Lỡ Yêu Anh Giáo Sư Khó Chiều - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2024-11-09 14:50:54

Rất lâu sau: "Game gì mà đắt thế, cháu coi tôi như máy rút tiền sao? Tự lo liệu, tiền của tôi chỉ dành cho mợ của cháu thôi."

 

"Cậu nhỏ, đừng thế mà, thật ra 3.000 tệ cũng được..."

 

[...]

 

Tút tút, tút.

 

Tốt lắm, anh ta gan to thật, dám cúp máy của tôi.

 

Trước đây, lần nào gọi điện cũng dính lấy nhau cả buổi, đến khi tôi buồn ngủ anh ta vẫn còn lưu luyến.

 

Đồ đàn ông vô tình.

 

Hay là anh ta đã tìm được người thay thế rồi?

 

Chúng tôi đã chia tay rồi, nhưng sao tôi vẫn để ý đến chuyện này.

 

"Cậu nhỏ" là có ý gì đây?

 

Tôi thử nhắn tin hỏi mẹ qua WeChat, và mẹ bảo: "Cậu con đi xem mắt rồi, đối tượng là một cô gái vừa xinh vừa giỏi."

 

!!!!!!!!

 

Tôi còn chưa có bạn trai đây.

 

Sao Thẩm Mặc dám chứ!

 

6

 

Tôi thất vọng lắm.

 

Mấy đêm liền không ngủ được.

 

Trên mạng nói rằng trước khi sinh cũng có thể bị trầm cảm, nhưng tôi còn cách chuyện sinh con cả vạn dặm, vậy mà cũng bị trầm cảm sao?

 

Càng khổ sở hơn là tôi mãi vẫn không hiểu sao mình lại dính bầu.

 

Nhìn vào chiếc iPad bên cạnh, tôi không ngồi yên được nữa.

 

Nghe nói chỉ cần mở iCloud là có thể đồng bộ dữ liệu từ điện thoại của anh ấy, đúng không...

 

Tôi biết làm vậy không đúng, nhưng thật sự không thể kiềm chế được.

 

Trong album ảnh, có rất nhiều ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa tôi và anh ấy.

 

"Nhớ anh quá, mai tan học đi ăn với em nhé."

 

"sensen~ muốn hôn hôn."

 

"Thẩm Mặc, anh đúng là dam dang, em muốn lấy anh..."

 

Khi nhìn thấy đoạn này, tim tôi như bị ai đập mạnh một cái.

 

Tôi vẫn còn nhớ cảnh mình ôm điện thoại đỏ mặt hồi hộp nằm trên giường ký túc xá ngày ấy.

 

Ngày đó, chúng tôi ngọt ngào biết bao...

 

Đúng lúc tôi không kìm được mà cảm thán, một bức ảnh của cô gái xinh đẹp xuất hiện ngay đầu album.

 

Ảnh mới được lưu, chắc là của cô gái giỏi giang xinh đẹp mà mẹ tôi nhắc đến.

 

Tôi ngẩn người.

 

Phải công nhận rằng, cô ấy thật sự rất đẹp!

 

Mũi ra mũi, mắt ra mắt...

 

Đến mức tôi bắt đầu tò mò không biết Thẩm Mặc sẽ nói gì với cô ấy.

 

Nhưng tôi không dám đăng nhập QQ của anh ấy, nếu đăng nhập sẽ có thông báo.

 

Khi tôi còn đang do dự, album ảnh đột nhiên xuất hiện vài bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.

 

Mở ra xem, thì ra là cô gái kia khen Thẩm Mặc.

 

"Giáo sư Thẩm rất đẹp trai, là mẫu người em thích, giống chồng tương lai của em."

 

Chán phèo!

 

Thẩm Mặc không thích những lời tỏ tình tầm thường như vậy.

 

Nhưng trong lòng lại có một tiếng nói cất lên: "Cô đang ghen đó, cô đang ghen đấy! Nếu Thẩm Mặc không thích, sao lại chụp màn hình?"

 

Hơn nữa anh ấy còn đặt biệt danh cho cô gái đó là "Em yêu"??

 

Anh ấy chưa bao giờ đặt biệt danh tôi là "Em yêu"...

 

Anh ấy đặt biệt danh cho tôi là "350g", vì đó là khối lượng của trái tim, đây là kiểu lãng mạn của dân học sinh học.

