Người Mà Ta Thích Chính Là Nàng - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 08:15:18
Ta nhảy lên xà nhà, rồi phá cửa sổ mà thoát ra, không quên để lại lời.
"Tiểu gia đi trước một bước, lần sau sẽ đến thăm ngươi để nếm thử hương vị đó nhé! Mỹ nhân, hẹn gặp lại!"
Để lại sau lưng hắn nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Tiểu tử, ngươi dám!"
Ta có võ công có thể đánh hai Lý Tĩnh Tùng và một Triệu Ngọc, nhưng không phải đối thủ của Diệp Khanh.
Vậy nên, biết thời biết thế, ta chuồn trước cho lành.
6.
Diệp Khanh thật là đáng ghét!
Tối hôm đó hắn còn mặt mày nghiêm nghị đến nhà ta, nói một hồi văn vẻ khiến ta choáng váng.
Nào là: "Công chúa là tấm gương cho Hoàng gia, Chu tướng quân cũng là hào kiệt trong thiên hạ, thực không thể dung túng tiểu công tử hành động bừa bãi."
Rồi lại: "Tuy ta chỉ giữ chức nhỏ, nhưng cũng là mệnh quan triều đình, đại diện cho thể diện của triều đình, không thể để người khác sỉ nhục."
Vân vân và vân vân.
Sau đó hắn đưa cho ta tấu chương mà hắn viết.
Phụ thân ta không biết chữ, liền đưa tấu chương cho mẫu thân ta xem.
Ta cũng muốn biết hắn viết cái gì.
Vậy nên ba cái đầu của cả nhà ta cùng chụm lại đọc lá tấu nhỏ xíu đó.
Có lẽ Diệp Khanh không ngờ tình cảnh này, chỉ biết nhíu mày, nhìn qua nhìn lại chúng ta.
Mẫu thân ta đọc xong, liền hỏi Diệp Khanh: "Sỉ nhục mệnh quan triều đình cũng là tội sao?"
Chưa đợi Diệp Khanh trả lời, bà liền trừng mắt nhìn ta: "Ngươi sỉ nhục ai? Cởi đồ của người ta à?"
Ta lắc đầu.
"Ngươi sờ mông người ta à?"
Ta lại lắc đầu.
Mẫu thân ta nhìn sang Diệp Khanh, vẻ mặt ra chiều muốn đòi lại công lý cho hắn: "Ngươi nói xem, ngươi bị sỉ nhục đến mức nào, ta sẽ đánh nó bằng roi cho ngươi."
Diệp Khanh mím môi thành một đường thẳng, mặt đen lại, vẻ mặt như bị sốc đến mức không nói nổi.
Phụ thân ta liền gọi ta quỳ xuống sân, sai Lâm thúc đi lấy roi, còn cười ha hả vỗ ngực Diệp Khanh bảo hắn đừng giận.
"Ta sẽ xử lý nó ngay, ngươi đừng để bụng, nam nhân đại trượng phu, phải rộng lượng chứ!"
Ta nhìn chằm chằm Diệp Khanh, châm chọc: "Diệp đại nhân, ngươi thua thiệt thì đến tìm phụ huynh đối phương, cũng chẳng rộng lượng gì đâu."
"Ngươi im miệng lại ngay!" Mẫu thân ta đẩy ta hai cái.
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống, miệng vẫn không chịu nhịn: "Diệp đại nhân, tiểu gia ta đã nói là làm, những gì đã nói hôm nay, tiểu gia nhất định sẽ đến đòi lại. Ngươi cứ chờ mà xem."
Mẫu thân ta liền vung roi đánh ta mười cái.
Diệp Khanh nhìn lạnh lùng cho đến khi xong thì bỏ đi.
7.
Diệp Lan nói rằng huynh trưởng của hắn ghét nhất là bị coi như nữ nhân, càng ghét hơn khi có kẻ đem diện mạo của hắn ra chế giễu, mà ta đã hai lần chạm vào nghịch lân của hắn.
Xong đời rồi.
Ta ngược lại muốn xem, ai chơi thắng ai.
8.
Kinh thành mở một sòng bạc.
Đặt cược xem khi nào thì tiểu tử nhà họ Chu sẽ hôn được vào má của Thị lang Diệp.
