Nguyệt Hoa Tiếu - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-11-08 13:27:09

Lại một lần nữa, hắn bị người ta dìu lên. Lâu ngày không gặp, ta mở lời, “Người ta nói rằng ta làm ngươi thất vọng nên không quay lại Lãm Nguyệt Lâu nữa.”

 

Hắn ngồi xuống đất, tay sờ nền rồi mới nhận ra ở đây không có rượu. Đôi mắt đào hoa đầy vẻ say sưa pha chút đùa cợt, khiến ta khó phân biệt được là thật hay giả, “Không, ta chỉ sợ nếu gặp nàng thêm một lần, ta sẽ thật sự yêu nàng mất.”

 

“Vả lại, một lần lên tầng chín tốn bằng cả tháng uống rượu ở Lãm Nguyệt Lâu. Mỹ nhân nơi đây quyến rũ lắm, nhưng với ta, rượu của Lãm Nguyệt Lâu còn ngon hơn mỹ nhân gấp trăm lần. Ở đâu uống rượu mà chẳng phải uống rượu?”

 

Ta nhẹ nhàng vuốt ngọn nến hắn mang đến, “Vậy ngươi đến đây làm gì?”

 

Hắn nhướn mày, như thể ta đang hỏi điều đã rõ ràng, “Không ai có thể từ chối ánh mắt của nàng, nếu nàng sợ, ta rất sẵn lòng bảo vệ mỹ nhân khỏi bọn cuồng si.”

 

Ta vô thức thẳng lưng trên ghế, lạnh lùng nhìn hắn, “Ta không sợ.”

 

Hắn tiến đến, quỳ một gối để nhìn ta ngang tầm, nắm lấy bàn tay đang giấu trong ống tay áo, xoay ngửa ra, trên lòng bàn tay có vết đỏ vì bị móng tay bấm vào. Hắn lấy chiếc khăn tay đặt lên vết thương, ánh mắt chứa đầy ý cười, “Còn bảo không sợ, một mỹ nhân với làn da băng tuyết thế này, bị thương ở đâu cũng thật đáng tiếc.”

 

“Vậy còn ngươi thì sao?”

 

“Ta? Ta chỉ là kẻ đi ngang qua uống rượu mà thôi.”

 

Đêm đó, hắn cứ thế nằm ngủ trên chiếc ghế mềm trong bộ y phục vẫn còn nguyên. Ta bảo hắn, nếu đã say thì có thể lên giường của ta mà nghỉ, hắn quay lưng về phía ta, đầu tựa vào cánh tay, “Thôi, giường của nàng lạnh lẽo quá, chỉ hợp cho tiên tử ở Quảng Hàn Cung nằm, không hợp cho kẻ phàm nhân như ta.”

 

Sáng hôm sau, khi hắn chuẩn bị rời đi, ta hỏi tên hắn. Hắn ngáp dài, đáp một cách lơ đễnh, “Tên ta nhiều lắm, nàng thích gọi gì thì gọi, ở Lãm Nguyệt Lâu ta dùng tên Thất Cát.”

 

“Thất Cát?” Ta lặp lại, hắn mỉm cười tinh nghịch, “Có gì chỉ giáo Ngọc Kính cô nương?”

 

Ta vô thức nở một nụ cười nhẹ, “Ngươi có định đến nữa không?”

 

Đôi mắt còn ngái ngủ của Thất Cát mở to rồi hắn lắc đầu cười bất lực, “Giờ ta mới hiểu Lãm Nguyệt Lâu lợi hại ra sao, quả là dễ dàng khiến người ta cam tâm tình nguyện dốc hết gia sản. Chỉ cần nàng muốn ta đến, ta sẽ đến, ta chưa bao giờ từ chối yêu cầu của mỹ nhân.”

 

“Vậy ta muốn ngươi đến.”

 

Thất Cát gật đầu, “Vậy, hẹn gặp nàng vào ngày mai.”

 

3

 

Lần nữa Thất Cát đến, hắn mang theo chăn gấm và rượu, “Chỗ này của nàng lạnh quá, nằm lâu sẽ sinh bệnh. Ta mượn chăn của Tiểu Tuyết đây.” Hắn tiện tay ném chăn gấm lên ghế, cuộn từng lớp màn sa trăng thành những nút thắt, “Ban đầu nhìn cũng đẹp, nhưng lâu ngày lại che mất tầm nhìn.”

 

Hắn hay đùa gọi nơi ta ở là Quảng Hàn Cung, mỗi lần đến đều mang theo rượu, “Trước đây chỉ cần bình rượu, giờ thì phải đem thêm cả chén.”

 

Rượu trong chén đầy lên, màu đỏ như ngọc quý. Ta lắc đầu, “Ta không uống rượu.”

