Ngọc Vỡ - Chương 10:
Cập nhật lúc: 2024-11-17 14:50:56
38
Rời khỏi Đông Cung, ta đưa Lâm lão Thái y lên xe ngựa.
Ông ôm hòm thuốc và gói hành lý nhỏ đã chuẩn bị từ trước, tiếc nuối nói rằng còn chút việc, tạm thời không rời kinh, cứ về Giang phủ trước.
Xe ngựa không rời kinh thành mà dừng lại ở một góc vắng vẻ không người.
Ta bảo phu xe và Bảo Châu ra ngoài canh chừng.
Khi chỉ còn ta và Lâm lão Thái y, ta nghiêm túc hỏi:
"Ta có một thắc mắc, mong Lâm thái y giải đáp."
Lâm thái y đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu vì sao ta lại phải đuổi hết mọi người ra ngoài mới hỏi.
"Xin hỏi, Dung Vọng, là ai?"
Khi rời Đông Cung, hắn đã nói ra tên mình, rồi để ta rời đi.
Hắn còn dặn rằng, nếu có thắc mắc, cứ hỏi Lâm thái y.
Lâm thái y thoáng khựng lại, ánh mắt mờ đục bỗng ánh lên sự sắc sảo:
"Ngươi nghe cái tên đó từ đâu?"
Giọng ta vẫn bình thản: "Hắn tự nói với ta."
Ánh mắt của Lâm thái y lại trở nên mơ hồ, rồi bật cười khẽ, đầy ẩn ý:
"Hắn đã không thể tiếp tục giả vờ nữa sao?"
Rồi ông thở dài:
"Dung Vọng, là một người đáng thương."
"Tính ra, hắn cũng là nhi tử của bệ hạ. Năm đó, khi Hoàng hậu lâm bồn, lão phu đã có mặt tại đó.”
"Hoàng hậu hạ sinh một cặp song sinh.”
"Huynh là Dung Ngọc, đệ là Dung Vọng, chỉ cách nhau nửa canh giờ.
"Thật là tạo hóa trêu ngươi."
Lòng ta dậy sóng.
Trong lịch sử hoàng thất, không hiếm chuyện song sinh chém giết lẫn nhau, vì vậy hoàng gia luôn coi song sinh là điềm xấu.
Theo lẽ thường, đệ đệ sinh sau vừa chào đời sẽ bị xử tử.
Đã có không ít phi tần bị thất sủng vì sinh ra song sinh.
Lâm thái y tiếp tục:
"Hoàng hậu sợ người ta biết mình sinh đôi, liền cầu xin lão phu đừng báo cho Hoàng thượng.”
"Năm đó thế lực của ngoại tộc của Hoàng hậu rất lớn, mà vợ con lão phu vẫn ở kinh thành, nên lão phu đã đồng ý."
"Đứa trẻ thứ hai, vốn phải chết, nhưng Hoàng hậu không nỡ, liền lén giao cho lão phu nuôi.”
"Người biết đến sự tồn tại của nhị hoàng tử, chỉ có Hoàng hậu và lão phu, không thể thêm người nào khác.”
"Càng nhiều người biết, bí mật càng khó giữ."
39
Nếu Dung Vọng được Lâm Thái y nuôi dưỡng, sau khi ông nghỉ hưu, cùng nhau về quê, nơi núi xanh nước biếc, trời cao mây trắng, cánh đồng mênh mông, phong tục thuần hậu.
Nếu như vậy, có lẽ Dung Vọng hiện tại sẽ là một người nhã nhặn, tuấn tú.
Nhưng khi hắn chín tuổi, lúc Lâm Thái y cùng gia đình rời khỏi kinh thành, Hoàng hậu bí mật đến một chuyến, mang Dung Vọng chín tuổi đi.
Bà không yên tâm để hắn rời khỏi tầm mắt mình, không phải vì lo lắng đứa con út sống không tốt, mà chỉ sợ thân phận của hắn bị bại lộ, liên lụy đến bà.
