Nguyệt Hoa Tiếu - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-11-08 13:26:03
1
Ngày ta được đưa vào Lãm Nguyệt Lâu, trời xanh không gợn mây, ánh nắng không chạm đến cánh cửa sau khuất lấp của Lãm Nguyệt Lâu, chiếc áo trắng giản dị của kẻ chịu tội trên người ta không hợp với khung cảnh mơ màng say đắm bên dòng sông.
Tiểu tỳ đứng trước dẫn đường, đôi mắt sợ hãi nhìn bóng quan binh khuất xa, dẫn ta từng bước tiến vào, tòa lầu cao lớn hình bán nguyệt ngày càng sừng sững trên đầu ta, bóng đen hoàn toàn phủ lên ta.
Đi qua cánh cửa sau khiêm tốn, trước mắt là nơi chứa vô số nữ nhân, hành lang dài tối tăm, uốn khúc, chỉ có chút ánh sáng le lói từ giếng trời chiếu xuống, như một chấm nhỏ rọi trên nền gạch dưới chân.
Nữ tỳ đưa ta bước lên những bậc thang xoắn ốc dọc theo vách tường cong, âm u áp bức. Khi đến đỉnh, ta nhìn xuống mặt đất phía dưới, có chút chóng mặt. Nữ tỳ gọi ta, “Đã đến nơi rồi.”
Nơi tiếp theo nàng không có quyền vào, ta tự mình đẩy cửa sắt nặng nề, bước vào. Bên trong tựa như một thế giới khác, lấp lánh sáng rực, lụa là trải dài, gỗ sơn đỏ cao lớn, đèn lồng thêu kim tuyến sáng ngời, ngọc trai gắn vào đài đèn chiếu sáng.
Khung cảnh xa hoa như vậy, ta chưa từng thấy ở Kinh thành, thứ cảm giác cao ngạo dùng đồ quý như bùn đất dưới chân mà giẫm đạp. Ở Kinh thành không dám, nhưng nơi này là điên cuồng đến cực hạn của sự xa xỉ phóng túng.
Ở giữa hành lang có cánh cửa lớn chạm khắc tinh xảo, mở ra, một nữ nhân tóc dài cài đóa mẫu đơn đỏ đứng dựa vào khung cửa nhìn ta, đôi mắt lả lướt, đầu ngón chân khẽ chạm đất, toát lên vẻ uể oải mê hoặc.
Mái tóc đen như mun trên bờ vai trắng ngần, chiếc váy lụa mỏng từ eo mở rộng, để lộ đôi chân dài trắng muốt. Nàng chân trần dẫm trên lụa, mắt cá chân đeo cặp chuông kêu leng keng.
“Ngươi ngắm đủ chưa?” Nữ nhân cong môi cười, ném ánh mắt giễu cợt về phía ta.
Mắt nàng chớp nhẹ, giọng nói ngọt như tẩm mật thấm vào tận xương, đến ta cũng phải rung động. Nếu người khác là mị, thì mọi vẻ đẹp mê hoặc thế gian đều phải học theo nàng.
Mị mà không tục, yêu mà không diễm, ngược lại có cảm giác nguy hiểm, tựa đóa hoa độc nở trong đêm tối.
Nàng nói tên mình là Túy Tiếu Hoa, là Đại nương tử của Lãm Nguyệt Lâu, “Sinh tử của các cô nương ở đây đều trong một ý niệm của ta.”
Bàn tay của Túy Tiếu Hoa nhẹ vuốt mái tóc đen trơn của ta, như con rắn khẽ ngửi bên cạnh gương đồng, “Đến đây thì không cần nhớ đến quá khứ nữa, là quý nhân hay giàu sang, ở đây nàng chỉ là hàng hóa của ta. Tìm chết tìm sống cũng không cần, đừng để đến lúc nhận ra còn có thứ khổ gấp trăm lần cái chết.”
“Ngươi chính là vật quý giá nhất trong tay ta, là Ngọc Kính mới của tầng cao nhất Lãm Nguyệt Lâu.”
Túy Tiếu Hoa đùa nghịch mái tóc của ta, như đang suy nghĩ kiểu búi nào sẽ hợp. Ta nhìn nàng qua gương đồng, “Ngọc Kính trước kia đâu rồi?”
Túy Tiếu Hoa nhếch miệng cười đầy ẩn ý, “Nàng ấy đã rơi xuống rồi, từ nay ngươi sẽ là Ngọc Kính mới trên đỉnh mây.”
