Lỡ Yêu Anh Giáo Sư Khó Chiều - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-11-09 14:52:01

17

 

Nhưng đến lúc ăn cơm, trong ánh mắt của anh vẫn như viết rõ hai chữ — buồn bã.

 

"Em yêu, xem ra em rất được mọi người yêu thích."

 

Anh gắp một miếng thịt, lực mạnh đến nỗi đũa xuyên qua miếng thịt.

 

Tôi theo phản xạ nuốt nước bọt, "Ồ... vậy sao? Anh đang ghen à?"

 

"Anh đang giận bản thân mình."

 

Anh đặt đũa xuống, không ăn nữa.

 

"Chúng ta bên nhau cũng nửa năm rồi, vậy mà vẫn có người nghĩ em còn độc thân. Có phải vì em không hạnh phúc khi ở bên anh không?"

 

Khi anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy nghiêm túc.

 

"Vậy nên anh phải đối xử tốt với em hơn nữa, để không ai có thể lừa em đi. Hôm nay không đến viện nghiên cứu nữa, đi mua vài cái túi cho em nhé."

 

"Phì!" Tôi không nhịn được mà phun hết ngụm trà trong miệng.

 

Quả không hổ danh là dân tự nhiên, cách thể hiện tình cảm cũng thật là thẳng thừng và giản đơn.

 

"Thẩm Mặc, ý anh 'đối xử tốt với em' là tiêu tiền cho em sao?"

 

Anh trầm ngâm suy nghĩ, rất lâu sau mới đáp.

 

"Anh... anh đã nói với em rồi mà, em là mối tình đầu của anh. Làm thế nào để theo đuổi con gái, làm thế nào để nói lời ngọt ngào, anh đều học từ những bộ truyện tranh em xem."

 

"Đừng, đừng nhắc đến chuyện truyện S ấy."

 

Tôi muốn giữ thể diện.

 

"Khanh Khanh, nếu anh không giống như em kỳ vọng, em có thể nói thẳng với anh, anh sẽ nghiêm túc học."

 

Nhìn vào gương mặt điển trai và nghiêm túc trước mặt, tim tôi như muốn tan chảy.

 

Nhưng tôi cũng nhận ra một điều.

 

"Khoan đã! Tính cách 'bệnh kiều' của anh cũng là học từ truyện tranh sao?"

 

( 'bệnh kiều' :chỉ những người yêu đương mãnh liệt, chiếm hữu và dễ nổi cơn ghen)

 

Bởi ngay cả một vài hành động của anh khi hôn cũng giống y hệt trong truyện.

 

Tôi thẳng thắn nói tên bộ truyện.

 

Anh gật đầu, "Anh học được chút ngữ điệu ‘hư hỏng’, không phải nhiều người nói là con gái thích kiểu giọng đó sao?"

 

Cứu tôi với!

 

18

 

"Đừng học! Ngàn vạn lần đừng học!"

 

"Nhân vật nữ trong truyện đó bị Stockholm Syndrome, em thì không, và nam chính cuối cùng còn nhốt nữ chính lại nữa. Nếu cái kiểu truyện đó mà mang ra đời thực thì kinh khủng lắm!"

 

(Stockholm Syndrome: một hiện tượng tâm lý trong đó nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc tình huống bị giam giữ phát triển tình cảm gắn bó, đồng cảm hoặc thậm chí yêu mến đối với kẻ bắt giữ mình.)

 

Anh bật cười, tiến lại gần, nắm lấy hai tay tôi, đặt trong lòng bàn tay anh và hôn nhẹ.

 

"Yên tâm, anh không phải trẻ con, anh có ý thức của mình."

 

"Dù tính chiếm hữu của anh có mạnh đi nữa, anh rất rõ rằng, nếu yêu một người phụ nữ chân thành, làm sao lại nỡ để cô ấy mất tự do..."

 

"Anh chỉ lo sợ em sẽ rời bỏ anh... giống như mẹ anh đã làm..."

