NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA GÃ CHỒNG BỘI BẠC - Chương 6:

Cập nhật lúc: 2024-11-16 02:50:23

10

 

Mẹ chồng tôi quả thật rất thương cháu nội, mấy ngày nay ở bệnh viện chăm sóc không rời, mặc cho hàng xóm bàn tán cũng không để ý.

 

Thấy tôi về, Tiêu Tuấn Triết phấn khởi khoe với tôi phát hiện mới nhất của anh ta.

 

"Vợ à, đợt này giá trị tăng lên không ngừng, anh quyết định sẽ đầu tư thêm."

 

"Đến lúc đó, chúng ta không chỉ có thể mua đứt căn nhà mà còn có thể mua được cả một căn biệt thự."

 

Bất kể anh ta nói gì, tôi đều mỉm cười gật đầu đồng ý, thậm chí còn đề nghị anh ta đi vay tiền để đầu tư thêm.

 

Tiêu Tuấn Triết suy nghĩ vài phút, rồi dứt khoát bắt tay vào hành động.

 

Trong lòng tôi hân hoan, quay về phòng và báo sơ qua tình hình gần đây cho chị Tô.

 

Vì muốn kéo Tiêu Tuấn Triết vào sâu hơn, kế hoạch nhất định phải được chuẩn bị chu đáo.

 

Ngay từ đầu, chị Tô đã sắp xếp người đóng giả làm người phụ trách dự án để trao đổi với Tiêu Tuấn Triết.

 

Giờ đã hơn một tháng trôi qua, dự án cũng đến giai đoạn khởi công, Tiêu Tuấn Triết đề nghị đi khảo sát thực địa, chị Tô vui vẻ đồng ý.

 

Thế là lại thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua, Tiêu Tuấn Triết hớn hở trở về nhà.

 

Chị Tô nói, số tiền mà Tiêu Tuấn Triết đầu tư ban đầu đã có lời kha khá.

 

Nhìn bộ dạng anh ta, tôi biết đây thời điểm thích hợp để thu lưới.

 

Quả nhiên, sau khi chắc chắn đây là phi vụ “chắc chắn có lời”, giá trị của tôi cũng đã bị lợi dụng hết, mấy ngày nay Tiêu Tuấn Triết đối xử với tôi lạnh nhạt hẳn.

 

Bình thường anh ta cũng chẳng bao giờ có thái độ tốt với tôi.

 

Ngày qua ngày, Tiêu Tuấn Triết thậm chí không buồn giả vờ với tôi nữa, ngang nhiên trút giận lên tôi, thậm chí còn ra ngoài gặp mẹ con Trần Tú Thư một cách trắng trợn.

 

11

 

Hôm đó, một trận ồn ào đánh thức tôi dậy. Mở cửa ra, tôi thấy Trần Nguyên đang cà nhắc với đôi nạng, điên cuồng quậy phá trong phòng khách.

 

Căn phòng bừa bộn, bàn trà vỡ nát, tivi cũng bị đập cho một lỗ thủng, dưới đất lộn xộn đến mức không còn chỗ để đặt chân.

 

Thấy tôi bước ra, Trần Nguyên càng làm loạn hơn.

 

"Đồ đàn bà rẻ rúng, cút ra khỏi nhà tao!"

 

"Mẹ tao nói rồi, mày là đồ mặt dày tiểu tam, quyến rũ ba tao bao nhiêu năm, thật là không biết xấu hổ!"

 

Xem ra hôm đó tôi ra tay vẫn còn quá nhẹ, chỉ khiến nó què một chân, vẫn là quá dễ dãi với nó rồi.

 

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Trần Tú Thư đã đứng ở cửa bước vào.

 

Mấy tháng không gặp, cô ta lại quay về vẻ ngoài tao nhã như trước, trong mắt còn thấp thoáng niềm đắc ý.

 

Cô ta cười, tiến lên lau mồ hôi cho Trần Nguyên: "Bảo bối, chẳng phải mẹ đã dặn con là khi gặp biểu di thì phải lễ phép sao?"

 

"Chị à, trẻ con đôi khi bướng bỉnh, mong chị bỏ qua nhé." Cô ta nói lời xin lỗi, nhưng ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

 

Tuy nhiên, vở kịch này vẫn phải tiếp tục diễn.

 

Những ngày qua, tôi đã quá thuần thục trong việc đóng kịch trước mặt bọn họ.

 

"Tại sao Tiểu Nguyên lại gọi tôi là tiểu tam, và tại sao nó lại gọi Tiêu Tuấn Triết là ba?" Tôi nhìn Trần Tú Thư trước mặt, như không thể tin nổi, mắt lập tức đỏ hoe, thậm chí cơ thể có phần lảo đảo.

 

Trần Tú Thư hài lòng với vẻ mặt của tôi, không còn cần phải giả vờ tử tế nữa.

