Nguyệt Hoa Tiếu - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-11-08 13:28:12
Thế nhưng Thất Cát lại vắng bóng suốt một thời gian dài. Ta bắt đầu tiếp khách, cho phép họ lên tầng chín, đánh đàn làm vui, cố gắng lấy lòng, chỉ để đổi lấy ngân phiếu và giấy tờ có giá trị bên ngoài Tần Hoài Hà.
May thay, với nhan sắc của Ngọc Kính, ta được họ chiều chuộng, chỉ trong ba tháng, ta đã gom đủ số của cải có thể bảo đảm cuộc sống vinh hoa phú quý trọn đời cho đệ đệ.
Ta vừa hồi hộp vừa lo lắng đợi Thất Cát. Cuối cùng, ngày hắn trở lại, ta không dám quay đầu, chỉ nghe tiếng bước chân hắn ngày một gần.
“Xem ra có chuyện lớn rồi, nàng còn không chơi với thỏ nữa.” Thất Cát trêu chọc, thấy con thỏ của ta đang thu mình trong góc.
Ta không biết phải trả lời ra sao, chỉ siết chặt tay vào vạt áo, những lời đã tự nhủ nhiều lần trong lòng giờ lại nghẹn ở cổ không sao thốt ra được.
Thất Cát không hỏi thêm, hắn nằm dài trên ghế mềm, nghêu ngao hát một bài ca kỳ lạ, chờ ta lên tiếng.
Ta nhìn Lãm Nguyệt Lâu từ lúc náo nhiệt đến khi dần vắng lặng, phía sau, hắn đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Chỉ khi hắn nhắm mắt, ta mới lấy hết can đảm.
Ta bước chân trần trên nền ngọc lạnh lẽo, đi qua ánh trăng dịu dàng, tiến lại gần hắn, chầm chậm ngồi xuống bên cạnh. Chưa bao giờ chúng ta ở gần nhau như vậy, qua lớp áo mỏng, ta cảm nhận được hơi ấm của hắn.
Tiếng tim đập vang lên bên tai, hơi thở dồn dập, ta cắn răng, bàn tay run rẩy cởi áo ngoài.
Thất Cát đột nhiên mở mắt, giữ lấy cổ tay đang trượt áo của ta, ánh mắt tràn đầy ý cười, trêu đùa, “Trời chưa nóng, mới tháng ba mà nàng đã thấy lạnh sao?”
“Ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.” Bàn tay ta lạnh lẽo, giọng run rẩy.
Thất Cát chỉnh lại áo cho ta, nhấc tấm chăn gấm đắp lên người ta, nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay ta trong lòng bàn tay, hà hơi ấm. “Có muốn ta sai người mang nước nóng lên không? Ta rất sẵn lòng ngắm mỹ nhân tắm đấy.”
“Ngươi có thể giúp ta cứu một người không?”
Hắn là sát thủ, phải trả tiền mới có thể thuê. Nhưng ta biết số tiền ta có thể dâng cho hắn chẳng đáng gì trong mắt hắn, thứ duy nhất ta có thể trao là bản thân ta.
Thất Cát lắc đầu cười, “Người khác thuê ta để giết người, nàng lại muốn ta cứu người. Sát thủ sao lại đi làm chuyện cứu người.”
Ánh mắt ta đầy sợ hãi nhưng cũng kiên quyết, nước mắt chực trào, “Thứ ngươi muốn, ta đều có thể dâng, xin ngươi hãy giúp ta.”
Nụ cười trêu chọc trên mặt hắn dần dần biến mất. Hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn chưa kịp rơi khỏi khóe mắt ta, “Sao ta lại luôn thua nàng nhỉ?”
“Còn về phần trả công, ta nhận rồi.” Thất Cát kéo dài giọng, như đứa trẻ nghịch ngợm, bàn tay khẽ rút đi cây trâm ngọc trong tóc ta. Mái tóc đen buông xõa, trải dài xuống vai, tựa như khi ta bước chân vào Lãm Nguyệt Lâu ngày nào, chỉ mặc áo trắng, không trang sức.
Ta trao cho hắn toàn bộ những gì đã chuẩn bị, “Xin ngươi hãy an bài tốt cho đứa trẻ này ở nơi này.”
(an bài: chuẩn bị và sắp xếp mọi việc ổn thỏa)
Ta chỉ nói với hắn tuổi tác và đặc điểm của đệ đệ, chỉ nhờ hai chữ "an bài," hắn hiểu hàm ý của ta.
