Nghịch Thiên Nữ Đế - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 04:51:02
Tiên đế cười nhẹ:
“Trẫm hỏi, nếu để hắn làm phu quân của con, con thấy thế nào?”
Ánh mắt Kỷ Lễ Dung lập tức dồn về phía ta.
Lòng ta ngập tràn niềm vui khôn xiết, tất nhiên là vui mừng. Nhưng bên ngoài, ta vẫn giữ bình tĩnh đáp:
“Thần nữ xin nghe theo ý chỉ của bệ hạ.”
Còn năm đó, trong tiệc sinh thần của Hoàng hậu, ta theo mẫu thân vào cung dự tiệc.
Hoàng hậu mỉm cười kéo tay ta, khen ngợi rất nhiều, rồi thưởng cho ta loại rượu mật ong mới ủ trong cung.
Ta uống đến đỏ cả mặt, đầu óc lâng lâng nên đi đến nghỉ ngơi ở góc điện vắng.
Kỷ Lễ Dung vén rèm bước vào, từ từ tiến lại gần ta.
Ta gọi tên hắn, từng chữ từng chữ một:
“Kỷ Lễ Dung.”
Hắn khẽ cười, đưa tay vỗ nhẹ đầu ta:
“Giờ này không gọi ta là điện hạ nữa sao?”
Tuyết bên ngoài đã rơi suốt cả ngày, lúc này đã phủ đầy mặt đất bằng một lớp bạc dày.
Ta kéo áo hắn, lẩm bẩm:
“Ta muốn đi hái hoa mai...”
Mai trong ngự hoa viên là đẹp nhất.
Hắn nhẹ nhàng nắm cổ tay ta:
“Hái hoa mai rồi, A Nhan muốn tặng cho ai?”
Ta lắc lư đầu óc đã thấm chút men say mà mơ màng đáp:
“Cho Vinh Vinh, muội ấy thích hoa mai nhất.”
Cổ tay đau nhói, ta bị hắn kéo nghiêng về phía trước.
Hắn lộ ra vẻ không vui, bất mãn nói:
“Sao A Nhan chỉ nghĩ đến nàng ấy thôi vậy.”
“Đó là muội muội của ta mà...”
Hắn thấp giọng ngắt lời:
“Ta còn là phu quân tương lai của nàng nữa đấy.”
Mặt ta đỏ bừng lên, vội vã đẩy hắn ra.
Ngón tay cuộn chặt khăn tay, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, đứng đó thở dài, nhẹ nhàng khoác áo choàng lên người ta.
“Đi thôi, ta sẽ cõng nàng về.”
Ký ức hiện về từng chút một.
Ta vẫn nhớ rất rõ, khi cha mẹ nói Tiên đế sẽ ban hôn cho ta, ta trở về khuê phòng, ôm gối lăn lộn trên giường nhỏ vì quá phấn khích.
Thậm chí trong giấc mơ, ta cũng thấy Kỷ Lễ Dung mặc bộ hỷ phục đỏ, ánh mắt cong cong đến rước ta về.
Nhưng sáng hôm sau...
Tiên đế truyền xuống Thánh chỉ. Người được hứa gả cho Kỷ Lễ Dung trong Thánh chỉ, lại là Thẩm Vinh Vinh.
Ta sững sờ, cha mẹ cũng sững sờ. Chỉ có Thẩm Vinh Vinh tỏ vẻ tự nhiên.
Nàng ngẩng cao cằm, ánh mắt kiêu ngạo lướt qua từng người.
Khi nhìn qua ta, nàng nở nụ cười đắc ý và khinh thường.
Mọi thứ đã sai rồi, sai hoàn toàn. Từng bước sai lầm, bi kịch bị số phận thúc đẩy không ngừng.
Từ đó về sau, Thẩm Gia Nhan yêu điên cuồng Kỷ Lễ Dung, còn Kỷ Lễ Dung lại si mê Thẩm Vinh Vinh.
Tất cả mọi người đều là yêu mà không được đáp lại. Mọi thứ đều là định mệnh, sự việc đã đến nước này, không thể cứu vãn.
Chỉ còn một việc chưa kết thúc.