 

Mẹ của Thẩm Mặc đã bỏ đi cùng người khác.

 

Cũng vì vậy mà anh ấy trở về nước.

 

Sau khi mang túi mới về nhà, tôi đã chia sẻ với anh vài bộ truyện tranh với thông điệp "thép cứng dễ gãy".

 

Hiệu quả rất rõ rệt.

 

Anh lo sợ tôi như cát, nắm chặt quá sẽ bay đi.

 

Từ sau khi đọc xong những bộ truyện đó, anh không còn can thiệp vào việc tôi giao tiếp bình thường với các nam sinh khác nữa.

 

Nhưng anh vẫn ghen tuông.

 

Ví dụ như lúc nãy, tôi đối chiếu một tài liệu với một tiền bối ở viện nghiên cứu.

 

Thẩm Mặc miệng nói: "Không sao, giáo sư Chu rất giỏi trong lĩnh vực tế bào, em nên học hỏi nhiều từ ông ấy."

 

Nhưng ngay sau đó, anh lại rót một ly nước, rồi đứng lấp ló bên máy nước uống suốt nửa tiếng.

 

"Ra đây ngay!"

 

Thẩm Mặc ngẩn ra, "Em nhìn thấy anh sao?"

 

Tôi hít sâu, "Anh à, mắt em không mù nhé! Chân cỡ 43 của anh thò ra cả ngoài rồi."

 

Anh ngượng ngùng.

 

"Anh không phải đang ngăn cản em, anh chỉ là..."

 

Anh càng giải thích càng giống biện bạch.

 

Anh thở dài, ngồi xuống bên cạnh tôi, "Em rõ ràng là trợ lý của anh, hôm nay lại ở phòng thí nghiệm của giáo sư Chu cả ngày, về nhà rồi cũng đối chiếu tài liệu với ông ấy... Em..."

 

"Thẩm Mặc! Giáo sư Chu đã 50 tuổi rồi!"

 

"Anh biết! Anh chỉ muốn nói là, bây giờ đã mười một giờ đêm rồi, thời gian còn lại nên ở bên anh chứ."

 

Anh ôm lấy tôi, dùng sức nặng của mình ép tôi ngã xuống ghế sofa.

 

Trời ạ!

 

Cái vẻ mặt nhăn mày của anh thật là phạm quy.

 

Trong tích tắc tôi chỉ muốn hôn anh đến ngạt thở.

 

Sợ hãi đến mức tôi vội chộp lấy điện thoại của anh, kiểm tra lịch sử duyệt web.

 

Quả nhiên, anh lại vừa xem vài bộ truyện tranh về "cún con đáng yêu".

 

"Thẩm Mặc, biểu cảm dễ thương này không hợp với anh đâu, anh đâu phải người trẻ tuổi hơn."

 

"Thế à?"

 

Anh nhướng mày, giọng quyến rũ đến lạ.

 

"Không hợp mà sao em lại nuốt nước bọt? Hay là, dù anh có thế nào, em cũng chẳng cưỡng lại nổi."

 

Anh học mấy câu tán tỉnh sến súa này ở đâu ra vậy??

 

19

 

"Khanh Khanh, ngày kia chị sẽ đăng ký kết hôn. Muốn mời em ăn bữa cơm, nhớ đưa bạn trai em đến nhé."

 

Vì tin nhắn này của Dao Dao, tôi và Thẩm Mặc quyết định nghỉ phép về nhà.

 

Ai ngờ, nơi này lại nhỏ bé đến vậy.

 

Thẩm Mặc tình cờ gặp phải người quen.

 

Trong nhà hàng, tôi dùng khuỷu tay chạm vào Thẩm Mặc, "Nhìn kìa, cô gái ấy kìa."

 

"Cô nào cơ?"

 

Thẩm Mặc nhíu mày, xoay người nhìn theo, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

 

"Anh đã xóa số cô ấy rồi, hơn nữa, anh cũng chưa từng đồng ý quen cô ta."

