cung của nàng nghỉ lại.

 

Dần dần, Sở Vi Nguyệt với vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp trở thành quý phi được sủng ái nhất trong hậu cung.

 

Nàng cùng Tạ Tư Diễn tình tứ, mặn nồng, như mật ngọt.

 

Suốt cả tháng trời, Sở Vi Nguyệt không ngừng được hoàng đế sủng hạnh, khiến các cung phi khác trong hậu cung vô cùng ngưỡng mộ.

 

Nàng còn mạnh miệng tuyên bố rằng sau này nhất định sẽ sinh hạ hoàng tử.

 

Quả đúng như vậy.

 

Chẳng bao lâu sau, cung của Sở Vi Nguyệt liền truyền ra tin vui nàng đã mang thai.

 

Bạch Sương nghe được tin tức này từ bên ngoài, mắt rưng rưng, nước mắt rơi lã chã.

 

"Nương nương, giờ đây trong cung không còn ai xem trọng ngài nữa. Ngược lại, ai nấy đều kính trọng quý phi nương nương. Ngay cả bệ hạ cũng thường xuyên đến cung của nàng ấy."

 

"Nếu sau này nàng ấy sinh hạ hoàng tử, e rằng địa vị của đại hoàng tử chúng ta sẽ gặp nguy hiểm..."

 

Ánh mắt Bạch Sương đầy lo lắng, sợ rằng ta sẽ mất đi ân sủng, thậm chí mất cả ngôi vị hoàng hậu.

 

Ta lại chẳng hề lo lắng, còn khuyên nàng ngồi xuống cùng ta uống trà.

 

Khi vở kịch ở cung Nguyệt Vi diễn ra, chính là lúc ta uống hết mười lạng trà Tuyết Phong mà ta đã cất giữ bấy lâu.

 

….

 

Tháng đầu tiên Sở Vi Nguyệt mang thai.

 

Khâm Thiên Giám tính toán, phát hiện đứa bé trong bụng nàng sẽ đem lại nhiều may mắn cho quốc vận, sau này chắc chắn sẽ thành tài.

 

Điều này khiến Tạ Tư Diễn vui mừng khôn xiết.

 

Hắn liên tục ban thưởng vô số bảo vật quý hiếm và xa xỉ cho cung của nàng, sợ rằng nàng thiếu thốn.

 

Dần dần, Sở Vi Nguyệt ỷ lại vào cái thai trong bụng và sự sủng ái của Tạ Tư Diễn.

 

Nàng ngày càng kiêu ngạo.

 

Hôm ấy, khi gặp ta trong ngự hoa viên, ánh mắt nàng chỉ còn lại sự chế nhạo.

 

"Hoàng hậu nương nương, ngài không còn trẻ nữa, còn bệ hạ và thần thiếp vẫn đang trong độ xuân xanh. Thần thiếp tốt bụng nhắc nhở ngài, hãy giữ gìn sức khỏe, đừng để thần thiếp lo nghĩ thêm trong những giấc mơ dài."

 

14

 

Ta chẳng buồn đối đáp, liền xoay người bỏ đi.

 

Năm nay, ta đã 25 tuổi, ở hậu cung này, quả thực không còn trẻ nữa.

 

Ta đã sinh được một hoàng tử và một công chúa.

 

Nhưng điều quan trọng là ta chỉ cần đảm bảo rằng chúng là dòng chính.

 

Thế là đủ rồi.

 

Bởi vì điều ta quan tâm từ trước đến giờ chưa bao giờ là ân sủng, mà là địa vị nhiều quyền lực hơn, nhiều thử thách hơn.

 

15

 

Nửa tháng sau, Hoàng gia thư viện tổ chức cuộc thi Lục nghệ.

 

Đây là sự kiện lớn diễn ra hai năm một lần. Hoàng thượng và các triều thần sau khi hạ triều đều nhanh chóng đến dự. Các phi tần cũng phải ngồi đúng vị trí để theo dõi cuộc thi.

 

Ta và Tạ Tư Diễn ngồi trên đại điện, Sở Vi Nguyệt ngồi ngay bên cạnh hoàng đế, đầy vẻ một sủng phi kiêu sa.