Ta hỏi hắn:
“Ngươi có nguyện cùng ta... cùng rơi xuống Diêm La không?”
8
Thời gian như ngừng lại, Kỷ Lễ Dung không trả lời ta.
Đột nhiên, bầu trời trên đầu rung chuyển, rồi tan biến vào hư không.
Mọi thứ xung quanh thay đổi, từ cung điện, giường nệm sang một chiếc giường tre thô sơ.
Ta bối rối vùng vẫy, quần áo trên người cũng biến đổi theo.
Thời gian từng chút một ngưng đọng rồi tua ngược, cuốn ta vào một không gian khác. Kỷ Lễ Dung chỉ ôm chặt ta, vẻ mặt bình thản như thể không có gì xảy ra.
Trong ánh sáng lấp lánh đan xen, ta nghe thấy tiếng chim hót. Ánh nắng dịu nhẹ của buổi trưa chiếu vào, bóng lá tre rung rinh trong gió.
Dưới người ta không phải là những tấm đệm gấm thêu tinh xảo, mà chỉ là những tấm vải thô ráp.
Ta và Kỷ Lễ Dung đang ôm nhau trong một tư thế kỳ lạ. Hắn siết chặt eo ta, nước mắt lăn dài trên gò má sắc nét của hắn.
Cơn đau ê ẩm dần dần lan tỏa khắp cơ thể. Ta cũng không kìm được mà bật khóc.
Trong sự hỗn loạn, đôi mắt Kỷ Lễ Dung đỏ hoe. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên mắt ta.
Ta đã trở về, mọi thứ đã trở lại thời gian khi đó.
Năm đó, chính tại căn phòng tre nhỏ này, ta đã hạ thuốc Kỷ Lễ Dung và có lần đầu tiên.
Cơn mưa tình ái qua đi, ta kiệt sức nằm sấp trên giường.
Sao lại như thế này? Tại sao ta lại trở về đây?
Ta cố nén cơn đau mà ngồi dậy định mặc lại quần áo thì Kỷ Lễ Dung lại đưa tay kéo ta về phía hắn, cúi đầu xuống hôn.
Làm gì vậy! Kiếp trước hắn đâu có hành động càn rỡ như thế này.
Ta xấu hổ và tức giận đẩy hắn ra, nhưng lại hắn nhẹ nhàng nói bên tai:
“A Nhan...”
Ta sững sờ, chợt hiểu ra điều gì đó.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Kỷ Lễ Dung chậm rãi đáp:
“Nàng ta đã dịch chuyển lại ký ức.”
"Dịch chuyển lại ký ức? Nghĩa là gì?”
Kỷ Lễ Dung đưa tay lau mồ hôi trên trán ta:
“A Nhan, nàng có tin vào thiên đạo không?”
“Ngươi nói rõ ràng đi.”
“Hành trình của trời có quy luật. Thẩm Vinh Vinh là người được trời định sẵn. Chỉ cần nàng ta muốn, có thể quay lại một thời điểm nhất định và sống lại vô số lần. Thế giới cũ đã bị phủ lấp.”
Lời hắn nói sao thật vô lý. Mọi thứ quá hoang đường.
Tim ta đập dồn dập trong lồng ngực, cảm giác sợ hãi xâm chiếm.
Lúc này cánh cửa đột nhiên bật mở. Giống hệt kiếp trước, vẻ mặt giận dữ và khinh bỉ của Thẩm Vinh Vinh hiện lên trước mắt ta.
Nhưng lần này, cả ta và Kỷ Lễ Dung đều lạnh lùng nhìn nàng.
Vì người trở về, không chỉ có hai chúng ta.
9
“Đồ nghiệt chướng!”
Cha ta giáng một cái tát mạnh vào mặt ta, lập tức một bên má sưng phồng, ta khẽ rên lên.
Mẫu thân ta đứng bên cạnh rơi nước mắt.
Cha đau lòng nói: “Nhà họ Thẩm chúng ta là danh môn vọng tộc bậc nhất Đại Chu, đời đời được trọng vọng, sao lại sinh ra một đứa con gái như ngươi!”