 

Cô ta bước đến gần, mỉm cười: "Không nhìn ra à? Gọi cô là tiểu tam thì có gì sai chứ? Người không được yêu mới là tiểu tam thôi, còn về Tiểu Nguyên, tất nhiên là con của tôi và Tuấn Triết rồi."

 

Nói rồi, cô ta nhìn về phía Tiêu Tuấn Triết, người không biết đã xuất hiện ở cửa từ khi nào: "Anh nhỉ, A Triết?"

 

Thấy Tiêu Tuấn Triết đến, Trần Nguyên mừng rỡ chạy đến nhảy vào vòng tay anh ta.

 

"Ba ơi, cuối cùng ba cũng về rồi, mau đuổi người đàn bà xấu xa này đi! Bà nội đã nói, tất cả mọi thứ trong nhà đều là của con, bây giờ chúng ta có tiền rồi, đồ đạc mà bà già đó chạm vào, con muốn vứt hết đi!"

 

Tiêu Tuấn Triết cười, đỡ lấy thân hình mập mạp của Trần Nguyên: "Con trai ba nói gì cũng đúng, muốn vứt thì vứt thôi."

 

Thấy tôi dùng ánh mắt đầy oán hận và kinh ngạc nhìn anh ta, Tiêu Tuấn Triết không hề có chút lúng túng.

 

"Chuyện đã đến nước này rồi, anh nhất định phải cho Tú Thư một danh phận. Giang Liễu, nếu biết điều thì hãy nhanh chóng rời đi, anh sẽ chia cho em một khoản tiền."

           

Lời vừa dứt, phòng khách rơi vào sự im lặng, đám người đối diện nhìn tôi với thái độ trịch thượng, như thể chỉ cần tôi nói một chữ "không" là sẽ lập tức lao vào xé xác tôi.

 

Trần Tú Thư hắng giọng, giả vờ thân mật: "Chị à..."

 

"Tôi đồng ý, nhưng tôi muốn lấy lại sáu trăm ngàn của mình."

 

Trần Tú Thư và Tiêu Tuấn Triết không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như vậy, sững sờ một lúc, rồi vội vàng bảo tôi ký giấy tờ.

 

"Vài ngày nữa đến cục dân chính làm thủ tục, tôi cho phép cô ở lại đây vài hôm." Tiêu Tuấn Triết cười hớn hở, ký séc sáu trăm ngàn không chút do dự.

 

Anh ta không biết rằng, từ đầu đến cuối tôi chưa từng bỏ tiền vào dự án này, nên số tiền sáu trăm ngàn này là lấy từ khoản đầu tư mà anh ta đã bỏ ra.

 

Việc đầu tư cần thời gian để hoàn vốn, trong khoảng thời gian đó Tiêu Tuấn Triết đã bỏ vào không ít tiền, cùng với số tiền vay mượn, tổng cộng gần một triệu. Nhưng anh ta chưa bao giờ tính toán kỹ lưỡng số tiền này, chỉ biết mù quáng dồn thêm vào.

 

Số vốn lưu động hiện tại của anh ta chính là số tiền gốc mà anh ta đã đầu tư rải rác trước đó. Giờ anh ta đưa cho tôi sáu trăm ngàn, cộng thêm việc chi tiêu phung phí mấy ngày qua, thực sự chẳng còn lại bao nhiêu.

 

Nên giờ đây, cộng với sáu trăm ngàn của mình, trong tay tôi có đến một triệu hai trăm ngàn.

 

Nhìn đám người của Tiêu Tuấn Triết cười đắc ý rời đi, tôi mỉm cười hài lòng.

 

12

 

Tôi không muốn ở lại ngôi nhà này thêm phút nào nữa nên thu dọn đồ đạc rồi lên xe rời khỏi đó.

 

Sau khi nghỉ ngơi tại một khách sạn trong thành phố, tôi gọi điện cho chị Tô.

 

Chị Tô nói: "Gã ngu ngốc đó vẫn tiếp tục ném tiền vào đấy, cứ chờ xem, khi tin tức dự án đổ bể truyền đến, đảm bảo có trò vui để coi."

 

So với việc thấy anh ta nợ nần chồng chất, tôi còn muốn anh ta sống nửa đời còn lại trong nỗi lo lắng sợ hãi.

 

Vì vậy, tôi nói: "Chị à, như thế vẫn chưa đủ, em muốn anh ta chịu kết cục thảm hại hơn nữa."

 

Qua nhiều năm gắn bó, chị Tô gần như ngay lập tức hiểu ý tôi, chị cười ranh mãnh trêu chọc.

 

"Tiểu Liễu à, không ngờ em ra tay còn tàn nhẫn hơn chị, chị thích đấy."

 

Nghe chị Tô đùa, tôi cười đáp: "Giờ em chỉ muốn bọn họ chết, càng thê thảm càng tốt."

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.