 

Từ trên đài cao, mọi người không nhìn rõ tình hình bên dưới, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé mặc cẩm bào, tóc buộc cao, giành ngôi vị đầu bảng.

 

Các quan tòa liên tục trình lên văn thư ghi danh người đứng đầu.

 

Quán quân là một đứa trẻ năm tuổi.

 

Các đại thần và phu nhân bên dưới lập tức khen ngợi:

 

"Không biết công tử nhà ai mà xuất sắc đến vậy?"

 

"Công tử xuất chúng thế này, sau này chắc chắn là niềm hy vọng của triều đình."

 

Ta khẽ mỉm cười, ánh mắt không thể rời khỏi đứa trẻ ấy.

 

Cho đến khi Tạ Tư Diễn triệu gọi ba người đứng đầu lên đài để nhận thưởng.

 

Cô bé có đôi mắt tinh anh nhanh chóng chạy lên đài, ánh mắt sáng rực nhìn ta, nụ cười rạng rỡ hiện trên gương mặt nhỏ nhắn.

 

Vị viện trưởng của thư viện, vốn đến để trao thưởng, khi nhìn thấy cô bé, liền biến sắc.

 

Ông lập tức quỳ xuống trước mặt cô bé: "Vi thần bái kiến Trưởng công chúa."

 

16

 

Toàn trường lập tức ồ lên.

 

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đầy sự kinh ngạc.

 

"Quán quân hóa ra lại là Trưởng công chúa, người chưa từng xuất hiện trước công chúng!"

 

"Trưởng công chúa xuất sắc thế này, quả thật là nhờ phúc đức của bệ hạ và hoàng hậu nương nương."

 

Khi biết quán quân gây tiếng vang là con gái trưởng, sắc mặt của Sở Vi Nguyệt lập tức thay đổi.

 

Nàng đưa tay xoa nhẹ bụng đang dần nhô lên, ánh mắt đầy hận thù nhìn ta.

 

Có lẽ nàng không ngờ rằng, nữ nhi củai ta lại là một kỳ tài hiếm có.

 

Năm đó, Tạ Tư Diễn đã trách cứ ta vì sinh ra công chúa đầu lòng, chứ không phải hoàng tử. Hắn chỉ đến nhìn thoáng qua con gái ta - Vân Hà - sau khi ta sinh, rồi từ đó bỏ mặc không quan tâm suốt năm năm trời.

 

Trong suốt thời gian ấy, Vân Hà do một tay ta chăm sóc.

 

Giờ đây, Vân Hà đã giúp Tạ Tư Diễn lấy lại thể diện, khiến hắn vô cùng hãnh diện, ánh mắt hắn tràn đầy tự hào.

 

Hắn đứng dậy, ánh mắt đầy yêu thương nhìn Vân Hà đang đứng trên đài.

 

"Quả nhiên không hổ danh là con của trẫm, tài giỏi giống hệt trẫm!"

 

Các đại thần lập tức hùa theo lời tán tụng.

 

Tạ Tư Diễn vốn đã vui mừng, lại càng thêm phần phấn khích.

 

Hắn vung tay, phong tước cho Vân Hà danh hiệu "Vĩnh Ninh."

 

"Tối nay sẽ tổ chức yến tiệc tại Kim Loan Điện để mừng cho Vĩnh Ninh."

 

Các đại thần lập tức cúi đầu tạ ơn: "Bệ hạ thánh minh, phúc trạch bao la!"

 

Nét mặt lạnh lùng của Tạ Tư Diễn cũng nhuốm chút ý cười.

 

Hắn ra hiệu cho Vân Hà đến gần.

 

Nhưng chưa kịp đợi nàng bước tới, Tạ Tư Diễn đột nhiên tối sầm mặt và ngã xuống bất tỉnh ngay tại chỗ.

 

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến tất cả mọi người đều kinh hoàng.

 

"Bệ hạ!"

 

"Mau! Mau gọi thái y!"

 

Cả khán trường lập tức rơi vào hỗn loạn.

 

Không ai biết tại sao Tạ Tư Diễn vừa còn khỏe mạnh lại đột nhiên ngất xỉu.

 

Chỉ có ta biết, đây chính là triệu chứng đầu tiên của việc trúng độc.

 

Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.