Người Mà Ta Thích Chính Là Nàng - Chương 9:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 08:19:01
26.
Hình như tay của Diệp Khanh bị kim đâm vào.
Hắn cứ nắm lấy tay ta, kiên nhẫn dạy ta viết chữ "Khanh", dù ta đã biết viết rồi mà hắn vẫn không ngừng.
Ta bắt đầu thấy chán, nhìn đông nhìn tây, và phát hiện ra ngón cái bên tay trái hắn – tay đang giữ tờ giấy tuyên – có vài vết đỏ li ti.
Tay hắn rất dài, trắng trẻo, nên mấy vết đỏ đó trông cực kỳ rõ ràng.
"Diệp đại nhân, tay của ngài..."
Diệp Khanh nâng tay gõ nhẹ vào đầu ta: "Không được phân tâm."
"Ồ."
Ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu, ta đành tập trung tiếp tục học, cho đến khi gia nhân đến thông báo bữa tối đã sẵn sàng, ta mới được thả lỏng.
Ta đứng dậy, duỗi người thật mạnh cho hết mỏi.
Ngồi suốt cả buổi chiều, người cứng đờ hết cả.
Vẫn là chạy nhảy trên núi, hay bơi dưới nước hợp với ta hơn.
"Đón lấy."
Ta luống cuống đón lấy thứ hắn bất ngờ ném qua.
Đưa lên trước mặt nhìn – một túi thơm.
Túi thơm làm bằng gấm xanh, thêu bông tuyết trắng.
Kiểu dáng đơn giản mà thanh nhã.
Cũng khá đẹp.
"Dù sao ngươi cũng là học trò của bản quan, coi như đây là quà gặp mặt."
"Ngài đã tặng đèn lồng rồi mà?"
"Cái đó không tính."
Ta cảm thấy đầu óc như bị thứ gì đó phủ kín, không hiểu lắm: "Vì sao—"
"Đi thôi, ăn cơm."
Diệp Khanh ung dung bước ra ngoài, còn ta thì cầm túi thơm, trong đầu vẫn chưa thông suốt: "Diệp đại nhân..."
Hắn dừng bước quay đầu lại.
Ánh chiều tà phủ lên người hắn, khiến hắn càng trở nên đẹp đến kinh ngạc.
"Để ta buộc cho ngươi."
Hắn bước lại gần, cầm lấy túi thơm, cúi đầu buộc nó vào thắt lưng ta.
Ta bất giác nín thở.
Người này, thật sự, đẹp quá mức.
Càng nhìn gần, càng kinh ngạc.
"Xong rồi, đi thôi."
Diệp Khanh nắm lấy ống tay áo của ta, kéo ta cùng bước vào trong khu vườn ngập tràn ánh hoàng hôn.
Sao ta lại có cảm giác kỳ lạ, hơi khó chịu nhỉ?
Tại sao ta lại cảm thấy toàn thân không thoải mái thế này?
27.
Thật là kỳ lạ, thỉnh thoảng Diệp Khanh lại rủ ta đi ngắm sen, chèo thuyền dạo hồ, thậm chí còn dẫn ta đi leo núi.
Ta không thích lắm.
Ngắm sen phải làm thơ, dạo hồ cũng phải làm thơ, leo lên đến đỉnh núi cũng phải làm thơ.
Ta thật sự nghe đến chán ngấy.
Nhưng đồ ăn vặt mà hắn mang theo thì không tệ, có thứ ngọt mà không ngấy, có thứ giòn tan, rất hợp khẩu vị của ta.
Hắn dường như cũng nhận ra ta không thích nghe thơ, thế nên lại dẫn ta đi hái trái cây dại, săn gà rừng, bắt cá, và mang theo một hũ rượu ngon, vô cùng hợp với món nướng.
Trong rừng, ta đang đuổi bắt thỏ thì nhặt được một quả trứng chim.
"Có lẽ tổ chim ở quanh đây, Tuyết Sinh muốn trả lại tổ không?"
Ta đã tìm thấy tổ chim rồi, liền leo lên cây, vừa trèo vừa đáp: "Không, ta sẽ mang xuống nướng, ngon lắm."
Ta giẫm lên cành cây, một tay ôm thân cây, ngẩng đầu nhìn.
Trong tổ có ba quả trứng chim trắng mịn, sáng bóng.
Ta lấy cả tổ chim xuống.
Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, tổ chim suýt nữa rơi khỏi tay ta, ta vội vàng dùng hai tay giữ chặt.
Dưới chân chợt phát ra tiếng rắc.
Không ổn rồi.