Có lẽ, vào thời điểm vừa sinh xong, Hoàng hậu xem cả hai đứa con đều quan trọng như nhau. Nếu không, bà đã không mạo hiểm giữ lại đứa con út, giao cho Thái y nuôi nấng.
Nhưng lòng người vốn dễ thay đổi.
Dung Ngọc lớn lên bên cạnh bà, lại là Thái tử được cưng chiều. Lòng bà dần nghiêng về đứa con sống bên cạnh mình.
Thậm chí, bà bắt đầu lợi dụng đứa con út mới chín tuổi.
Hoàng hậu đưa Dung Vọng đến một doanh trại ám vệ của gia tộc mình. Người biết về sự tồn tại của tiểu hoàng tử giờ có thêm một người, chính là thủ lĩnh ám vệ. Nhưng thủ lĩnh này chỉ biết đó là đệ đệ song sinh của Thái tử, không biết tên của Dung Vọng.
Gửi đứa con út vào doanh trại ám vệ bí mật, vừa tránh bị phát hiện, vừa có thể rèn luyện võ nghệ. Sau này, nếu cần, hắn có thể trở thành thế thân, chịu thay ca ca mình một nhát dao.
Hoàng hậu chỉ đến doanh trại ám vệ một lần.
Lúc đó, Dung Vọng bị nhốt chung với một đám trẻ con đồng trang lứa, mặt bịt kín bởi chiếc mặt nạ nanh thú, phải đối đầu với một con báo hoa.
Những đứa trẻ khác sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Dung Vọng, đeo mặt nạ răng nanh, liều mạng bám lấy con báo, móc ra một con mắt của nó, sau đó tranh thủ hét lên, bảo những đứa trẻ còn lại cùng nhau giết con thú.
Cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Hoàng hậu quay đầu nôn thốc nôn tháo.
Từ đó về sau, bà không bao giờ đến thăm hắn nữa.
Một người tàn nhẫn và độc ác không được ai yêu quý, ngay cả mẹ ruột cũng cảm thấy chán ghét.
40
Sau này, Dung Vọng trở thành một ám vệ, đi theo bên cạnh Thái tử Dung Ngọc.
Dung Ngọc không biết sự tồn tại của hắn.
Các ám vệ khác cũng không biết diện mạo hay thân phận của hắn, chỉ có thủ lĩnh ám vệ biết.
Hắn là người xuất sắc nhất.
Cũng là người tự hành hạ bản thân nhiều nhất.
Khi thực hiện nhiệm vụ, hắn chỉ quan tâm đến kết quả, không màng phương pháp, thường xuyên dùng cách đánh cược mạng sống.
Nhiều năm qua, hắn chịu vô số vết thương cũ và mới.
Dưới vẻ ngoài tuấn mỹ hoàn hảo, không biết ẩn chứa bao nhiêu nội thương và chất độc.
Lâm Thái y thở dài:
"Lão phu đã nhiều năm không gặp lại điện hạ. Vừa rồi bắt mạch, mới phát hiện cơ thể hắn đã bị tổn hại quá nhiều, một thân thể rách nát, khiến người ta vừa lo lắng, vừa tức giận.
"Người không biết quý trọng bản thân như vậy, lão phu mới chỉ gặp một mình hắn."
Ta hỏi: "Ngài đã ở quê nhà bao năm, làm sao biết rõ chuyện sau khi hắn chín tuổi như vậy?"
Lâm Thái y không giấu diếm:
"Lão phu đã vài lần cứu thủ lĩnh ám vệ từ Quỷ Môn Quan về, đối với hắn cũng coi như có chút ân tình. Vì vậy, nhờ hắn thỉnh thoảng gửi thư báo cáo tình hình của điện hạ, không phải việc gì khó."
Ta im lặng một lúc, cuối cùng hỏi điều mà ta băn khoăn nhất:
"Vậy… hắn, Dung Vọng, làm thế nào để giả làm Dung Ngọc?"
