Nghịch Thiên Nữ Đế - Chương 6:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 04:52:35
Hắn khẽ mỉm cười:
“A Nhan, chúng ta hủy diệt thiên đạo này, được không?”
Dù đã chuẩn bị tinh thần, ta vẫn không khỏi sững sờ. Hắn làm sao dám nói ra những lời đó?
Hệ thống lại cất giọng:
“Muốn gì mới chịu thả người?”
“Biến khỏi thế giới này.”
Hệ thống:
“Ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi chỉ là một NPC.”
Kỷ Lễ Dung cười ngạo nghễ:
“Cút.”
Hệ thống im lặng không đáp.
Tiết Lộ mắng chửi:
“Những thế giới như của các ngươi có đến hàng triệu, trong các chiều không gian khác nhau, hệ thống sẽ mãi mãi vận hành! Ngươi đừng cố gắng vô ích!”
Kỷ Lễ Dung khẽ nhướn mày:
“Thật sao?”
Hắn buông ta ra, chậm rãi bước vào giữa trận pháp.
Hắn cúi đầu, cắn ngón tay rồi viết một chữ xuống đất.
Ta không nhìn rõ chữ đó, chỉ thấy Quỳnh Hoa biến sắc:
“Bệ hạ...”
Kỷ Lễ Dung lạnh lùng liếc nhìn nàng, nàng lập tức im lặng.
Trước mắt ta, đột nhiên hiện ra hàng nghìn hàng vạn thế giới.
Trong những thế giới đó, Tiết Lộ chưa từng nhập vào thân xác Thẩm Vinh Vinh.
Đại Chu có một vị thánh đế anh minh, các đại thần trung liêm, các tướng quân anh dũng thiện chiến. Trăm năm không gặp thiên tai hay chiến loạn.
Ta nhìn thấy, sau khi thành hôn, Kỷ Lễ Dung cười xấu xa ép Thẩm Gia Nhan uống rượu.
Thẩm Gia Nhan ngốc nghếch uống hết ly này đến ly khác, mặt đỏ bừng rồi ngã vào lòng hắn.
Họ là cặp phu thê từ thuở thiếu niên, sẽ nắm tay nhau đến già. Cả đời này sẽ không gặp sóng gió. Họ lẽ ra có thể sẽ có hạnh phúc của đời mình. Thế nhưng, tất cả đều bị hủy hoại bởi những thứ kì lạ này.
Một nỗi đau không tên trào dâng trong lòng ta, khiến ta hoảng loạn chạy về phía Kỷ Lễ Dung.
Hắn đứng đó, mỉm cười dịu dàng, dang rộng hai tay. Nhưng khi ta lao đến, ta chỉ ôm lấy hư vô.
Tiếng ù ù của hệ thống càng lúc càng lớn, chói tai đến mức không thể chịu nổi.
Giữa những tiếng ầm vang, ta nghe thấy tiếng hắn nói:
“Nàng từng hỏi ta, có nguyện cùng nàng rơi xuống địa ngục không.”
Nước mắt không thể kìm lại, trào ra khỏi khóe mắt, ta lắc đầu liên tục.
“Ta dĩ nhiên nguyện ý, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, thì ta ở nơi nào cũng được.”
Hắn thở dài:
“Nhưng A Nhan à, sao ta nỡ để nàng xuống địa ngục chứ?”
Ta nghẹn ngào:
“Ngươi định làm gì?”
Hắn nhìn ta đầy thương xót:
“Ta từng nghĩ rằng con người có thể thắng thiên mệnh, nhưng cuối cùng nhận ra, con người không thể thắng nổi ông trời.”
“Cũng giống như bây giờ, ta có thể hủy diệt thế giới này, cũng có thể phá hủy cái thiên đạo chết tiệt đó. Nhưng A Nhan, lúc đó nàng sẽ đi đâu?”
Cơ thể hắn dần tan biến theo những tia sáng nhỏ lấp lánh, tiếng ầm ầm ngưng bặt, hắn sắp biến mất khỏi thế gian.