Ông liếc nhìn Thẩm Vinh Vinh, rồi thở dài nặng nề hơn:
“Huống hồ ngươi lại lên giường với vị hôn phu của muội muội mình! Sau này ngươi tính sao, muội muội ngươi tính sao?”
Ta cúi đầu, không nói gì.
Kiếp trước, vào lúc này, ta vẫn cố chấp chống cự, van xin cha đi thỉnh chỉ Tiên đế, để Kỷ Lễ Dung cưới ta.
Phì, cái sinh tình chú chết tiệt này.
Thẩm Vinh Vinh lạnh lùng nói:
“Ta và Lục hoàng tử tình cảm sâu đậm, sẽ không vì chuyện này mà sinh ra mâu thuẫn.”
Ồ.
Xem ra lần này nàng ta đã quyết tâm phải gả cho Kỷ Lễ Dung bằng được.
Ta nhớ rõ kiếp trước, nàng ta đã tự nguyện từ bỏ Kỷ Lễ Dung.
Bề ngoài là vì ta, nhưng thực chất là vì Kỷ Lễ Dung không có tham vọng tranh đoạt ngôi vị, chỉ muốn tôn trọng Đại hoàng tử và làm một vương gia nhàn tản.
Thẩm Vinh Vinh đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng vô ích, nàng ta không ít lần trước mặt ta chế giễu Kỷ Lễ Dung:
“Đầu óc ngu ngốc, nhu nhược, không dám tranh giành ngay cả ngôi vua! Sao có thể xứng với ta?”
Ta vì thế đã cãi nhau với nàng ta một trận lớn.
Làm hoàng đế thì có gì tốt? Kỷ Lễ Dung là người hiếu thuận, làm sao có thể vì nàng ta mà phản nghịch?
Kéo lại dòng suy nghĩ, ta nghe thấy giọng Thẩm Vinh Vinh càng lúc càng có vẻ ép buộc:
“Tỷ tỷ đã không coi trọng danh ddự phẩm hạnh, cha mẹ, hai người còn định giữ tỷ tỷ lại sao?”
Lòng ta lạnh lẽo.
Hóa ra lần này, nàng ta muốn ta chết.
Mẫu thân ta biến sắc:
“Con… con sao có thể nhẫn tâm như vậy?”
Thẩm Vinh Vinh cười lạnh:
“Nếu mẫu thân đây không nỡ, thì hãy gả tỷ ấy cho một tên nông dân quèn nào đó cũng được, dù sao cũng phải gả đi, để tỷ ấy từ bỏ tình cảm vô vọng với Lục hoàng tử.”
Mẫu thân còn định nói gì đó, nhưng ta đã nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu ba cái, trang trọng nói:
“Con đã làm sai, đáng bị trừng phạt.”
“Xin cha mẹ chủ trì hôn sự của con, nhanh chóng gả con đi, để gia tộc không phải chịu nhục.”
Suy nghĩ một lát, ta lại nói thêm:
“Tốt nhất là gả con đi thật xa, rời khỏi kinh thành...”
Kinh thành là nơi chứa đầy đau thương, những ký ức đau đớn nhất đều ở đây.
Ta muốn tránh xa tất cả. Vất vả lắm mới được sống lại một đời, ta không muốn dính líu đến vũng bùn này nữa. Bao gồm cả Kỷ Lễ Dung.
Giờ đây, Tiên đế còn sống, trong tay hắn cũng chưa có đủ quyền lực. Nhà họ Thẩm ở kinh thành có gốc rễ sâu rộng, có khả năng bảo vệ ta an toàn rời đi. Đây là cách tốt nhất để ta thoát khỏi Kỷ Lễ Dung.
Nửa đêm, gió ngừng, chim cũng im lặng.
Sau bao năm, ta lại trở về khuê phòng của mình.
Trước mặt Thẩm Vinh Vinh, ta lấy ra những bức tranh mà Kỷ Lễ Dung từng tặng mình – từng bức, từng bức một, ta ném chúng vào lò than, đốt hết thành tro tàn.
Thẩm Vinh Vinh nhìn ta, ánh mắt có phần phức tạp.
Ta lại lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, bên trong là một viên ngọc trai to tròn lấp lánh.