 

Sau đó...

 

Tôi nhìn thấy anh đã xóa hết lịch sử trò chuyện của chúng tôi trước đây.

 

Chết tiệt!

 

Tôi bật dậy.

 

Thẩm Mặc, anh giỏi lắm! Thay lòng đổi dạ nhanh thật!

 

Lại xuất hiện thêm một bức ảnh mới, mở ra xem thì thấy cô gái đó hẹn Thẩm Mặc đi ăn.

 

Địa điểm ở tầng 5 của trung tâm mua sắm bên cạnh.

 

Tôi suy nghĩ một lát, cũng tốt...

 

Giả vờ tình cờ gặp, tiện thể quyết định số phận cho đứa bé trong bụng.

 

7

 

Trong nhà hàng cao cấp, tôi lấy thực đơn che mặt, lén nhìn cặp đôi xinh đẹp không xa.

 

Cô gái đó còn đẹp hơn trong ảnh, lại ăn mặc quyến rũ, tôi thua rồi.

 

Thẩm Mặc, tên đàn ông khốn nạn đó, hôm nay thậm chí còn không đeo kính và còn cố tình làm kiểu tóc trẻ trung!

 

Anh rõ ràng từng nói với tôi, chỉ khi ở bên tôi vào những ngày quan trọng mới cần phải làm tóc!

 

Đồ lừa đảo! Anh thật quá đáng!

 

Tôi còn chưa quên được anh, vậy mà anh lại có thể vô tư như vậy, tỏ vẻ đẹp trai trước mặt người phụ nữ khác!

 

Tôi tức giận nghiến răng, giậm chân.

 

Nhân viên phục vụ tiến đến hỏi tôi muốn gọi món gì, tôi nhìn sơ qua, ngay cả nước lọc cũng đã 40 tệ. (140k)

 

Sợ hãi đến mức chỉ tay nói: "Tôi đang đợi người."

 

"Cậu nhỏ!"

 

Tôi chạy về phía Thẩm Mặc.

 

Động tác trò chuyện với nụ cười của anh khựng lại, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý.

 

"Em đến rồi à?"

 

Lời nói này như thể anh biết trước tôi sẽ đến vậy.

 

Tôi không biết phải mở lời thế nào với anh, bèn chào hỏi cô gái trước: "Đây là mợ phải không? Thật xinh đẹp!"

 

Cô gái mỉm cười: "Cảm ơn."

 

Một tiếng cảm ơn khiến tôi không kìm được mà liếc nhìn.

 

Anh dường như không quan tâm, lại giới thiệu với cô ấy một cách dịu dàng: "Đây là con gái của chị Lan."

 

Sau đó, anh nhìn tôi với giọng điệu rất lạnh lùng: "Em đến làm gì? Xin tiền à?"

 

Tôi... trong khoảnh khắc có chút bối rối.

 

Xin tiền sao? Phải.

 

Nhưng dường như mục đích không chỉ dừng lại ở đó.

 

"Em cần bao nhiêu?" Thẩm Mặc lấy điện thoại ra. "Ít nhất là 3000 tệ."

 

"Đưa em 5000, đừng làm phiền buổi hẹn hò của tôi."

 

Anh nhanh chóng chuyển tiền, điện thoại trong túi tôi vang lên thông báo nhận tiền.

 

Nhưng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Cảm giác này giống như bị người ta xem thường, đuổi đi.

 

Cũng đúng...

 

Tôi là bạn gái cũ, xuất hiện trước mặt bạn gái mới, tự nhiên sẽ gây rắc rối!

 

Tôi ngậm đắng nuốt cay rời đi.

 

Chỉ vừa bước một bước, đã nghe thấy cô gái phía sau lên tiếng: "Thẩm Mặc, anh rộng rãi thật đấy? Cô ấy còn chẳng phải cháu ruột của anh, anh đưa cô ấy nhiều vậy... không sợ lần sau cô ấy đòi nhiều hơn sao?"

 

Tôi không thể nhịn được nữa.

 

Trong đầu nóng lên, quay lại đáp trả ngay: "5000 là nhiều à? Nếu cô biết anh ấy từng mua cho tôi túi Chanel và dây chuyền Van Cleef & Arpels thì không phải sẽ ghen chết sao!"

