Long Bào Của Phụ Hoàng - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-11-09 06:50:00
Trong cơn giận dữ, hắn ghì chặt quý phi xuống đất, mặt mày dữ tợn như quỷ.
"Tám năm rồi! Ngươi muốn phục hưng Nam Đường sao? Nhưng vị vua ngu ngốc của ngươi có cần ngươi không… Hắn có biết mỗi ngày ngươi rên rỉ bên dưới ta vui vẻ thế nào không..."
Lời hắn chưa dứt, Bắc Địch vương đột nhiên phát ra một tiếng gào thét đau đớn.
Máu chảy xối xả, hắn không tin vào tay mình khi chạm vào cổ họng.
Làm sao hắn có thể tin được.
Chiếc trâm mà hắn tự tay tạo ra, nay lại được nữ nhân mà hắn sủng ái tám năm qua gắn thêm đầu nhọn.
Chiếc trâm ấy, nàng đã đâm sâu vào sau cổ hắn, xuyên qua họng.
"Đồ già yếu vô dụng, còn học đòi làm chó mà sủa trước mặt bản cung."
Nữ nhân ấy, luôn kiêu ngạo, luôn lộng lẫy, nay váy áo lấm lem, tóc tai rối bời.
Nhưng nàng chẳng kịp chỉnh lại, mà loạng choạng bò về phía ta.
"Đừng sợ, Trường Lạc đừng sợ… nương nương sẽ cứu con."
Nàng vừa khóc vừa cười, tay run rẩy tháo xích trên chân ta.
"Chúng ta đã bị lừa hết rồi, vốn dĩ chẳng có bản đồ bố phòng nào cả...”
"Trường Lạc, đừng sợ, ta sẽ đưa con đi! Nương nương sẽ đưa con đi!"
Nàng lau vội nước mắt, muốn ôm ta vào lòng trong tình trạng y phục xộc xệch. Nhưng động tác ấy đột nhiên khựng lại.
"Không—"
Ta thét lên như một kẻ điên!
Thác Bạt Thần không biết từ lúc nào đã quay lại, mũi tên trong tay hắn trúng thẳng vào cơ thể quý phi.
"Đừng đi! Đừng đi!"
Ta bịt lấy vết thương của nàng, nước mắt lăn xuống như mưa, tim đau nhói đến vỡ vụn.
Đây là… quý phi nương nương yêu thương ta như sinh mệnh!
Nàng là người từng trang điểm cho Trường Lạc bé nhỏ thành công chúa xinh đẹp!
Nàng là người khi quân phản loạn đánh vào thành đã nén nước mắt mà rạch nát mặt ta, giả vờ ta chỉ là trò tiêu khiển để giữ ta bên mình!
Ta cầu xin trong tiếng nấc, nước mắt như những giọt sương đọng trên vạt áo nàng.
Nhưng cuối cùng, người từng hứa sẽ nhìn thấy ta xuất giá, chỉ yếu ớt đưa tay lên.
Cuối cùng, nàng dùng chút sức lực cuối cùng để lau đi nước mắt trên mặt ta.
"Xin lỗi… Trường Lạc bé nhỏ của ta!”
"Nương nương không thể bảo vệ con được nữa…"
12
Ta không biết ngày hôm ấy kết thúc như thế nào.
Chỉ nhớ mình đã phát điên, cầm kiếm đâm thẳng vào ngực Thác Bạt Thần.
Sau đó ta được đưa vào cung, chìm trong mơ màng, mơ thấy nhiều giấc mơ khác nhau.
Trong mơ, Thục phi nương nương dạy ta thơ văn, Hiền phi nương nương dạy ta múa kiếm.
Ta học hành lờ đờ, và được quý phi nương nương kiêu hãnh và hiếu chiến giấu trong lòng, ôm về cung.
Nàng mở ra một hộp đầy châu báu, trâm cài, và trang sức, trang điểm cho ta thật lộng lẫy.
Nàng nói:
"Đợi đến khi Trường Lạc của chúng ta xuất giá, nương nương sẽ dành hết bảo bối này làm của hồi môn cho con."
Ta loạng choạng chạy về phía nàng.
Nhưng ta lại thấy ca ca hy sinh nơi thành Lăng Đô.