“A Nhan, thật ra ta không tham lam như vậy, chỉ cần nàng yêu ta một chút là đủ, chỉ một chút thôi.”
Mắt hắn đỏ hoe, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:
“Nhưng nàng chẳng yêu ta chút nào.”
Ánh sáng lấp lánh dần tan biến, cả thế giới trở nên hoang tàn. Trước mặt ta là một khoảng trống trống rỗng.
Cảm giác sợ hãi không thể cưỡng lại trào dâng trong lòng, ta ngơ ngác đứng yên, tay vẫn giơ ra trong không trung.
Hắn đã biến mất.
Giọng nói không cảm xúc của hệ thống vang lên:
“NPC Kỷ Lễ Dung tự nguyện bị hệ thống xóa bỏ. Cổng hệ thống sẽ đóng lại và chỉ mở sau một trăm năm.”
Lúc này ta mới nhìn rõ trên mặt đất, là một chữ “Hoán” đầy máu.
Một trăm năm, một trăm năm...
Tiết Lộ hoảng hốt kêu lên:
“Còn ta thì sao? Ta ra ngoài bằng cách nào?”
Không có ai trả lời.
Dường như hiểu ra điều gì, nàng hét lên trong tuyệt vọng:
“Ta phải ở lại đây suốt một trăm năm sao? Hệ thống! Mau cứu ta ra ngoài!”
Không ai để ý đến nàng ta.
Quỳnh Hoa nâng tay thu linh hồn của nàng ta vào một chiếc bình, nhẹ nhàng thở phào:
“Nương nương, muội muội của ngài sẽ sớm trở về. Còn về kẻ này, ta có vô số cách để trừng phạt nàng.”
Ta vờ như không nghe thấy gì.
Quỳnh Hoa thở dài:
“Từ xưa đến nay, tranh đấu luôn phải đổ máu. Giờ đây, hàng triệu thế giới có thể yên bình trong trăm năm nhờ vào hành động của bệ hạ, đó là phúc cho bách tính.”
Hàng triệu thế giới sao?
Đúng vậy. Trong hàng triệu thế giới, luôn có Thẩm Gia Nhan và Kỷ Lễ Dung sống hạnh phúc bên nhau, bạc đầu giai lão.
Chỉ là với ta, sẽ không còn nữa.
Ta vén váy, bước đi trong tuyết.
Càng đi, ta càng thấy nhẹ nhàng, nhưng cũng càng thêm đau đớn.
Ta đến ngự hoa viên, ngắm nhìn những cành mai rung rinh, tuyết phủ lên chúng long lanh như ngọc.
Hình như cũng vào một đêm như vậy, có một người từng cõng ta trên lớp tuyết dày, im lặng bước đi.
Tóc ta xõa xuống chạm vào mũi hắn, hắn cười nói rằng ngửi thấy hương hoa mai.
Tuyết rơi phủ xuống, ta ngượng ngùng vén tóc lên, tiện tay lau đi hơi ẩm trên trán hắn.
Hắn từng hái hoa mai cùng ta, vì ta mà hái hoa, dưới ánh trăng, lặng lẽ ngắm nhìn ta.
Thật ra, ta rất muốn tặng hắn một cành mai. Nhưng không dám biểu đạt một cách quá lộ liễu, chỉ có thể dùng cách khác. Nhân lúc hắn không chú ý, ta đã chọn bông mai đẹp nhất cài lên mái tóc hắn.
Ta nhớ có một người đã khiến ta rung động và yêu sâu sắc như thế.
Có lẽ, khi đến bên gốc mai kia, ta sẽ gặp lại hắn.
Ta chạy thật nhanh, cũng như hắn từng nhiều lần chạy về phía ta.
Không ai cõng ta lên nữa rồi. Trong lớp tuyết dày quá đầu gối, chẳng bao lâu ta đã ngã xuống lớp băng lạnh buốt.
Đột nhiên ta nhớ ra.
Hắn đã bị xóa bỏ rồi.