Năm ta vừa tròn mười lăm, mẫu thân đang chuẩn bị lễ trưởng thành cho ta.
Khi trò chuyện với Kỷ Lễ Dung, ta vô tình phàn nàn rằng mẫu thân ta quá kén chọn, dù chọn bao nhiêu viên ngọc, bà vẫn không hài lòng.
Ta khó chịu nói:
“Chẳng phải ngọc nào cũng như nhau sao? Đại khái là được rồi.”
Kỷ Lễ Dung cau mày:
“Đại khái sao được? A Nhan của ta phải xứng với những gì tốt nhất.”
Khi đó, nước chư hầu của Đại Chu vừa tiến cống một viên ngọc quý, Tiên đế tổ chức thi đấu võ cho các hoàng tử, người thắng sẽ được viên ngọc này.
Lúc ấy, Kỷ Lễ Dung vừa trở về từ chiến trường, mang trên mình vết thương máu thịt lẫn lộn, nhưng vẫn chiến đấu giành được viên ngọc, rồi vội vã mang đến cho ta.
Lão tướng quân cười nói với cha ta:
“Tam điện hạ trên chiến trường cũng không liều mạng như vậy.”
Viên ngọc này, ta đã giữ lại, cất nguyên vẹn trong hộp, không nỡ gắn lên mũ miện.
Đó là bí mật nhỏ của lòng ta. Lúc đó ta từng nghĩ, chờ đến khi ta gả cho Kỷ Lễ Dung thì ta sẽ gắn nó lên chiếc mũ phượng thì thật tuyệt.
...
Ta đưa chiếc hộp cho Thẩm Vinh Vinh, lạnh nhạt nói:
“Ngươi thay ta trả lại cho hắn đi.”
Thẩm Vinh Vinh nhíu mày, dò hỏi:
“Tại sao ngươi lại...?”
Ta lặng lẽ nhìn nàng, một lúc lâu mới cất tiếng:
“Ta đã mơ thấy một giấc mơ.”
Khi ta kể lại mọi chuyện trong giấc mơ, sắc mặt nàng ngày càng thay đổi thú vị.
Nghe xong, Thẩm Vinh Vinh vẫn mang theo vẻ mộng mị trên khuôn mặt:
“Như ngươi nói, trong giấc mơ ta không chỉ trở thành Thái hậu, mà còn đăng cơ làm nữ hoàng, trở thành nữ đế đầu tiên trong lịch sử Đại Chu?”
Ta gật đầu, nước mắt ngân ngấn:
“Phải, trong mơ, ta luôn đối đầu với ngươi, và cuối cùng bị Tam hoàng tử tự tay giết chết.”
“Xác không toàn thây, cha mẹ chán ghét, ta bị vứt ra bãi tha ma...”
Thẩm Vinh Vinh không nói gì hồi lâu, trong mắt nàng ánh lên một tia sáng. Ta quan sát kỹ vẻ mặt của nàng, cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên ta đã đoán đúng.
Hóa ra từ đầu đến cuối, mục tiêu của nàng không phải là hoàng hậu, cũng không phải là Thái hậu, mà là ngai vàng.
Kiếp trước, nàng ta đã suýt chút nữa là đạt được. Giờ đây khi có cơ hội sống lại, nàng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Trong mắt Thẩm Vinh Vinh, Kỷ Lễ Dung đã trúng sinh tình chú, đối với nàng chết mê chết mệt, chẳng có yêu cầu nào của nàng mà hắn dám từ chối. Nàng ta xem Kỷ Lễ Dung chỉ là một bậc thang để nàng ta có thể leo lên cao hơn mà thôi.
Tham vọng như vậy, ta thật sự khâm phục.
Đáng tiếc.
Thẩm Vinh Vinh không biết rằng, Kỷ Lễ Dung và Thẩm Gia Nhan của kiếp này, không còn là những linh hồn cũ.
Những âm mưu của nàng ta bây giờ đã lộ rõ trước mắt. Kỷ Lễ Dung sẽ từ từ trừng trị nàng.
Thôi vậy, để bọn họ đấu với nhau đi. Dù sao đến lúc đó, ta cũng đã rút lui khỏi cuộc chơi này rồi.