Ta không nói cho hắn biết đứa trẻ đó là ai, có quan hệ gì với ta, vì sao ta lại giúp nó.
Thất Cát không hỏi, cũng chẳng bận tâm, hắn chỉ lặng lẽ chấp nhận yêu cầu của ta.
Hắn gối tay sau đầu, dựa vào tường chờ ta viết thư. Ta ghi vội vài dòng: “Chỉ tin người này, hãy giữ gìn cẩn thận.”
Thất Cát nhìn ta trịnh trọng nhét lá thư vào gói đồ, bất ngờ nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ.
Ta đặt tay lên gói đồ, dặn dò thêm một lần nữa, hắn đáp lại một tiếng “ừ,” rõ ràng có gì đó trong lòng.
“Có chuyện gì sao?”
Hắn không nói, chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó mà ta biết rõ.
Ta lắc đầu.
Hắn thở dài, “Ta ghen đấy. Ta thấy ghen khi nghĩ đến việc nàng chưa từng gửi thư gì cho ta, thế mà lại gửi thư cho người khác.”
Ta không ngờ hắn lại đùa cợt, không kiềm được liếc mắt nhìn hắn một cái, tự ta cũng không nhận ra khoảnh khắc đó ta trông như một thiếu nữ e lệ.
Dù đã dặn dò nhiều lần, ta vẫn không thể không nhắc lại, hắn rút chiếc trâm ngọc ra và khẽ lắc trước mặt ta, “Yên tâm, ta đã nhận trả công của nàng, nhất định sẽ không phụ lòng tin của nàng.”
Hắn lại trêu đùa, ta nhớ đến chuyện vừa rồi, mặt đỏ bừng, giận dỗi đấm vào ngực hắn, định giành lại cây trâm.
“Việc chưa làm xong mà đã đòi giết người diệt khẩu sao?” Thất Cát cười càng lớn, dễ dàng giữ lấy cổ tay ta, khiến ta càng thêm bực bội.
Thấy ta thật sự tức giận, hắn ngừng lại, nhẹ nhàng vén lọn tóc ra sau tai ta, “Đợi ta quay lại.”
Đôi mắt đào hoa màu hổ phách long lanh, dịu dàng và quyến luyến, sâu thẳm tựa như muốn nhấn chìm ta. Ta không thể thoát khỏi ánh mắt ấy, chỉ có thể ngẩn ngơ gật đầu.
Ta dõi theo bóng dáng Thất Cát rời đi, trong tiếng đàn dưới ánh trăng vang lên một nỗi nhớ mơ hồ hướng về phương xa.
Thập Tam hoàng tử ngồi sau bức rèm tối, lặng lẽ lắng nghe tiếng đàn của ta.
Có người muốn gặp ta, nhưng đều bị Túy Tiếu Hoa từ chối, "Thất Cát đã trả tiền rồi, Lãm Nguyệt Lâu không có lý do gì lại thu hai lần tiền cho một việc."
Thập Tam hoàng tử và ta đều học đàn từ mẫu thân, hắn tự nhiên có thể nghe ra trong tiếng đàn của ta chứa đựng điều gì đó khác thường.
"Đang nhớ một người đã ra đi? Ngọc Kính không nên động lòng phàm trần."
Ta lắc đầu, "Ta đã sa ngã đến mức này, làm sao có thể sinh tình với kẻ đến đây chỉ để vui chơi?"
Thập Tam hoàng tử khẽ cười, cúi xuống vuốt nhẹ búi tóc của ta, “Chiếc trâm ngọc Vọng Thư của nàng đâu rồi? Đó là món trang sức phù hợp nhất với nàng.”
“Có lẽ ta để quên ở đâu rồi.”
Ngày hôm sau, Thập Tam hoàng tử gửi đến cho ta một cây trâm ngọc Vọng Thư giống hệt, rồi bảo Túy Tiếu Hoa hủy buổi đàn đêm nay của ta. Tầng chín chỉ có ta và hắn.
Hắn cẩn thận chải tóc cho ta, ánh mắt chăm chú, tỉ mỉ, như thể đang tạc một tác phẩm mà hắn yêu thương. Những lớp màn sa trăng buông xuống, bao phủ cả hai chúng ta trong ánh sáng mờ ảo của trăng. Trong chiếc gương đồng, ánh mắt hắn tràn ngập sự say mê, như muốn mỗi sợi tóc đều hoàn hảo theo ý hắn.