Thấy hoàng thúc kiên quyết không quỳ gối trước lũ cẩu Bắc Địch.
Họ bị đánh gãy xương sống, bị chặt đầu, thi thể bị cắt nhỏ và ném cho chó ăn.
Rồi hoàng tẩu cũng chết! Hiền phi nương nương chết!
Thục phi nương nương chết! Quý phi nương nương cũng chết...
Giữa cơn mơ hư ảo, ta nghe thấy tiếng nghẹn ngào nén lại của Thác Bạt Thần.
Hắn nói:
"Trường Lạc. Người thân của ngươi không còn nữa, và phụ vương của ta cũng đã chết… đây là công bằng!"
Công bằng sao?
Ta không biết!
Chỉ biết rằng sau đó ta bệnh liệt giường, hắn giết từng nô lệ Nam Đường để ép ta uống thuốc.
Một đêm, ta lại tỉnh dậy trong ánh trăng, và thấy tiểu cô nương tên Trường An quỳ bên giường, vụng về đặt khăn nóng lên trán để hạ sốt cho ta.
"Thác Bạt Thần bảo ngươi đến sao?"
Trong cung điện trống không, con bé nhìn ta với ánh mắt sợ sệt, gật đầu.
Nhìn thấy ánh mắt căm ghét của ta, nó siết chặt tay ta, nói:
"Tỷ tỷ, tỷ còn có muội! Còn có Nam Đường!"
Còn có Nam Đường!
Còn có Nam Đường!
Nhìn thấy tờ giấy từ tay Trường An mang đến, ta thấy hình ảnh của lão học sĩ họ Lâm bị giam trong chuồng nô lệ.
Cuối cùng, ta nghiến răng, không kìm được mà rơi lệ.
Những ngày qua, ta đã làm những chuyện hồ đồ gì thế này, khi né tránh Thác Bạt Thần và đau buồn vì mất đi quý phi nương nương?
Những cựu thần Nam Đường bị giam cầm kia, những nữ nhân bị ép làm quân kỹ Nam Đường...
Họ vẫn luôn chờ đợi ta!
Tám năm trôi qua kể từ khi nước mất, và Bắc Địch vương đã chết.
Sự cân bằng mong manh trong các bộ tộc Bắc Địch đã bị phá vỡ, tất cả đều tranh giành vương vị.
Trong cuộc nội chiến đẫm máu này, không ai còn để ý đến những người Nam Đường bị giam trong chuồng nô lệ.
Và đây cũng chính là cơ hội tốt nhất để tất cả mọi người thoát thân qua con đường bí mật!
13
Kế hoạch trốn thoát được định vào một đêm mùa thu, khi bộ tộc Bắc Địch đang chìm trong nội loạn.
Năm ấy, đã tám năm kể từ khi Nam Đường diệt vong.
Con đường đào thoát mà ta chuẩn bị từ khi đến bên cạnh Thác Bạt Thần, rốt cuộc cũng đến ngày thực hiện.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Tám năm trời!
Biết bao tù binh trốn chạy đã bị giết hại, ai có thể ngờ rằng bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định trốn thoát?
Những lính canh vốn đã lơ là phòng bị bị đánh thuốc mê, cửa ngục rỉ sét đã dễ dàng được mở ra.
Những cựu thần Nam Đường sống sót và gia quyến dìu nhau chạy về phía con đường bí mật trên ngọn núi sau vương thành.
Chỉ cần băng qua mật đạo và men theo dòng sông, họ sẽ gặp đội quân Nam Đường đang chờ sẵn để ứng cứu.
Tại lối ra, ta trao Trường An sáu tuổi cho Lâm học sĩ và quỳ xuống hành lễ:
"Trường Lạc xin tạ ơn các vị đại nhân!"
Lâm học sĩ là cha của Thục phi nương nương, cũng là người âm thầm dạy dỗ Trường An suốt những năm qua.
Sau lưng ông là biết bao trung thần của Nam Đường.
Suốt tám năm trời, họ sống như những kẻ hèn mọn, làm nô lệ, làm chó săn trong Bắc Địch.
Chỉ để có thể sống sót trở về Trung Nguyên, khôi phục lại chính thống của nhà Hán một ngày nào đó.