 

Cô gái học bá kia đang ăn tối với một người đàn ông, vẻ mặt trông cực kỳ khó chịu.

 

Cô ấy vừa nhìn thấy Thẩm Mặc, mắt lập tức sáng lên và chạy đến ngay.

 

Trước mặt tôi, cô ấy ôm chầm lấy cánh tay của Thẩm Mặc.

 

"Thẩm Mặc, chúng ta quay lại với nhau đi!"

 

Thẩm Mặc gần như bật khỏi ghế, biểu cảm giống như chạm phải thứ gì đó dị ứng.

 

"Buông ra, tôi không có quan hệ gì với cô."

 

Cô gái lập tức rơi nước mắt, "Là lỗi của em, hôm đó em không nên nghe đến chuyện đứa trẻ rồi bỏ chạy. Bố mẹ em lại ép em đi xem mắt, em không thích người đó."

 

Tôi không chịu nổi nữa, “Người đẹp, cô có thể đừng bám lấy anh ấy nữa được không?"

 

Cô ta có lẽ cũng sốt ruột, nên quay sang tôi với thái độ hung hăng, "Cô có biết phép lịch sự không? Tôi và cậu của cô yêu nhau, cô xen vào làm gì! Cẩn thận tôi sẽ mách mẹ cô đấy."

 

Tôi chết đứng.

 

Tôi còn chưa kịp hiểu cô ta nói gì, trong đầu đã như nổ tung.

 

Cô ta nói gì?

 

Không lịch sự?

 

"Tôi không có bố dạy, còn cô cũng vậy à!"

 

Tôi tức đến muốn chửi.

 

Nhưng tôi chưa kịp động thủ, Thẩm Mặc đã túm lấy cô ta và đẩy ra ngoài.

 

Tất nhiên, cô ta vừa đi vừa lẩm bẩm rằng sẽ về mách mẹ tôi.

 

Tôi ngây ra một chút, chưa nghĩ ra cách nào để giải thích với mẹ...

 

20

 

Chúng tôi đặt vé về lại vào ngày kia, hai ngày này chỉ ở nhà nghỉ ngơi.

 

Mẹ tôi đang nấu ăn, tôi đứng bên cạnh rửa rau, thử thăm dò một câu.

 

"Mẹ, con muốn có bạn trai rồi, mẹ có đồng ý không?"

 

Mẹ dừng tay một chút, "Chuyện tốt mà, bên nam có điều kiện gì?"

 

Tôi hồi hộp, tay run run giơ lên, ra hiệu một con số, "Lớn hơn con, lớn hơn khoảng sáu bảy tuổi."

 

Sợ mẹ đoán ra là Thẩm Mặc, tôi bèn đổi từ sáu thành bảy.

 

Mẹ tôi nhíu mày, "Lớn hơn con nhiều vậy à. Thế con có nghĩ bao giờ sẽ có con không?"

 

Sau sự cố dở khóc dở cười lần trước, tôi nào dám nghĩ đến chuyện con cái.

 

Tôi lắc đầu, "Hiện tại chưa có ý định, con còn trẻ, đợi thêm mười năm nữa."

 

"Không được!" Mẹ lập tức lắc đầu, "Mười năm nữa thì người đàn ông ấy lớn tuổi hơn rồi, sức khỏe liệu còn ổn không..."

 

"Khụ, chị à..."

 

Thẩm Mặc không chịu nổi nữa, đi tới với vẻ mặt ngượng ngùng, "Mười năm nữa người đàn ông đó cũng mới ngoài bốn mươi, sức khỏe làm sao mà không ổn."

 

Mẹ tôi lắc đầu liên tục, "Nhìn bác gái nhà bên kia mà xem, cũng sinh con muộn nên đứa trẻ sức khỏe yếu, hay ốm."

 

Tôi thật sự thấy buồn bực.

 

Bữa cơm kết thúc trong sự im lặng.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.