Đúng lúc ta đang luống cuống, bỗng bị kéo vào một vòng tay vững chắc.
Ngay lập tức, một mùi hương thoang thoảng bao quanh ta, dịu nhẹ mà dễ chịu.
Tim ta đập loạn xạ.
Có lẽ là do bị sợ hãi.
Khi đã đứng vững trên mặt đất, ta bước nhanh ra khỏi vòng tay Diệp Khanh, quay đầu lại cười với hắn: "Không bắt được thỏ, nhưng trứng chim cũng ngon mà!"
Diệp Khanh mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ long lanh như nước mùa xuân dưới trăng.
Không hiểu sao, tim ta chợt đập lỡ một nhịp.
Diệp Khanh, sao lại kỳ quặc thế này?
Lúc này, vạt áo của hắn sau khi hành động vừa rồi đã bung ra, gần như lộ rõ phần eo bụng.
Tóc hắn xõa xuống, dung mạo tuyệt sắc, ánh mắt mờ mịt, trông chẳng khác gì một hồ ly tinh vừa bước ra từ sâu trong núi.
Trong lòng ta chợt có chút sợ hãi.
Ta nhanh chóng dựng tạm một cái bếp lửa bằng đá, đốt củi khô để nướng trứng và cá.
Diệp Khanh ngồi đối diện, làm gì cũng từ tốn, chậm rãi.
"Diệp đại nhân, sao tay ngài lại có nhiều vết thương thế?"
Ta chỉ vào vết bỏng trên mu bàn tay hắn.
Đặc biệt là tay trái, có nhiều vết thương nhỏ liên tục.
"Gần đây ta tò mò về các loại điểm tâm, nên đã thử làm một ít. Tuyết Sinh chẳng phải rất thích sao?"
[........]
Đột nhiên miếng thịt vừa nuốt xuống lại thấy hơi nghẹn là sao nhỉ?
Diệp Khanh, tự tay làm đồ ăn?
Đây đúng là chuyện hoang đường!
Mà, liệu có bỏ độc không nhỉ?
"Diệp đại nhân..."
"Khi ra ngoài chơi, cứ gọi ta là Diệp Khanh đi."
Ta gọi không nổi.
"Diệp huynh, quân tử nên tránh xa chuyện bếp núc—"
"Tuyết Sinh giúp ta giữ kín bí mật nhé, ta cũng sợ đồng liêu cười chê."
Ta gật đầu liên tục.
Gần đây ta càng không dám nói chuyện hay nhìn thẳng vào hắn.
Cảm giác hắn càng ngày càng có chút yêu mị.
Giọng nói chậm rãi, lúc nào cũng mềm mại, đôi mắt thì dịu dàng như nước, chỉ nhìn một cái cũng cảm giác như muốn tan chảy.
Hơn nữa, y phục của hắn cũng thay đổi rất nhiều.
Màu sắc rực rỡ, áo mỏng nhẹ, lúc nào cũng lỏng lẻo, vạt áo như sắp mở toang ra, lộ cả xương quai xanh và nửa ngực trắng ngần.
So với lần đầu gặp hắn khi còn nho nhã thanh tú, giờ trông hắn thật phóng túng.
Ta kể với phụ mẫu, họ lại nhìn ta như nhìn kẻ ngốc, chẳng nói rõ ra được điều gì.
Lại chẳng gặp được Triệu Ngọc bọn họ, đến một người để bàn bạc cũng không có.
Không còn cách nào khác, ta đến chùa Hộ Quốc nhờ phương trượng xem thử, liệu hắn có bị hồ ly tinh ám hay không.
Nhưng phương trượng chỉ đáp: "Sự đời trong hồng trần, người xuất gia không quản."
……….
Ăn của người thì mềm lòng, nhận của người thì áy náy.
Vậy nên, khi Diệp Khanh nhờ ta tặng quà sinh nhật cho hắn, ta vất vả lắm mới khâu được lá bùa cầu trong chùa Hộ Quốc vào bên trong.
Tay ta bị kim đâm đầy lỗ chỗ.
Hắn rất thích, lúc nhàn rỗi còn dùng nó để buộc tóc.
Dường như, hắn không có vẻ gì là bình thường lại cả.
28.
Tên hồ ly tinh này đạo hạnh quá cao!
Nhưng may mà sau này hắn lại trở lại bình thường.
Có lẽ là hồ ly tinh đi rồi?
29.
Lần tụ họp tiếp theo là vào mùa hè, trời nóng như thiêu đốt, hoa sen nở rộ, áo xuân đổi sang áo hạ.
Con trai Thế tử của Hiền Vương thành hôn.