Chính họ!
Với ý chí kiên cường, đã giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho vương triều đã thất bại thảm hại ấy.
Khoảnh khắc chia ly, đôi bàn tay nhỏ bé siết chặt vạt áo của ta.
Là Trường An.
"Tỷ tỷ, phụ thân nói…"
Con bé gầy guộc, đôi mắt như nai con, chứa chan những giọt lệ không nỡ rời xa.
Nhưng ta không để nó nói tiếp.
"Câm miệng!"
Ta tát mạnh vào khuôn mặt non nớt của nó.
"Ngươi không có tỷ tỷ! Càng không có phụ thân!
"Nếu muốn rửa sạch tội lỗi của mình, hãy dẫn mọi người chạy thoát! Phải thoát cho an toàn!"
Ta không ngoảnh lại, bước đi lảo đảo về phía trước!
Xin lỗi, Trường An!
Người Nam Đường cần thời gian để trốn thoát.
Để ngăn Bắc Địch phát hiện, phải có một người bày ra kế dụ địch.
Trường An của ta!
Muội mới chỉ sáu tuổi, nhưng muội là hy vọng của tất cả những người đã chăm sóc và bồi dưỡng muội.
Sống cho thật tốt!
Cang Ngô Lục Châu cần muội, những người dân Nam Đường đang vật lộn trong khốn khó cũng cần muội.
Tỷ tỷ cũng sẽ sống, sống để tận mắt nhìn thấy ngày các tướng sĩ Nam Đường công phá vương thành Bắc Địch, cứu lấy hàng vạn sinh mệnh của người Nam Đường!
Chỉ vừa một nén nhang.
Quân tuần tra của Bắc Địch đã phát hiện đám tù binh Nam Đường tập thể đào thoát.
Đồng thời.
Ngôi đền tượng trưng cho uy quyền của Bắc Địch cùng cổng thành phía tây hướng về Lăng Đô bốc cháy ngùn ngụt trong biển lửa.
Giữa tình thế hỗn loạn, quân Bắc Địch được lệnh truy đuổi.
Giữa đêm tối dày đặc, ta bị binh lính Bắc Địch tóm trở lại.
Khói dày đặc bao phủ Vương thành nhưng không che lấp được bầu trời sao rực rỡ.
Ta thấy Thác Bạt Thần vội vã đến.
Thấy cơn giận kiềm nén trên mặt hắn, cũng thấy ánh mắt căm hận của các thuộc hạ của hắn.
"Ngươi có điều gì muốn giải thích không?"
Dưới bóng đêm đen kịt, hắn chậm rãi nhìn ta, đôi mắt đỏ ngầu, trông dữ tợn đáng sợ.
"Không phải do ta làm!"
Ta bình tĩnh nói: "Nếu điện hạ không tin, thì cứ giết ta để ổn định lòng quân!"
Ta từ từ tiến về phía thanh kiếm sắc trong tay Thác Bạt Thần.
Nhiều năm trước, cũng vào một đêm thu lạnh giá như thế này, ta đã đứng ra che cho hắn khỏi mũi tên chết người của tam hoàng tử.
Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, có người sẵn sàng vì hắn mà hy sinh mạng sống.
"Điện hạ, nữ nhân Nam Đường không sợ cái chết!"
Ta thấy sắc mặt Thác Bạt Thần tái nhợt, như thể trong lòng hắn đang có một cuộc giằng co.
Thuộc hạ phía sau hắn đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt dữ dội như sói, hận không thể xé xác ta thành từng mảnh.
Đúng lúc đó, một giọng van xin thảm thiết vang lên sau lưng ta.
"Không phải ta! Là tiện nhân này! Muốn giết phụ thân! Muốn hại ta!"
Tám năm trời!
Phụ hoàng mà ta từng căm ghét đến mức muốn phanh thây xẻ thịt!
Phụ hoàng được Bắc Địch bảo vệ, sống cuộc đời xa hoa!
Giờ đây, phụ hoàng xuất hiện trước mặt ta với dáng vẻ tàn tạ, bị một tên lính Bắc Địch túm lấy cổ, kéo lê trên mặt đất như một con chó hoang.