 

"Giang Khanh!" Thẩm Mặc đột nhiên gọi tên tôi, ánh mắt có chút kỳ lạ.

 

Trong mắt tôi, giống như anh đang trách tôi.

 

Khuôn mặt của cô gái lập tức khó coi đến cực điểm.

 

Dù tôi không phải là bạn gái cũ của Thẩm Mặc, thì tôi cũng là bạn, là cháu gái nhỏ của anh.

 

Sao có thể bị một người mới quen vài ngày châm chọc như thế!

 

Tôi nhìn cô gái, rồi lại nhìn Thẩm Mặc: "Hai người mới quen nhau vài ngày thôi, mà anh đã đứng về phía cô ấy rồi."

 

Tôi cảm thấy thật tủi thân...

 

"Cậu nhỏ, anh có xứng đáng với bạn gái cũ của anh không!"

 

8

 

Lông mày của Thẩm Mặc giật giật, anh đứng dậy kéo tay tôi: "Em ra cửa đợi anh một lát, anh sẽ đưa em về nhà..."

 

"Về nhà gì chứ!"

 

Tôi thật sự quá uất ức.

 

Thời gian qua tôi còn đang suy nghĩ xem có nên giữ đứa bé lại không...

 

Bây giờ... sinh cái khỉ gì chứ!

 

Tôi hất tay anh ra: "Giáo sư Thẩm, hôm nay em đến đây để nhắn một lời từ bạn gái cũ của anh. Cô ấy nói... chỉ cần tiền đến đúng chỗ, cô ấy sẽ không làm phiền anh nữa, còn đứa bé... không có bố thì đừng sinh ra!"

 

Tôi đá mạnh vào Thẩm Mặc một cái, đá xong liền bỏ chạy.

 

Mặc kệ anh gọi phía sau thế nào, tôi chỉ bước nhanh hơn, không quay đầu lại.

 

Tôi ngồi ở cầu thang thoát hiểm tầng năm mà khóc.

 

Thẩm Mặc liên tục gọi điện, tôi thấy ồn ào nên chặn số.

 

Tôi biết mình không nên phá đám buổi hẹn hò của người khác như vậy.

 

Nhưng tôi vẫn thấy ấm ức, vẫn thấy ghen tị, vẫn thấy không phục!

 

Dựa vào cái gì chứ!

 

Dựa vào cái gì anh nói anh yêu tôi, mà lại có thể quên nhanh như vậy...

 

Tôi muốn về nhà, nhưng vừa đứng lên, tôi cảm thấy có chất lỏng trào ra.

 

Kèm theo đó là cơn đau dội lên dữ dội, tôi không đứng vững, suýt ngã lăn xuống cầu thang.

 

Tôi đưa tay sờ dưới váy.

 

Tai tôi ù đi.

 

Cứu tôi...


9


"Cậu đang ở đâu vậy?" Bạn thân của tôi gọi điện đến.


Tôi sợ hãi đến mức giọng run rẩy, nước mắt không ngừng trào ra, "Dao Dao, mình... mình bị chảy máu rồi..."


"Chết tiệt! Cậu không phải là bị sảy thai đấy chứ."


Cánh cửa nửa khép của hành lang phía sau đột nhiên bị đẩy ra.


Tôi không ngờ Thẩm Mặc lại có thể tìm đến đây.


Tôi và anh đều đứng yên, ánh mắt anh lướt qua vết máu phía sau lưng tôi.


Tôi theo phản xạ quay người lại, lấy tay che đi vết máu ở mông.


"Này! Khanh Khanh! Này!" Dao Dao vẫn đang la hét trong điện thoại, "Gọi cấp cứu 120 sẽ hơi chậm, mình và bạn trai đang ở gần đây, chúng mình sẽ đến ngay! Khanh Khanh, cậu cố gắng lên."


Mặt của anh trắng bệch ra trông thấy, "Em... có thai... là con của anh sao? Nhưng anh đã làm các biện pháp rồi..."


Giọng anh run rẩy.


Tôi uất ức đến mức giọng nghẹn ngào, hơi khàn, "Anh không muốn chịu trách nhiệm sao? Biện pháp cũng không phải là chắc chắn 100% đâu!"


"Anh nhận trách nhiệm!"