 

Thất Cát không nói gì, chỉ tự mình ngửa đầu uống cạn. Uống xong, hắn nằm dài ra ngủ. Ta ngồi ở góc xa nhất, tựa vào lan can, lặng nhìn sự hỗn loạn xa hoa phía dưới Lãm Nguyệt Lâu.

 

Không biết ta đã thiếp đi từ lúc nào, sáng ra khi tỉnh dậy, trên người đã đắp chăn gấm của hắn, còn hắn thì đã rời đi.

 

Những ngày tiếp theo, Thất Cát vẫn lên tầng chín như thế. Hắn uống rượu một mình, uống xong thì tự ngủ, còn ta ngồi cách xa, hai người rất ít nói chuyện. Ít ra, điều này cũng tốt hơn việc ta phải lấy lòng những nam nhân xa lạ.

 

Rồi có mấy ngày hắn không đến, Túy Tiếu Hoa cũng không để ai lên, nàng nói Thất Cát đã trả tiền rồi, không đến cũng không sao.

 

Đêm Thất Cát quay lại, ta ngồi bên lan can, mân mê cây sáo ngọc, chìm vào suy nghĩ. Tiếng búng tay vang bên tai khiến ta theo phản xạ nhìn sang trái, nhưng không thấy gì.

 

Hắn cúi xuống ghé sát bên phải, nhìn ra ngoài cùng hướng với ta, “Nhớ ta sao? Đang chờ xem ta có đến không à? Đừng nhìn nữa, ta đến Lãm Nguyệt Lâu không bao giờ đi cửa chính.”

 

Khoảng cách giữa chúng ta rất gần, đôi mắt đào hoa của hắn lúc nào cũng ẩn chứa những cảm xúc khó nói thành lời, sợi tóc mai bên thái dương đọng chút hơi sương đêm. “Vậy ngươi vào bằng cách nào?”

 

“Leo tường mà vào, phường hái hoa đều leo tường cả.” Thất Cát trêu ta, nhặt một cánh hoa vương trên tóc ta, “Hôm nay dùng dầu thơm mới, ta thích mùi này.”

 

Đêm đó hắn không mang rượu, vẻ mệt mỏi phủ lên gương mặt phong trần. Hắn bỏ qua màn uống rượu, nằm thẳng trên ghế, nhắm mắt ngủ, hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng.

 

Ta nắm chặt cây sáo ngọc trong tay, thỉnh thoảng nhìn hắn. Ta tưởng hắn đã ngủ say, thì bất ngờ hắn mở lời, “Có chuyện gì sao?”

 

Ta ngạc nhiên, “Ta tưởng ngươi đã ngủ rồi.”

 

“Đúng là đã ngủ, nhưng nàng cứ nhìn ta như thế, làm sao ngủ được.” Hắn quay người, nằm nghiêng chống tay lên đầu, ánh mắt đầy mong đợi, “Bộ dạng đắn đo của nàng thế này, làm ta rất tò mò xem nàng muốn nói gì với ta.”

 

“Mấy ngày qua ngươi đi đâu vậy?”

 

Thất Cát nhướn mày, “Chỉ có vậy thôi sao?”

 

Ánh mắt của hắn khiến ta không dám nhìn thẳng, ta quay mặt đi để gió đêm xua tan chút ấm nóng vừa len lỏi, “Chỉ có vậy thôi.”

 

Có lẽ câu hỏi của ta không như hắn mong đợi, hắn ngả người nằm lại, “Ta đi làm việc, không làm sao có tiền nuôi nàng.”

 

Ta tròn mắt kinh ngạc, khiến hắn bật cười, “Nàng thật quá thẳng thắn, xem ta như kẻ chỉ biết tiêu pha mà chẳng biết làm việc sao?”

 

Ta không hỏi thêm hắn làm gì. Túy Tiếu Hoa đã từng nói, nơi này kiêng nhất là hỏi về quá khứ của khách. Chúng ta chỉ là một ảo ảnh bên Tần Hoài Hà, không bao giờ tiếp xúc được với thực tại. Mọi người đến đây để mua lấy một giấc mộng, một nơi lẩn tránh khỏi hiện thực.

 

Thấy ta lại quay ra nhìn về phía bên ngoài, hắn cũng im lặng nằm nghỉ.

 

Ta cảm nhận được hắn rất mệt, nên cố giữ yên lặng không quấy rầy. Đến nửa đêm, ta lỡ tỉnh giấc, Lãm Nguyệt Lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng người lác đác đâu đây.

 

Thất Cát nằm trên ghế, chăn gấm trượt xuống đất. Ta tiến lại gần, định kéo chăn đắp lên người hắn, nhưng khi tay sắp chạm vào ngực hắn thì cổ ta bất ngờ bị bóp chặt.