Tim ta thắt lại, chờ đợi câu trả lời của Lâm Thái y.
Nhưng ông chỉ nói:
"Lão phu cũng vừa mới phát hiện Thái tử là do điện hạ giả mạo. Nhiều năm ở Thái y viện, đã quen nghe ít, hỏi ít, lão phu cũng không biết nội tình.
"Chuyện này, Giang cô nương cần phải hỏi chính điện hạ."
Không trách được lúc ấy, Lâm Thái y nói chuyện không chút khách sáo, trước khi rời đi còn nhìn Dung Vọng thật sâu. Hóa ra là nhận ra cố nhân.
Cũng không trách được tại bữa tiệc, sắc mặt Hoàng hậu lại tiều tụy như thế.
Không phải vì Quý phi được sủng ái, mà vì bà biết tin Dung Ngọc đã chết.
Thái tử thổ huyết, bà cũng không để tâm. Có lẽ bà đã sớm biết thân phận thật sự của Dung Vọng.
Ta là người thứ ba biết được hắn là Dung Vọng.
41
Khi trở về Giang phủ, cảm giác như đã qua một đời.
Trong đầu ta rối bời, băn khoăn không biết có nên nói chuyện này với cha hay không.
Lâm Thái y thì lại rất thong thả, sau khi tiết lộ một bí mật kinh thiên động địa, ông vừa hát vừa đi chào từ biệt ông nội ta, rồi vui vẻ chuyển đến một căn nhà nhỏ mới mua ở kinh thành, dự định sẽ ở lâu dài.
Ông ấy còn nhờ ta viết thư thay, bảo chữ của ta đẹp hơn, viết cho vợ con ở quê nhà rằng:
"Bị một con rắn độc liên tục quấn lấy, nên phải một thời gian nữa mới về được, nhớ chăm sóc con rùa giúp ta."
Ta ngần ngại: "Cách nói ẩn dụ thế này... họ có hiểu không?"
Lâm Thái y khoác tay: "Không hiểu cũng không sao. Quan trọng là nhớ chăm sóc con rùa, nó còn phải lo hậu sự cho ta nữa."
Ông bảo, ông lo hậu sự cho điện hạ, còn con rùa sẽ lo hậu sự cho ông, một sắp xếp thật hoàn hảo.
Ta ngừng một lát, rồi cầm bút viết theo ý ông.
Vừa hay vào ngày Lâm Thái y chuyển đến nhà mới, cha ta báo một tin tức.
“Hoàng thượng đã ban hôn cho Thịnh Vương.”
Nói xong, cha còn chưa kịp giải thích rõ ràng đã bật cười hả hê:
"Ban hôn với tiểu thư nhà họ Trương."
Nhà họ Trương có một cô tiểu thư khó gả, vừa béo vừa xấu, tính tình lại hung hãn.
Sắp hai mươi tuổi rồi vẫn chưa tìm được chồng, vì gia thế cao thì chê, gia thế thấp thì nàng ta không ưng.
Cha vừa nói vừa cười khoái chí, vỗ tay:
"Chắc lúc hạ chỉ, Hoàng thượng còn chưa tỉnh rượu."
Hai ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh sao?
Ta có linh cảm việc này là do Dung Vọng giở trò.
Ngày Thịnh Vương cưới vợ, kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Nhà họ Trương là đại gia tộc, chuẩn bị sính lễ dài mười dặm đỏ rực, khiến cả kinh thành đều đổ ra xem.
Một nha hoàn trong phòng đề nghị ta ra ngoài xem, ta cũng ra một tửu lâu ven đường, mở cửa sổ nhìn xuống đoàn rước dâu.
Tân lang mặt mày u ám, trông như đang đưa tang.
Ta chưa kịp quay đầu lại thì đã nghe tiếng cười hả hê của Dung Vọng vang lên bên tai.
"Nàng xem, họ có phải rất xứng đôi không?"
Hơi thở ấm áp lướt qua những sợi tóc bên tai ta.