Lâu ngày gặp lại, có cảm giác như đã qua cả một đời.
Diệp Lan nói rằng giờ nhìn đâu hắn cũng chỉ thấy Tứ thư Ngũ kinh, còn Dương Văn Húc thì bảo rằng giờ chỉ cần nhìn thấy sách là mắt đã hoa lên.
Ngay cả Lý Tĩnh Tùng và Triệu Ngọc – hai người chỉ đi thi cho vui – cũng cảm thấy mệt mỏi.
Chẳng trách ai nấy đều không hẹn mà cùng ra ngoài, có vẻ như đọc sách quá nhiều đến mức phát điên.
May mà ta không phải lo khoa cử.
Triệu Ngọc vòng tay qua cổ ta, trêu chọc: "Ngươi với Diệp mỹ nhân học chữ đến đâu rồi?"
Lý Tĩnh Tùng hùa theo: "Đúng đó, giờ tìm ngươi ở phủ công chúa chẳng thấy đâu, toàn phải đến Diệp phủ. Còn hẹn cũng chẳng gặp, chỉ nghe người truyền lời lại rằng 'Chu hiệu úy đang đọc sách'. Chăm chỉ thế này, chắc giờ đã là học giả đầy mình rồi nhỉ?"
"Còn nghe nói ngươi theo Diệp mỹ nhân tập võ, phải chăng giờ đã vô địch thiên hạ rồi hả?"
Diệp Lan hừ lạnh: "Ngươi dám gọi ca ca ta là Diệp mỹ nhân trước mặt huynh ấy không?"
Dương Văn Húc liếc qua chúng ta hai lần, mặt đầy khinh bỉ: "Đa phần là không dám."
"Ngươi dám à?" Lý Tĩnh Tùng huých khuỷu tay vào Dương Văn Húc, làm hắn lảo đảo một cái.
Dương Văn Húc lập tức mở quạt gấp, che nửa mặt dưới: "Diệp mỹ nhân đến rồi kìa."
Diệp Khanh quả thật rất có uy lực.
Ngay lập tức, chúng ta chỉnh đốn tư thế, nghiêm chỉnh đứng dậy hành lễ: "Diệp đại nhân khỏe ạ."
Không có tiếng đáp lại.
Chỉ có tiếng cười ha ha của Dương Văn Húc.
Tên khốn, dám lừa chúng ta!
Bắt lấy hắn!
"Diệp đại nhân! Diệp đại nhân..."
Ta lập tức bịt miệng hắn lại: "Diệp mỹ nhân đến cũng không cứu nổi ngươi! Hôm nay phải vác ngươi đi đâm đầu vào cây!"
"Đúng!"
Chúng ta liền xông lên.
Lý Tĩnh Tùng và Triệu Ngọc mỗi người nhấc một chân hắn, ta và Diệp Lan thì nâng thân trên, chuẩn bị khiêng hắn lao vào gốc cây.
Hắn hét ầm lên, cầu cứu trong tuyệt vọng.
"Chu Tuyết Sinh."
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, không cần giận mà vẫn khiến người nghe khiếp sợ.
Cả người ta cứng đờ.
Vội vàng thả Dương Văn Húc xuống, đứng thẳng dậy, lúng túng hành lễ: "Diệp đại nhân."
Diệp Khanh đứng lại, đôi mắt lạnh lùng lướt qua, khiến ta cảm thấy da đầu tê rần.
Dù là Diệp Khanh yêu mị hay là Diệp Khanh lạnh lùng, hắn đều khiến người khác phải run sợ.
"Chu Tuyết Sinh, hôm nay theo ta."
"Ồ."
Ta đi theo hắn vài bước, rồi quay đầu lại mắng đám kia bằng khẩu hình: "Đồ khốn."
Chúng nó đột nhiên trợn tròn mắt, ra hiệu cho ta.
Ta quay phắt lại thì bịch một cái, đầu va mạnh vào cằm ai đó, đau đến mức ta hít vào một hơi thật sâu.
Cằm người này đúc bằng sắt à?
Rõ ràng rất đau, ta vẫn phải giả vờ quan tâm: "Diệp đại nhân không sao chứ? Tiểu tử không để ý—"
Ta đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
Ánh mắt như biển cả, dường như mang theo một sức hút vô tận, lại có vẻ như ẩn chứa điều gì đó khó hiểu.
Ta sững người.
"Đi thôi."
Ta chớp chớp mắt, ngơ ngác đi theo hắn.
Thậm chí còn không nghe thấy tiếng cười đùa phía sau lưng nữa.