Long Bào Của Phụ Hoàng - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-11-09 06:47:29
1
"Con ngoan, đây là năm Hy Ninh thứ mười lăm."
"Con phải luôn ghi nhớ, đây là năm Hy Ninh thứ mười lăm."
Là công chúa duy nhất của Nam Đường, ta bị phụ hoàng túm lấy tóc, tự tay kéo đến giữa điện để nhận thưởng.
Khi ấy, hoàng cung đã bị người Bắc Địch chiếm trọn.
Những nữ nhân hoàng tộc Nam Đường như những con mồi, chờ đợi số phận bị làm nhục và thảm sát.
Ta ngã nhào xuống đất, bọn người Bắc Địch cười nghiêng ngả, không đứng dậy nổi.
Ai có thể ngờ rằng, vị vua Nam Đường giờ đây chẳng khác gì kẻ thất thế, để đổi lấy kim chỉ vá lại bộ long bào rách nát trên người, lại đem chính nữ nhi mới chín tuổi của mình ra dâng hiến.
Nhưng khi nhìn rõ dung mạo của ta, tiếng cười lập tức im bặt.
Bắc Địch vương ngồi trên long ỷ biến sắc, trực tiếp đá ngã phụ hoàng đang tiến tới mừng công.
Chỉ vì họ mong chờ Nam Đường công chúa là một nữ tử rất xấu xí.
Có lẽ ngay cả phụ hoàng cũng quên:
Nữ nhi mà ông ta háo hức muốn dâng hiến, nửa tháng trước vì làm vỡ trâm ngọc, đã bị Quý phi mà ông ta sủng ái đích thân cào nát khuôn mặt.
"Đây là sự thành tâm của người Nam Đường các ngươi sao?"
Phụ hoàng run rẩy, đã như một con chó nằm rạp trên đất, liên tục dập đầu cầu xin.
Dập đầu được một nửa, ông đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức kéo vị Quý phi kiều diễm bên cạnh:
"Quý phi có đủ loại tài nghệ, chắc chắn sẽ làm đại vương hài lòng… “
"Chưa đủ sao? Chưa đủ thì ta còn... Ta biết những nữ nhân kia đều đang trốn ở đâu, ta sẽ dâng tất cả lên đại vương!"
Trong tiếng cười ác ý của bọn Bắc Địch, càng ngày càng nhiều nữ nhân hoàng tộc Nam Đường bị dẫn lên.
Hiền phi nương nương đã dạy ta múa kiếm, Thục phi nương nương đã cùng ta đọc sách, và cả hoàng tẩu mới gả vào hoàng tộc nửa năm trước...
Ánh tà dương tiêu điều, kinh đô đẫm máu.
Người Bắc Địch ùa lên, tiếng kêu gào thảm thiết của các nữ nhân vang khắp Kim Loan Điện.
Đổi lấy cây kim và sợi chỉ mà phụ hoàng mong muốn, hắn ngồi bên ngoài điện, chỉ cách một cánh cửa, hài lòng vá lại bộ long bào rách nát trên người.
Không biết đã bao lâu, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Người bước ra trước là Thục phi nương nương đã bầu bạn bên cạnh phụ hoàng suốt mười năm.
Bà là người dịu dàng đoan trang nhất trong hậu cung, thanh khiết như nhành mai trắng nở giữa ngày đông.
Nhưng giờ đây, áo quần tả tơi, búi tóc đã rã rời.
Trước Kim Loan Điện đầy xác chết, bà nhìn chằm chằm vào vị đế vương đang chuyên tâm vá lại long bào của mình.
Cuối cùng, bà chỉ run rẩy lau đi nước mắt của ta, ôm chặt ta vào lòng.
"Con ngoan, đây là năm Hy Ninh thứ mười lăm."
2
"Con phải luôn ghi nhớ, đây là năm Hy Ninh thứ mười lăm."
Năm Hy Ninh thứ mười lăm, ta mới chỉ chín tuổi.
Nhưng với một đứa trẻ đã trải qua cảnh nước mất nhà tan, sự ngây thơ cũng theo đó mà tan biến.
Năm ấy.
Kỵ binh Bắc Địch lao thẳng xuống phía Nam với khí thế mạnh mẽ, phá tan Lăng Đô thành.
Phụ hoàng của ta trọng thể diện hơn tất cả, luôn miệng nói rằng quân vương phải chết vì xã tắc, rằng con dân Nam Đường thà chết chứ không đầu hàng.
Vì những lời ấy, các tướng sĩ và dân chúng ở Lăng Đô đã cầm kiếm, cầm cuốc mà chống trả, thân thể bằng máu thịt đối đầu với quân địch; thậm chí trẻ con bảy tuổi cũng lên tường thành ném đá, đốt lửa.
Thế nhưng ba ngày sau, phụ hoàng, người từng quyết chí hy sinh thân mình vì nước, lại đích thân mở cổng thành đầu hàng trong tư thế quỳ gối.
Chỉ vì Bắc Địch hứa rằng sẽ để hắn suốt đời được sống trong cảnh ấm no, không lo ăn mặc.
Thể diện của một vị vua vong quốc được giữ lại, nhưng cơn ác mộng của những nữ nhân hoàng tộc Nam Đường vẫn chưa kết thúc.
Họ bị trói vào cột, bị đè xuống đất, để những tên Bắc Địch hung bạo và biến thái thỏa sức dày vò.
Nửa tháng sau, họ lại bị lùa như súc vật đến vương thành Bắc Địch, trở thành nô lệ cho người Bắc Địch mặc sức chà đạp.
Còn phụ hoàng, được phong làm "Hầu Vương," được phép khoác bộ long bào rách nát kia, sống một cuộc đời xa hoa trụy lạc trên đất Bắc Địch.
