MỸ NỮ MUỐN TRỞ THÀNH PHÚ BÀ - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-10-25 13:01:54
9
Tôi sinh ra ở một ngôi làng xa xôi hẻo lánh.
Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, Thẩm Vinh nhận bốn mươi nghìn tệ, bán tôi cho hai cha con nhà họ Vương.
Lão Vương què nắm cằm tôi, xem xét như thể đang định giá hàng hóa: “Bốn mươi nghìn thì đắt quá, cùng làng mà, giảm chút đi.”
“Con gái nhà tôi xinh xắn, cả làng ai cũng muốn cưới. Thêm vào đó, nó thông minh, biết chữ, sẽ sinh cho nhà ông một đứa cháu trai khôn ngoan.”
Vương què hài lòng với tôi, cắn răng trả tiền.
Thẩm Vinh cầm tiền, hung hăng nói: “Ở lại nhà họ Vương đi, từ giờ mày là vợ của họ Vương rồi.”
Đêm đó, Vương què nhốt tôi và Vương Đại Tráng vào trong phòng.
Vương Đại Tráng cởi hết quần áo, trần như nhộng đứng trước mặt tôi, biểu cảm đê tiện: “Cởi quần áo ra đi, như vậy sẽ sinh được con trai.”
Tôi túm lấy hắn, bóp thật mạnh.
Vương Đại Tráng đau đớn la hét thảm thiết.
Tôi lạnh lùng nói: “Đừng có động vào tôi, nếu không tôi sẽ cho anh hỏng luôn.”
“Không động vào cô, tôi hứa, buông tôi ra đi! Đau chết mất rồi!”
Vương Đại Tráng ngủ say như chết, tiếng ngáy vang trời. Tôi ôm chặt bản thân, ngồi co ro trên giường, sợ không dám ngủ.
Bất ngờ, Vương què mở cửa bước vào, thấy việc chưa thành liền nổi giận đùng đùng:
“Tao bỏ bốn mươi nghìn tệ để cưới mày về, là để mày sinh con cho nhà tao đấy!”
Vương què lao vào xé áo tôi.
“Đại Tráng ngốc, nhưng tao thì không ngốc! Tao sẽ ở đây giám sát mày và nó làm chuyện đó!”
Nhìn thấy bờ vai trắng nõn của tôi, thú tính của hắn nổi lên: “Đại Tráng không làm được, thì tao làm, mày đẹp lắm… để tao thương mày!”
Tôi mỉm cười ngọt ngào: “Chú ơi, đừng làm ở đây, sang phòng chú đi.”
“Được, được!”
Vừa ra cửa, tôi cầm chậu cây đập mạnh vào đầu hắn, khiến hắn bất tỉnh.
Tôi vào phòng Vương què, tìm thấy hai nghìn tệ.
Sổ hộ khẩu và chứng minh tôi luôn mang theo bên mình, tôi gom vài thứ cần thiết rồi quay lưng chạy lên núi mà không hề ngoái lại.
Tôi đi suốt một tiếng đồng hồ, thì nghe thấy tiếng xe. Vương què đã tỉnh, kéo theo dân làng để bắt tôi lại!
Lòng tôi hoảng loạn, đang chạy thì trượt chân ngã xuống một cái hố sâu, gáy đập mạnh vào một hòn đá.
Lập tức, máu tuôn ra lênh láng.
Tôi choáng váng, tay chân tê dại.
“Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng từ đây, là động vật chăng?”
“Thẩm Vinh! Con gái ông bỏ trốn, trả tôi bốn mươi nghìn tệ, nó còn trộm của tôi hai nghìn nữa!”
“Khắp nơi là núi non, nó chỉ một mình có thể chạy đi đâu? Tôi sẽ bắt nó về cho ông!”
Tôi mệt mỏi, đau đớn.
Giờ lên tiếng, quay lại với họ, ít nhất tôi cũng sẽ còn sống?
Nhưng trở về, tôi sẽ bị hai cha con nhà họ Vương hãm hại, trở thành công cụ sinh sản, làm nô lệ cho họ.
Như vậy thì đời tôi coi như xong.
Thôi thì tôi chết còn hơn.