Anh bế tôi lên và chạy, đôi chân dài của anh khiến tôi lắc lư không ngừng, tôi cảm thấy máu chảy ra nhiều hơn.


[...]


Tôi ôm bụng.


Anh run rẩy cởi áo khoác ra để phủ lên người tôi, "Em cố gắng một chút, sắp đến rồi, sắp đến rồi!"


Anh kích động hơn tôi tưởng, ngay cả lông mi cũng run lên theo.


Tôi đã nhìn thấy nhiều dáng vẻ của anh.


Nhưng chưa bao giờ thấy anh như thế này.


Anh có vẻ rất sợ hãi...


Sợ hãi điều gì? Sợ tôi sẽ ràng buộc anh bằng đứa trẻ này sao?


"Em tìm anh xin tiền là vì chuyện này à? Em không muốn đứa bé này sao?" Giọng anh có chút hụt hơi.


"Ừ."


"Tại sao!"


Tôi không nhìn anh, trong lòng ngập tràn tủi thân.


"Nếu giữ lại đứa trẻ, anh nghĩ đứa bé sẽ gọi anh là gì? Bố? Hay là cậu ông?"


"Khanh Khanh!" Anh tức giận, "Anh nhắc lại lần nữa, anh không phải là cậu ruột của em."


Anh hít thở sâu liên tục, hơi thở nặng nề.


Có lẽ anh ấy biết lúc này không nên nổi giận với tôi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng nói nhẹ nhàng, "Em cố chịu một chút, sắp đến rồi."


Tôi nghẹn ngào nhìn anh, "Anh thực sự muốn đứa bé này sao?"


"Đúng vậy."


"Nếu phải chọn giữa đứa bé và em thì sao?"


"..." Anh có vẻ không biết nói gì, "Chưa đến mức đó."


"Trả lời đi!"


Thẩm Mặc nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc, "Đúng vậy, anh muốn đứa bé, nhưng với điều kiện... đứa bé phải có mẹ."


Trái tim tôi bỗng nhiên run lên.


Mũi cay xè, tôi nói: "Thẩm Mặc, tôi nói cho anh biết, cả tôi và con của tôi đều không thể xảy ra chuyện gì!"


"Được."


10


Các bạn có biết cảm giác "muốn độn thổ" là thế nào không?


Tôi còn đỡ, nhưng Thẩm Mặc thì gần như mất sạch mặt mũi với danh xưng giáo sư sinh học của mình.


Anh ôm tôi chạy như điên, miệng còn la lớn: "Nhanh lên, cô ấy có thể bị sảy thai, nhất định phải giữ được cả mẹ lẫn con, tôi muốn cả mẹ lẫn con bình an!"


Các y tá nghe thấy, lập tức đẩy giường đưa tôi vào trong.


Sau khi truyền dịch và một loạt kiểm tra, kết quả là...


Đến kỳ kinh nguyệt.


...


"Sao lại là kỳ kinh nguyệt được chứ!"


Tôi ngạc nhiên.


Mặt mũi bắt đầu không còn chỗ nào giấu nữa.


Thẩm Mặc cũng lẩm bẩm, "Sao lại là kỳ sinh lý..."


Bác sĩ không biết nói gì, "Trước khi có thai, cô có thử thai không?"


"Có chứ! Hai vạch mà!" Tôi ra sức biện hộ, giơ hai ngón tay lên.


Dao dao chạy đến cũng giúp tôi nói, "Em cũng nhìn thấy, rõ ràng là hai vạch..."


Cả hai chúng tôi đột nhiên im bặt, nhìn nhau.


Hai giờ sau, Dao Dao ôm tôi khóc nước mắt đầm đìa, "Trời ơi, sao em lại mang thai chứ! Hôm qua em còn uống rượu và đi chơi đấy."


Tôi vuốt tóc cô ấy, vỗ về an ủi.


Thời gian đó, kinh nguyệt của Dao Dao cũng chậm, nên hai chúng tôi cùng thử.


Thẩm Mặc ngồi bên cạnh tôi, trông rất mệt mỏi.


Kiểu tóc được làm lúc trước giờ đã bị anh vò đến rối tung, anh cúi đầu, hai ngón tay không ngừng bóp sống mũi.


Rất lâu sau... anh mới mở miệng nói nhỏ, "Giờ em có thể về nhà với anh được chưa?"


Quá xấu hổ khiến tôi không nghĩ ra lý do từ chối.