Ta hỏi liệu có phải sẽ mặc giống nàng ta không, Túy Tiếu Hoa nói ta và Ngọc Kính trước không giống nhau, “Mỗi Ngọc Kính đều khác biệt. Nam nhân sao lại thích một kiểu nữ nhân chứ? Nàng ta là hoa phú quý, còn ngươi chính là tiên nguyệt trên chín tầng trời.”
Chỗ ở của Ngọc Kính nằm ở tầng cao nhất Lãm Nguyệt Lâu, chỉ có thể vào, không thể ra. Ta như con rối, mặc kệ người ra vào sắp đặt. Túy Tiếu Hoa quyết định quần áo và trang sức, quyết định ta phải trở thành người thế nào.
Trang phục nàng chọn thường có màu nhạt thanh thoát, váy tầng tầng lớp lớp, gặp gió như cánh bướm bay lượn, tóc dài buộc phức tạp sau đầu, đính những chuỗi ngọc lấp lánh, tựa như ánh sao.
Túy Tiếu Hoa nói ta nhất định sẽ là Ngọc Kính đẹp nhất, “Ngươi có gương mặt khiến người ta say đắm, lại xa xôi khó với, nam nhân có thể ngắn ngủi thương tiếc những bông hoa hái được, nhưng họ sẽ điên cuồng vì ánh trăng cao không thể chạm tới.”
Rất nhanh sau đó, có người đến phá bỏ hoàn toàn phòng cũ của Ngọc Kính, lụa là rực rỡ bị kéo xuống, ngọc trai bị gỡ đi, đèn lồng cũng bị lấy xuống.
Thay vào đó là những viên gạch lát bằng bạch ngọc, họa tiết chạm khắc tinh xảo, màn sa mỏng mờ như ánh trăng, làn khói hương thơm nhè nhẹ như cõi tiên. Những người thợ im lặng cúi đầu, di chuyển từng khối ngọc bích lấp lánh, Túy Tiếu Hoa đứng bên quan sát, bỗng một người thợ khi tháo dỡ tấm gỗ đỏ cũ trượt chân, hét lên và rơi xuống, mãi lâu sau mới nghe thấy tiếng động nặng nề vang lên.
Việc người thợ rơi lầu dường như đã trở thành thói quen, những người còn lại tiếp tục làm việc mà chẳng bận tâm, chỉ riêng ta bước đến cánh cửa sắt đã đi qua trước đó. Qua cửa là một giếng trời dọc sâu hun hút, bậc thang xoắn ốc quanh co xuống dưới, ánh nắng chiếu xuống, bụi lấp lánh bay lơ lửng.
Nắm chặt tay vịn nhìn xuống, dưới ánh sáng hiện ra một thi thể vặn vẹo, tứ chi gãy gập, máu từ người ấy lan ra phủ kín bệ đá tròn.
“Ngọc Kính trước kia cũng rơi xuống đó.” Túy Tiếu Hoa cầm chiếc quạt tròn thêu kim tuyến đứng sau ta, ghé vào tai ta thì thầm, ta lập tức lùi tránh, nàng cười nhíu mắt, “Đừng bày ra vẻ mặt như vậy, nguyệt tiên sao có thể có tình cảm phàm trần. Không được cười, không được khóc, lại càng không được sợ hãi.”
“Mau quay về đi, nguyệt tiên làm sao có thể rời khỏi Quảng Hàn cung.”
Lãm Nguyệt Lâu đón nhận một vị nguyệt tiên xinh đẹp tựa thiên tiên, nàng là Ngọc Kính mới. Vì nàng mà Tần Hoài Hà dậy sóng, mỗi đêm ta ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn sự huyên náo của Lãm Nguyệt Lâu, đèn đuốc rực rỡ, nam nữ say đắm, những âm thanh mơ màng mê loạn.
(Tần Hoài Hà: sông Tần Hoài)
Túy Tiếu Hoa nói Lãm Nguyệt Lâu có tổng cộng chín tầng, chỉ có ta ở tầng thứ chín, càng xuống thấp thì nữ nhân càng rẻ rúng, họ bán thân xác và kỹ nghệ để đổi lấy tiền tài.
Cửa sổ phòng ta đã biến thành lan can, trông rất giống với song sắt trong ngục tù, chỉ là trong ngục không có chiếc giường bạch ngọc không hợp với cõi trần này.
Bên Tần Hoài Hà, đèn đuốc sáng lòa, nhạc múa vấn vít, sự náo nhiệt và lửa khói cách ta rất xa, chỉ còn gió cao và sự lạnh lẽo của ngọc phủ quanh ta.