 

Kẻ vừa tỉnh dậy có ánh mắt lạnh như băng, đôi mắt đào hoa từng chan chứa tình ý giờ sắc như dao. Bàn tay hắn có lớp chai mỏng, cọ vào da ta, mạng sống của ta nằm trong tay hắn, mỏng manh như cánh lông vũ. Chỉ cần hắn dùng thêm chút sức, ta sẽ mất mạng ngay lập tức.

 

Sau khi tỉnh táo, ánh mắt hắn dần dịu lại, thu tay về và nhắm mắt lại, “Đừng bận tâm đến ta.”

 

Tấm chăn rơi xuống đất, ta lặng lẽ lui ra xa.

 

Sáng hôm sau, dưới ánh mặt trời, Thất Cát lại là nam nhân dịu dàng, tràn đầy tình cảm như đêm trước. Nhắc lại chuyện đêm qua, hắn cố tình hạ giọng dọa ta, “Bàn tay ta là để cầm kiếm, người ta giết còn nhiều hơn kẻ ta quen, tiền ta kiếm cũng không ít. Nàng sợ không?”

 

“Ngươi sẽ giết ta sao?” Ta ngước nhìn hắn. Hắn mặc áo ngoài, đưa tay chạm vào mặt ta, đầy vẻ si mê thưởng thức, “Không nỡ, ít ra là bây giờ thì chưa nỡ.”

 

Hắn nói mình là sát thủ, ta không biết thật giả thế nào. Trong chốn phong hoa tuyết nguyệt này, điều đáng sợ nhất là nam nhân nói thật, nữ nhân nói dối. Ta nhờ tiểu tỳ hàng ngày lên đây tìm hiểu tin tức về Thất Cát.

 

Ở Tần Hoài, chỉ cần ta muốn, bất cứ thứ gì cũng có thể đưa đến trước mặt ta – từ châu báu, vàng bạc, cho đến những bí mật không thể nói ra ở mọi góc tối tăm.

 

Tin tức về Thất Cát nhanh chóng tràn lên tầng chín. Người ta nói Thất Cát võ công cao cường, thường xuyên đến nơi đây tìm mỹ nhân say sưa mua vui, bóng hắn lúc ẩn lúc hiện, chẳng ai có thể theo dấu. Có người từng đi theo hắn, nhưng chưa kẻ nào quay lại. Cũng có người trao hắn tờ lệnh giết người kèm theo vàng bạc, kẻ bị truy sát chưa kịp thấy mặt trời hôm sau đã chết, khi ấy Thất Cát lại say ngã trong vòng tay mỹ nhân.

 

Nữ tỳ đặt đóa sen tươi mới xuống. Ta thường cho nàng những chiếc bánh tinh xảo, nàng cẩn thận giấu vào trong áo, nhìn quanh rồi hạ giọng, “Muội nghe các tỷ muội đồn rằng, vị Thất Cát đại nhân này chính là người mà Ngọc Kính trước yêu thương.”

 

Sau khi Ngọc Kính trước biến mất, người bên cạnh nàng cũng không còn. Tin tức này quả thật quá đỗi nực cười, không phải vì nó quá giả tạo mà vì chuyện yêu đương lại được bàn đến ở chốn phong trần này.

 

“Làm thế nào để khiến một nam nhân làm việc cho mình?”

 

Túy Tiếu Hoa nhả khói thuốc, “Khiến hắn yêu ngươi, nhưng ngươi không bao giờ được yêu hắn. Hãy từ từ đòi hỏi từ nhỏ đến lớn, từng chút một buộc hắn vào mối tơ vương của ngươi. Cuối cùng, hãy thắt chặt lại, biến hắn thành con rối của mình. Huống chi, ngươi có dung nhan này, biết bao nam nhân thiên hạ sẽ tranh nhau làm mọi điều cho ngươi.”

 

Nói xong, nàng cười nhạo một tiếng, “Có điều, bên Tần Hoài Hà này đầy những nữ nhân lầm tưởng mình là người trong cuộc chơi này, nhưng lại quên rằng bản thân chỉ là món đồ bị người khác đem ra đùa giỡn. Không giữ được lòng mình, cuối cùng chỉ có kết cục bi thảm.”

 

Ta cảm thấy dường như nàng đang ám chỉ điều gì, nhưng nghĩ lại, dòng sông này đã chôn vùi biết bao xác nữ nhân.

 

Để tiếp cận một nam nhân, hãy bắt đầu từ những yêu cầu nhỏ không gây tổn hại. “Thất Cát, ngươi có thể mang giúp ta một thứ được không?”

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.