Tôi bịt chặt miệng, không lên tiếng, nghe tiếng họ xa dần.
Giữa vùng hoang dã, trong tình cảnh tuyệt vọng. Tôi nhắm mắt, bình thản chấp nhận.
Bỗng, bụng tôi sôi ùng ục.
“Không được, cả đời này tôi chưa từng hưởng phúc gì, không thể chết âm thầm như vậy!”
Tôi bật dậy trong cơn hấp hối, xé áo thành băng vải băng bó vết thương, quấn mình trong tấm chăn mang theo.
Lấy ra một cái bánh bao, vừa ăn vừa khóc.
“Chúc mừng sinh nhật, em bé, mày đã trưởng thành, sau này nhất định phải sống ra trò!”
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi buồn, tôi tự dỗ mình và tự gọi mình là em bé.
“Sinh nhật sau không ăn bánh bao lạnh nữa, tôi muốn ăn thịt kho tàu.”
Tôi sống ba ngày trong cái hố đó, khi lấy lại sức thì leo lên và tiếp tục đi.
Tôi rời núi, rời khỏi thị trấn nhỏ, vượt bao nhiêu đoạn đường đến Bắc Kinh.
Tôi làm bồi bàn nhà hàng, lễ tân khách sạn, bán quần áo… rồi mở một cửa hàng trực tuyến.
Khi kiếm được tiền, việc đầu tiên là mua một căn hộ ở thành phố gần đó, trở thành người thành phố, đổi luôn cả tên.
Sau đó, tôi tham gia một chương trình tuyển chọn, có được một cơ hội làm diễn viên.
Trong một bữa tiệc gặp được Chu Thâm Phi, tôi chủ động tiếp cận anh ta, rất suôn sẻ mà “nắm lấy” anh.
Nhưng tôi tin, với khả năng của mình, dù không có Chu Thâm Phi giúp đỡ, tôi cũng có thể phát tài.
Năm nay tôi hai mươi tám tuổi, đã thành bà chủ giàu có. Gặp lại ba người bọn họ, tôi cảm thấy như đã qua một kiếp người.
10
Tôi đứng dậy, lặng lẽ nhìn bọn họ diễn trò, không chút sợ hãi.
Thẩm Vinh lao đến, nhưng bị người làm chặn lại, ánh mắt hắn đầy tham lam nhìn tôi.
“Đừng nghĩ rằng mày đổi tên rồi là có thể cắt đứt quan hệ với tao!”
Ông ta ngồi bệt xuống đất, giở giọng ăn vạ: “Mọi người xem xét giúp tôi, tôi đã nuôi nấng nó cực khổ đến giờ, vậy mà nó lên thành phố kiếm được đại gia, hưởng sung sướng và bỏ rơi ông bố nghèo này, không chịu phụng dưỡng tôi!”
Trương Quý Nhiễm nháy mắt với lão Vương què.
Vương què lập tức lớn tiếng: “Sơ Lê! Con là con dâu nhà họ Vương chúng ta, số tiền con kiếm được bao năm nay là tài sản chung, phải chia cho chúng ta một nửa!”
Giản Dương hỏi: “Có giấy đăng ký kết hôn không?”
“Hồi nó gả về mới mười tám, không thể làm giấy tờ được.”
Giản Dương cười lớn: “Mấy người chẳng có bằng chứng gì, nghĩ đây là chỗ nào? Muốn leo lên nhận họ hàng à?”
Vương què chửi mắng tục tĩu, bôi nhọ tôi: “Thẩm Ban Nhi chỉ là con đàn bà ai cũng có thể mua được! Từ nhỏ đã bán thân ở làng, lên Bắc Kinh lại tiếp tục làm nghề này! Mấy ông đại gia các người mắt mù hết rồi… chọn một con đĩ…”
Tôi đang tìm một thứ gì đó làm vũ khí.
Đối với loại vô lại này, tốt nhất là động tay chứ không động miệng.
Tôi nhấc một viên gạch trong bồn hoa, ướm thử. Vừa tay.
Bốp!
Chu Thâm Phi, người từ đầu vẫn im lặng, lao tới đấm thẳng vào mặt Vương què.