Sòng bạc này là do ta mở.
Diệp Lan bảo ta đừng kéo hắn xuống nước, nhưng lén đặt cược một trăm lượng, cược rằng không hôn được.
Lý Tĩnh Tùng đặt năm mươi lượng, cũng cược rằng không hôn được.
Triệu Ngọc thì cược là ta sẽ hôn được.
Nhanh chóng, xung quanh ta tụ họp một đám công tử ăn chơi.
Các thiếu gia hư hỏng tranh nhau đặt cược, chẳng mấy chốc, việc tiểu tử phủ Công chúa Chu Tuyết Sinh muốn hôn đệ nhất mỹ nam tài tử kinh thành Diệp Khanh trở thành đề tài bàn tán nóng hổi nhất.
Mỗi khi ta tham dự bất kỳ yến tiệc nào, đều bị các tiểu thư lườm nguýt.
Có người táo bạo, trực tiếp đến bữa tiệc thưởng sen của phu nhân Tể tướng mà chửi thẳng vào mặt ta: "Ngươi là cái thá gì, dám mơ tưởng đến Diệp đại nhân?"
Đó là một tiểu cô nương, mặt tròn, mắt hạnh, dáng người nhỏ nhắn, nhiều lắm chỉ mới mười bốn tuổi.
Ta khoanh tay, cười đùa: "Ta là nam tử, sao lại phải mơ tưởng đến một nam nhân? Ta chắc chắn sẽ mơ tưởng đến một tiểu muội ngoan ngoãn như ngươi rồi!"
Tiểu cô nương đỏ bừng mặt, dậm chân một cái, mắng to: "Đồ lưu manh!"
Những công tử ăn chơi vây quanh ta đều vội vàng bỏ chạy.
Vì các tỷ muội trong nhà họ đã dùng mọi cách ép buộc họ không được chơi bời tụ tập với ta nữa.
Có kẻ thậm chí còn đánh thẳng vào mặt ta trong buổi thi thơ của Vương phi Hiền Vương.
Quận chúa nhà Hiền Vương, vừa quất roi vừa mắng: "Cô cô không dạy dỗ ngươi, vậy để ta là biểu tỷ dạy cho ngươi một bài học! Diệp đại nhân là Trạng nguyên, trụ cột triều đình, sao có thể để ngươi nhục mạ như vậy? Mau dẹp ngay sòng bạc đó đi, nếu không ta sẽ tâu lên Hoàng thượng!"
Ta đùa giỡn với nàng vài hiệp, rồi đoạt lấy roi, vung trong không khí nghe đến xoẹt: "Biểu tỷ, ngươi thích Diệp Khanh à? Hay để ta trói hắn lại rồi đưa đến phủ cho ngươi nhé?"
Tiểu cô nương trừng mắt, lập tức lắp bắp: "Ngươi... Ngươi nói cái gì... nói bậy bạ cái gì thế!"
Đôi mắt tiểu cô nương đột nhiên sáng lên, ta lập tức xoay người, vung quyền, nhưng đã quá muộn.
Tay ta bị ai đó chộp lấy, bẻ quặt ra sau.
Ta ngay lập tức liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Ngộ, miệng la lớn: "Đau... đau quá..."
Tiểu Ngộ chạy tới, vừa hoảng loạn vừa lo lắng, muốn ra tay nhưng không dám, đứng tại chỗ mà nhảy lên: "Diệp đại nhân bớt giận! Diệp đại nhân nhẹ tay chút! Hiệu úy của ta từng bị gãy tay trên chiến trường, vẫn chưa lành hẳn!"
Rõ ràng ta cảm nhận được lực trên cổ tay mình thả lỏng ra một chút.
Ta lập tức nắm lấy cơ hội, phản thủ túm lấy tay hắn, xoay người kéo cổ áo hắn, kiễng chân, hôn lên.
Mọi việc đều diễn ra nhanh như chớp, liền mạch từ đầu đến cuối.
Thành công rồi, ta nhanh chóng lùi lại, nhảy lên mái nhà: "Ha ha ha, Diệp mỹ nhân thật thơm tho quá, tiểu gia ta thích lắm!"