Trên đường về nhà, hai chúng tôi đều im lặng, bầu không khí quá kỳ lạ, tôi đành chủ động mở lời, "Còn mợ thì sao? Anh không quan tâm à?"


Anh hít sâu một hơi, như đang nghiến răng, "Làm gì có mợ."


"Chẳng phải là người phụ nữ kia sao!"


"Em dọa cô ấy sợ chạy mất rồi."


Tôi lại thấy ấm ức, "Sao, anh còn trách em phá hỏng chuyện tình của anh à."


Đã đến nơi.


Thẩm Mặc dừng xe trong gara, quay đầu lại nhìn tôi một cách nghiêm túc, "Khanh Khanh, trong mắt em anh là loại đàn ông dễ dàng thay lòng đổi dạ như thế sao?"


"Rõ ràng là vậy! Anh còn đặt biệt danh cho người ta là..."

 

11

 

Tôi lập tức im bặt, suýt nữa thì để lộ chuyện đã lén xem lịch sử trò chuyện của anh.

 

Nhưng cũng cùng lúc đó, tôi nhận ra, "Đợi đã, cái đoạn trò chuyện đó chẳng lẽ là..."

 

"Ừ, cố tình chụp màn hình để cho em xem. Anh chỉ muốn xem thử, liệu em có thực sự không còn yêu anh nữa hay chỉ là giận dỗi."

 

"Vậy thì sao?"

 

Anh bước xuống xe mở cửa cho tôi, gật đầu cười, "Ừ, đã xác nhận rồi, em vẫn rất yêu anh."

 

"Tôi khinh!" Tôi lập tức phản bác, nhưng trái tim thì đập thình thịch không kiểm soát được.

 

Trong đầu tôi lúc này giống như một mớ hỗn độn.

 

Kết quả là, gần như theo phản xạ, tôi nắm lấy tay anh, để anh đỡ mình xuống xe.

 

Má tôi nóng bừng.

 

Tay anh nắm chặt tay tôi, cũng ấm áp vô cùng.

 

"Khanh Khanh, hòa lại nhé?"

 

Trước khi vào thang máy ở gara, anh kéo tôi vào góc khuất không người, vòng tay ôm lấy eo tôi.

 

Sau khi gây ra trò hề này, tôi thật sự không dám nhìn vào mắt anh.

 

Anh dùng ngón tay thon dài khẽ xoay xoay lọn tóc gần tai tôi.

 

Rất ngứa.

 

Thậm chí tim cũng ngứa và run theo.

 

"Được, được rồi... ưm!!"

 

Anh đột nhiên hôn hôi, đầy đam mê và mãnh liệt.

 

Mười phút sau, anh chỉnh lại cà vạt, bước ra khỏi góc khuất, trông tinh thần phơi phới.

 

Trên mặt anh như muốn viết lên chữ "Thoải mái".

 

Còn tôi thì bị anh hôn đến mức không thốt ra được lời nào.

 

Chỉ nghĩ không biết phải làm sao với dấu hôn trước ngực.

 

Không thể để mẹ tôi nhìn thấy được.

 

12

 

Về đến nhà, mẹ tôi biết tôi về nên đã nấu rất nhiều món ngon.

 

"Thẩm Mặc, ăn cái đùi gà đi, Khanh Khanh nhà chị thích nhất là đùi gà chị làm đấy."

 

Mẹ tôi gắp đùi gà cho Thẩm Mặc.

 

Thẩm Mặc nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, cười nói, "Nếu mẹ em mà có được tay nghề của chị, chắc em mơ cũng phải bật cười."

 

"Haha, nếu chị mà có được đứa con trai giỏi giang như cậu thì tốt biết mấy. À, dạo này cậu và mẹ cậu vẫn khỏe chứ..."

 

"Vẫn khỏe... Thật lòng mà nói, chị nấu ăn ngon thế này, em cũng muốn làm con rể của chị."

 

"Khụ khụ." Cơm từ mũi tôi phun ra.

 

"Ăn từ từ thôi, không ai tranh của con đâu."

 

Mẹ vỗ nhẹ lên lưng tôi, đột nhiên khựng lại, rồi kéo cổ áo tôi xuống, "Sao thế này..."

 

Trong đầu tôi bỗng nhiên ù lên.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.