Phiên ngoại
Ta là Quỳnh Hoa.
Bây giờ đã là năm thứ ba kể từ khi nữ đế đăng cơ.
Thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa.
Thẩm Gia Nhan làm nữ đế, ban đầu chỉ là để tuân theo ý chỉ của Tiên đế, thực ra cũng chỉ là một danh nghĩa hư vô.
Nhưng nàng lại có thiên phú, xử lý chính sự quyết đoán, gọn gàng, dần dần cũng được lòng bá quan và nhân dân.
Huynh trưởng của Tiên đế chỉ để lại một đứa con.
Thẩm Gia Nhan đã từng lén nói với ta:
“Chờ đứa bé đó lớn khôn, ta sẽ thoái vị nhường ngôi, rồi đi du ngoạn sơn thủy.”
Ta cười nàng:
“Vậy thì sao ngươi còn khổ cực thế, chẳng phải chỉ là làm nền cho người khác thôi sao!”
Nàng chớp chớp mắt, nghiêm túc nói:
“Ta chỉ muốn xem liệu mình có thể... trở thành một hoàng đế tốt hay không.”
Ta nhìn nàng, vừa an lòng lại vừa cảm thấy chút tiếc nuối.
Nàng là một hoàng đế nhân từ và rất tốt. Chỉ tiếc rằng, nàng quá cô độc.
Có lẽ nàng không biết rằng, theo thiên đạo, ngôi vị này lẽ ra thuộc về một người phụ nữ khác. Nhưng đã có người vì nàng mà nghịch thiên sửa mệnh, mang đến cho nàng một thế giới tự do và hạnh phúc trong trăm năm.
Ta nhanh chóng quay về Miêu tộc, đi vào mật thất.
Bao năm qua, Tiết Lộ đã phát điên.
Khi nàng ta có thể trở về thế giới của mình, thân xác của nàng ta ở đó đã sớm hóa thành tro bụi.
Nàng tự lẩm bẩm:
“Kỷ Lễ Dung, tại sao ngươi không yêu ta! Thẩm Gia Nhan chỉ là một kẻ độc ác vô dụng, sao ngươi có thể yêu nàng?”
“Các ngươi từng người từng người một, tại sao lại không đi theo kịch bản? Rõ ràng ta mới là nhân vật quan trọng nhất của thế giới này, các ngươi đều tồn tại để phục vụ ta! Tại sao ta lại thành ra thế này?”
Ta cười:
“Kẻ vô dụng mà ngươi nói đã trở thành nữ đế mà ai ai cũng ca ngợi rồi.”
Tiết Lộ trợn trừng mắt:
“Nàng ta xứng sao? Đó rõ ràng phải là kết cục của ta!”
“Nàng ta không xứng, còn ngươi thì xứng sao?”
Ta càng nhìn nàng càng thấy buồn cười.
“Trong kết cục của ngươi, Kỷ Lễ Dung phải yêu ngươi đến chết đi sống lại, nếu hắn không yêu ngươi, ngươi liền hạ chú lên hắn.”
“Ngươi dùng tình yêu của hắn để leo lên đỉnh cao quyền lực, mở rộng lãnh thổ, thống nhất thiên hạ, để thành tựu công danh của ngươi được lưu truyền muôn đời.”
Nàng không thể tin nổi mà nhìn ta:
“Ngươi làm sao…”
Ta mỉa mai:
“Từng vinh quang của ngươi đều do cốt truyện thúc đẩy; tất cả quyền lực của ngươi đều dựa vào đàn ông mà có. Rốt cuộc ngươi cao quý hơn chúng ta ở chỗ nào?”
“Thế giới này sẽ không còn nhân vật phụ hay nhân vật chính, không còn định hình nhân vật hay cốt truyện, và cũng sẽ không còn những thảm họa chỉ sinh ra để làm nền cho ngươi. Mọi người đều sống theo bản chất thật của mình.”
Ta nhấn từng chữ: “Chúng ta đã được tự do.”