Diệp Khanh không đuổi theo.
Hắn dường như ngớ người ra, đứng thẫn thờ, không nói nên lời.
Dưới sân, Vân Tường Quận chúa hét lên, còn ta thì đã cao chạy xa bay.
9.
Ta thu tiền đến mức mắt sáng rực, nhưng rồi một toán sai nha cầm đao xông vào, khí thế hùng hổ dẹp sòng bạc của ta, nói rằng tự ý mở sòng bạc là phạm pháp.
Viên bổ khoái dẫn đầu liên tục xin lỗi: "Có người tố cáo, hạ quan chỉ theo phép công mà làm, mong Chu hiệu úy rộng lượng bỏ qua."
Thật ra, hắn muốn nói rằng oan có đầu, nợ có chủ, đừng có làm khó hắn.
Hừ, đừng tưởng ta không biết quan phủ Kinh thành là cậu của Diệp Khanh.
Tiền cược bị sung công vào quốc khố, con vịt đến miệng cũng bay mất!
Chưa hết, khi đến Túy Thanh Phong uống rượu, ngay cả các cô nương cũng từ chối tiếp bọn ta, và cả Triệu Ngọc, Lý Tĩnh Tùng, Diệp Lan cũng bị hắt hủi theo.
Bà chủ của Túy Thanh Phong còn trợn trắng mắt với bọn ta.
Cả bốn người chúng ta ngồi trong nhã gian nhìn nhau không nói nên lời.
Đi ra đường, cả bọn uể oải, ba người còn lại cứ trách mắng ta không ngừng.
"Đều tại ngươi, không có việc gì lại đi chọc vào Diệp Khanh."
"Ngươi có biết không? Hắn là người trong mộng của toàn bộ nữ nhi Kinh thành, giờ thì hay rồi, các cô nương không thèm đếm xỉa đến cả chúng ta."
"Đúng vậy."
Ta: "……"
Về đến phủ Công chúa, Lưu thúc ở cổng nói rằng Diệp đại nhân đã ghé qua. Ta ngờ vực bước vào tiền sảnh, thấy phụ thân và mẫu thân đang ngồi với vẻ mặt cực kỳ khổ sở.
"Chuyện gì thế này?"
Phụ thân ta nhíu mày lo lắng, nhìn qua: "Trước đó Diệp Thị lang đã đến."
Ta nhướng mày: "Tố cáo?"
Nói rằng ta đã khinh bạc hắn? Nói rằng ta đã mở sòng bạc?
"Ông ấy nói nhiều lắm, trích dẫn kinh điển, kể ra nhiều ví dụ từng xảy ra, chủ yếu là để nói với chúng ta: Kinh thành phú quý dễ làm mờ mắt, nếu không kịp quản giáo ngươi, ngươi sẽ đi vào con đường không lối về, cuối cùng gây họa cho Hoàng gia, đến lúc đó dù chặt đầu ngươi cũng không cứu được danh dự Hoàng tộc."
Ta: "............"
Mẫu thân ta đập bàn đứng dậy, vẻ mặt đầy quyết tâm: "Ngươi đi học đi!"
10.
Ta múa đao luyện kiếm thì giỏi, nhưng múa bút viết văn thì giết ta đi còn hơn.
Trên lớp ngủ gật thì bị mắng, không trả lời được câu hỏi thì bị mắng, chữ viết như giun dế thì bị mắng, thậm chí không biết viết cũng bị mắng.
Một ngày trôi qua, đầu ta ong ong.
Sau ba ngày, ta từ lớp của những người đồng trang lứa bị đẩy xuống lớp của bọn trẻ mười tuổi, rồi dần dần đến lớp của lũ trẻ sáu bảy tuổi, và ngồi ở cuối lớp.
Mười mấy đứa trẻ con nhìn ta như nhìn sinh vật lạ.
Những đồng môn trước kia thì cười nhạo, ném đá vào ta.
Ta nắm chặt nắm đấm.
Có lý do để trút cơn giận rồi, ta đấm bọn chúng túi bụi.
Sau đó, ta bị Lưu tiên sinh đánh hai mươi thước kẻ, mắng là hư hỏng, khó dạy, gỗ mục không thể chạm khắc.