Ta ngồi yên, không hề nhúc nhích, cơ thể mệt mỏi đến mức hơi muốn cử động một chút. Ngón tay hắn nhẹ nhàng luồn qua tóc ta, giọng nói thì thầm, “Đừng động đậy.”
Khi tay chân ta đã tê cứng, cuối cùng hắn mới hài lòng, cẩn thận cài cây trâm ngọc vào búi tóc. Hắn giữ cằm ta, xoay nhẹ vài lần, điều chỉnh góc độ, rồi cuối cùng mỉm cười.
Bàn tay lạnh lẽo của hắn lướt qua mặt ta, ánh mắt si mê, “Đây mới là Ngọc Kính của ta.”
“Đẹp không?” Ánh mắt ta lạnh nhạt, hỏi như một thần nữ nhẹ nhàng cúi xuống hỏi người phàm.
“Rất đẹp, nàng mãi mãi là như vậy.” Thập Tam hoàng tử nhìn gương mặt ta, đắm chìm vào ký ức, vẻ mặt vừa mơ hồ vừa cuồng nhiệt, “Lần đầu tiên gặp nàng, ta đã nghĩ gương mặt này không thuộc về trần thế, mà là của một tiên nữ không nhiễm bụi trần, được ông trời nghe lời cầu nguyện mà đưa đến bên ta.”
“Nàng là định mệnh của ta.”
Làn gió lạnh lẽo lùa qua căn phòng tối, những lớp màn sa trăng khẽ lay, như làm nhăn nhúm cả thời gian, “Là buổi lễ bái sư của Thái tử sao?”
Sau khi phụ thân được phong làm thái phó Thái tử, Thái tử nhất định đến nhà ta để hoàn thành nghi lễ bái sư theo phong tục dân gian. Khi ấy, ta núp sau bình phong, nhìn thấy Thái tử tuấn tú phi phàm, phía sau là một thiếu niên gầy yếu ngồi trên xe lăn, gương mặt giống Thái tử đến tám phần.
Sau đó, phụ thân nói với ta rằng đó là Thập Tam hoàng tử, đệ đệ ruột của Thái tử, năm mười ba tuổi đã bị thương đôi chân.
Thập Tam hoàng tử khẽ cười, “Không phải, khi ấy nàng không nhìn ta dù chỉ một lần. Ta biết nàng từ trước đó rồi.”
Ta không hỏi thêm, vì Ngọc Kính không có niềm vui, cũng không có cơn giận, là người từ trên trời hạ xuống không có tính tò mò.
Khi búi tóc đã hoàn tất, Thập Tam hoàng tử ngắm nhìn tác phẩm của mình, “Mọi thứ từ trang phục đến trang sức của nàng đều do ta đích thân chọn lựa, tất cả đều rất phù hợp với nàng. Ta tin rằng nàng cũng thích, nếu thiếu gì đó hoặc có gì thay đổi, cả ta và nàng đều sẽ không vui, nàng có nghĩ vậy không?”
“Những người phục vụ nàng không trung thành, ta đã thay người rồi. Nếu có gì không hài lòng, nàng không cần phải chịu đựng, ít nhất ở đây, ta có thể bảo vệ nàng.”
Thập Tam hoàng tử không thể ở lại lâu bên Tần Hoài Hà, hắn phải quay về Kinh thành. Những ngày ở Tần Hoài Hà, hắn luôn ở bên ta, đêm nào cũng giúp ta búi tóc, trang điểm. Hắn bỏ ra hai canh giờ để trang điểm cho ta theo ý hắn, rồi để ta ngồi sau tấm màn sa trăng, cầm bút vẽ vô số bức chân dung của ta, các bức tranh chất đống trên bàn.
Mỗi lần đặt bút, hắn đều chăm chú nhìn ta, như truyền linh hồn vào nhân vật, sống động đến mức ta như được khắc họa trong từng đường nét.
Trên bức tranh hắn đang mở, ta nhìn thấy hình ảnh của mình, áo trắng trâm ngọc, ánh mắt hờ hững ngồi trên chín tầng mây, cúi xuống nhìn chúng sinh.
Ngày trước khi hắn rời đi, hắn muốn vẽ thêm một bức chân dung nữa, “Ngọc Kính, nàng chưa từng cười, có thể vì ta mà cười một lần không?”
“Ta đã cười rồi, chẳng lẽ Lâu chủ không hài lòng?” Trên bức tranh trải trên bàn là hình ảnh ta mỉm cười nhẹ nhàng.