Phụ hoàng của ta là một vị hôn quân, bán nước cầu vinh.
Tên Bắc Địch vương, khi ấy đã qua tuổi năm mươi, cũng chẳng phải hạng người gì tốt đẹp.
Hắn biết rõ nữ nhân Nam Đường quý trọng sự trong sạch, lại cố tình bắt các nương nương mặc y phục hở hang, đeo chuông vàng vào chân, và nhảy múa quyến rũ.
Mỗi khi như vậy, phụ hoàng, người vốn am hiểu âm luật, lại quỳ bên cạnh mà tấu nhạc.
Hứng chí, Bắc Địch vương cùng các tướng sĩ uống máu hươu, rồi xé toạc áo xiêm của các nương nương, làm chuyện ô nhục ngay tại chỗ.
Phụ hoàng trong bộ long bào cũ kỹ, tự tay xách nước cho bọn chúng rửa ráy, còn không quên vỗ tay tán tụng:
"Đại vương thật oai hùng! Các tướng sĩ Bắc Địch thật uy mãnh!"
Mang trong lòng nỗi nhục của một kẻ mất nước, sống chẳng khác nào sự tra tấn vô cùng.
Vì dung mạo xấu xí, ta thường bị bọn Bắc Địch nhốt vào lồng, ép ăn cám heo để bọn chúng giải trí.
Ta đã cố tự vẫn, nhưng bị vớt lên từ hồ nước.
Khi tỉnh lại, Thục phi nương nương - người luôn yêu thương ta - giáng một cái tát mạnh vào mặt ta.
"Lý Trường Lạc, nỗi hận mất nước chưa báo, con có tư cách gì để chết?
"Chúng ta dốc hết sức để bảo vệ con, con có tư cách gì để chết!"
3
Sau này ta trở nên ngoan ngoãn hơn.
Dù bọn người Bắc Địch có cố ý trêu chọc hay đe dọa đến đâu, ta vẫn im lặng, không khóc, không phản kháng.
Thời gian trôi qua, bọn chúng cũng thấy chán nản, cuối cùng liền đẩy ta đi làm những công việc cực khổ.
Có vài nô lệ khác thắc mắc sao ta lại thay đổi lớn đến vậy.
Ta đưa tay chạm lên vết sẹo trên mặt, im lặng không nói.
Trong số phận tàn bạo, cái chết là điều quá dễ dàng.
Nhưng nếu ta là đứa trẻ mà mọi người đều đã liều mạng để bảo vệ, thì ta không có quyền lựa chọn cái chết.
Hoàng tẩu của ta đã chết trên đường đến Bắc Địch để bảo vệ an toàn cho ta.
Trong những ngày bị hành hạ không bằng loài chó, các nương nương đã liều mạng bảo vệ ta, lén lút trộm thuốc chữa bệnh, thậm chí hy sinh bản thân để kiếm thức ăn cho ta.
Mang nỗi nhục của nước mất nhà tan, phải đối mặt với cái chết từng bước, nhưng họ chưa bao giờ bỏ cuộc, luôn nhắc đi nhắc lại với ta:
"Sống! Chỉ có sống thì mới có thể phục quốc!"
Khi ấy, ta mới hiểu rằng:
Dù Lăng Đô thành đã thất thủ, nhưng Nam Đường vẫn chưa thực sự diệt vong.
Ở Cang Ngô Lục Châu, các tướng sĩ Nam Đường vẫn kiên cường kháng cự đến cùng.
Mà người làm chủ tướng không ai khác chính là ca ca của Hiền phi nương nương, tướng quân Từ Tử Kính.
Gia tộc họ Từ vốn là dòng dõi võ tướng, đã đổ máu trên chiến trường để bảo vệ Nam Đường qua nhiều thế hệ.
Mảnh đất cuối cùng mà các tướng sĩ Nam Đường ra sức bảo vệ chính là niềm hy vọng của tất cả người dân Nam Đường.
Hy vọng là sức mạnh lớn hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này!
Mỗi ngày sống trong Bắc Địch, hai vị nương nương luôn lên kế hoạch để đưa ta đến được Cang Ngô Lục Châu.
Nửa năm sau, chúng ta phát hiện một con đường núi rất hiểm trở.
Nếu kế hoạch suôn sẻ, chúng ta có thể đến được với Từ tướng quân trong thời gian ngắn nhất.
Để cuộc trốn chạy thành công, Thục phi nương nương đã âm thầm thu gom những đôi giày bỏ đi của người Bắc Địch, sửa lại cho vừa và bảo ta giấu dọc theo con đường nhỏ đó.
Đường núi hiểm trở, chúng ta nhất định phải bảo vệ đôi chân.
Chỉ khi bước đủ nhanh, chúng ta mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi của người Bắc Địch.
Nhưng ngay trước ngày chúng ta chuẩn bị trốn thoát, con đường núi ấy đột nhiên bị quân lính canh giữ nghiêm ngặt.
Lý do là có vài nô lệ Bắc Địch cũng tình cờ phát hiện con đường đó, bị lính Bắc Địch phát hiện khi cố gắng trốn thoát.
Con đường núi bị phá, dưới chân núi cũng bị kiểm tra gắt gao.
Muốn rời khỏi vương thành Bắc Địch, chỉ có cách mạo hiểm cải trang.
Nhưng để ra khỏi thành, chúng ta cần có giấy thông hành của người Bắc Địch.
Trong lúc khốn đốn, Hiền phi nương nương, xuất thân từ gia đình võ tướng, đã đứng lên nói:
"Chuyện giấy thông hành, để ta lo liệu."
Kể từ ngày hôm đó, ta không bao giờ gặp lại Hiền phi nương nương nữa.