Mỗi đêm, ta thấy vô số nam nhân say sưa nhìn lên căn phòng của ta từ dưới lầu, ánh mắt dõi theo từ mọi hướng. Căn phòng của Ngọc Kính có một cửa sổ lớn, gần như để phơi bày bên trong cho mọi người thưởng thức.
Nhưng khi Túy Tiếu Hoa đẩy ta ra trước đám đông, nàng cho phép ta kéo màn sa mờ xuống, chỉ che chắn chút ít.
Những lớp sa mỏng phủ xuống, gió đêm lùa nhẹ, như muốn vén lên để nhìn rõ hơn.
Ta ngồi sau lớp màn mỏng, tạo ra bóng dáng mơ hồ làm người ta mơ tưởng. Túy Tiếu Hoa yêu cầu ta mô phỏng tư thế của nguyệt tiên trong tranh, bên dưới người ta khao khát và tò mò, còn ta ngồi trong bóng tối nhìn ngắm cảnh trụy lạc xa hoa của bọn họ.
Họ nói nơi nguyệt tiên ngự không có chút lửa khói phàm trần, chỉ có minh châu phát ra ánh trăng mờ ảo, tạo nên khung cảnh mông lung.
Đến đêm ta bị đẩy ra trước người xem, Túy Tiếu Hoa cho ta lên tầng thứ mười, một bệ đá rộng lớn. Ta không biết Ngọc Kính trước từng đứng ở đây có điều gì đặc biệt, nhưng ta hiện đứng trên một đài ngọc tròn, tựa như một vầng trăng sáng.
Đài không có lan can, gió trên cao gào thét, thổi tung vạt váy ta. Phía dưới, đám đông reo hò phấn khích. Ta đặt cây đàn ngang gối, cúi đầu gảy đàn, tay đàn của ta là do đệ nhất cầm sư ở Kinh thành truyền dạy, không ai sánh kịp.
Gió thổi tung áo trắng, trâm ngọc trên đầu phản chiếu ánh sáng xanh, gương mặt phần lớn bị màn che, chỉ lộ đôi mắt trong lạnh không chút cảm xúc, sau lưng ánh trăng rọi xuống, phủ một lớp ánh sáng nhẹ trên trâm ngọc.
Tựa như ta có thể theo gió mà bay lên, hóa thành nguyệt tiên trên cửu tầng trời.
Đêm đó, đám người dưới lầu thức tỉnh từ mê muội, nhưng ta đã biến mất khỏi đài cao. Tiếng reo hò điên cuồng của họ vọng đến tận nơi ta ngồi.
Túy Tiếu Hoa đã rất thành công, nàng biến món hàng trong tay thành giá trị chưa từng có.
Có người tiêu tốn cả ngàn vàng chỉ để mong thấy ta gỡ màn sa che mặt, nhưng Túy Tiếu Hoa từ chối tất cả. Nàng nói màn che của Ngọc Kính sẽ do chính Ngọc Kính gỡ xuống vì một nam nhân.
Ai cũng muốn biết nam nhân đó là ai, ai cũng muốn trở thành người đó.
Ta chỉ đàn khi có ánh trăng, những lúc khác chỉ ngồi sau lan can, để lại bóng hình cho kẻ ngoài mơ tưởng.
Mỗi đêm có trăng, ta luôn thấy một nam nhân đôi mắt đào hoa nằm say trong phòng tầng tám phía đối diện. Hắn khác biệt hẳn với những kẻ khác, những nam nhân tốn kém để mua từng tầng lên chỉ để nhìn ta gần hơn, họ sẽ hô to, sẽ chế giễu, sẽ ngâm thơ.
Chỉ riêng hắn là khác biệt, khoác áo trắng như tuyết, nhưng lại phong lưu hào hoa. Hắn ngồi trong lòng mỹ nhân, nâng bình rượu uống từng ngụm. Uống xong, hắn say khướt, ném mạnh bình rỗng, tựa đầu vào đùi mỹ nhân ngủ ngon lành.
Người đến Lãm Nguyệt Lâu không phải để uống rượu, nơi đây là cõi mộng lớn nhất cho nam nhân, nhưng hắn đến dường như chỉ để tiêu tốn mà chẳng màng.
Những mỹ nhân vây quanh hắn không ai không dịu dàng, hiểu chuyện, nhưng chỉ như hoa lá trang trí bên cạnh.
Về sau ta nhận ra, mỗi lần đến uống rượu, trước khi uống ngụm đầu tiên, hắn đều nâng bình về phía ta. Nếu muốn nhìn kỹ, hắn đã ngửa đầu uống mất rồi.