Tôi chưa từng thấy một Chu Thâm Phi như vậy, khắp người toát ra sát khí, ánh mắt như một kẻ liều mạng.
Anh túm lấy cổ áo Vương què, đấm liên tục vào mặt ông ta, máu bắn tung tóe.
“Aaaa! Đừng đánh nữa! Làm ơn, tha cho tôi!
“Cứu tôi! Hắn đánh chết tôi mất!”
Mọi người đều bị Chu Thâm Phi dọa choáng váng. Chu Thâm Phi đá một phát khiến Vương què bay xa.
Vương què ôm bụng, nhổ ra một ngụm máu lớn.
Chu Thâm Phi đi tới trước mặt Thẩm Vinh, nắm tóc hắn và đập mạnh đầu ông ta xuống nền đá hoa cương.
Bịch, bịch, bịch!
Đầu Thẩm Vinh lập tức chảy máu đầm đìa.
“Mày dám đánh tao… Tao là bố vợ của mày đấy!”
“Mấy người nhận nhầm rồi, cô ấy không phải là Thẩm Ban Nhi, cô ấy tên Thẩm Lê Sơ. Cô ấy là tổng giám đốc danh tiếng của Bắc Kinh này, một người mà cả đời mấy người cũng chẳng bao giờ với tới.”
Chu Thâm Phi đấm một phát vào mặt Thẩm Vinh, làm gãy hai cái răng cửa của ppng ta.
Thẩm Vinh khóc lóc: “Trương Tiểu thư, là cô bảo chúng tôi tới! Giờ tôi sắp bị hắn đánh chết rồi, cứu tôi với!”
Trương Quý Nhiễm mắt đỏ ngầu, tức tối nói: “Thâm Phi, anh có thể điều tra, những gì họ nói đều là thật! Cô ta ham tiền, kiêu ngạo, dối trá! Em không hiểu… em thua cô ta ở điểm nào?
“Chẳng lẽ anh quên rồi sao, năm đó chính em đã cứu rỗi anh! Nếu không nhờ em trả tiền làm phẫu thuật, anh đã là một kẻ điếc rồi! Nếu em không ngăn Cố Kinh Tắc bắt nạt anh, anh đã không sống nổi đến hôm nay!”
Chu Thâm Phi không để ý đến Trương Quý Nhiễm, lạnh lùng nhìn về phía Vương Đại Tráng.
Vương Đại Tráng sợ đến mức tè ra quần: “Cô ấy không phải vợ tôi! Đừng đánh tôi… đừng đánh tôi!”
Chu Thâm Phi khinh thường, không thèm đánh kẻ ngốc, ra hiệu cho thuộc hạ kéo cả ba người ra ngoài.
Chu Thâm Phi châm điếu thuốc, mỉm cười nói: “Các vị, tiệc kết thúc rồi, mọi người về đi thôi. Hôm nay chỉ là đám vô lại gây rối, mong các vị đừng buôn chuyện linh tinh.”
“Vâng vâng vâng…”
Mọi người lục tục rời đi.
Chu Thâm Phi đưa tay về phía tôi, nhẹ nhàng gọi: “Lại đây.”
Haha.
Mưu kế của Trương Quý Nhiễm thất bại.
Chu Thâm Phi không những không trách tôi đã lừa hắn, mà còn đứng ra bảo vệ tôi.
Tôi là người biết chớp lấy thời cơ, lập tức thả viên gạch xuống, bước tới ôm chặt lấy eo Chu Thâm Phi, làm vẻ mặt yếu đuối: “A Thâm, em sợ quá~~”
Trương Quý Nhiễm đứng bên nghiến răng tức tối.
Chu Thâm Phi hôn lên trán tôi: “Đừng sợ, giờ em có anh rồi.
“Anh sẽ không để họ làm tổn thương em nữa.”
Anh biết về quá khứ của tôi từ lâu rồi…
Đúng vậy, chuyện mà Trương Quý Nhiễm tìm được thì anh không thể nào không biết.
Một người thận trọng như anh, chắc chắn đã điều tra kỹ về tôi từ lúc mới quen nhau.