NGƯỜI THAY THẾ - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-10-26 08:21:05

Quả nhiên, làm tổn thương người trong lòng của hắn, anh ta sẽ không vui.

 

Tôi định tạm xoa dịu anh, vuốt vuốt tóc, tạo dáng vẻ yêu kiều: “A Thâm, chuyện này em sẽ giải thích sau, anh bớt giận nhé.”

 

Hừm hừm.

 

Trương Quý Nhiễm đụng vào tôi, xem như đụng trúng tấm sắt rồi. Tôi mà không đuổi cô ta ra khỏi Tiểu Viện, thì tôi đúng là đồ ngốc!

 

“Tuỳ em.”

 

Chu Thâm Phi vung áo bỏ đi.

 

Tôi ôm bụng, nhăn nhó vì đau, trong đầu đã nghĩ sẵn cách để đối phó với Trương Quý Nhiễm.

 

Chu Thâm Phi quay lại, mang theo thuốc dạ dày và một bát cháo kê.

 

Bệnh đau dạ dày của tôi là do hồi nhỏ thiếu ăn mà ra.

 

Năm năm bên cạnh Chu Thâm Phi sống trong nhung lụa, tôi hiếm khi bị đau dạ dày nữa.

 

Tôi đã cố chịu đựng, sao anh ta lại biết tôi bị đau?

 

“Uống thuốc, rồi ăn cháo.”

 

“Um.”

 

Tôi cảm động hít hít mũi, nắm lấy thắt lưng của hắn: “Chu Thâm Phi, em không quan tâm anh và cô ấy từng có tình cảm thế nào. Giới hạn của em là, anh chỉ được ngủ với em thôi. Nếu để em phát hiện anh không giữ ‘đức hạnh’, em sẽ bỏ anh đấy.”

 

Làm “chim hoàng yến” không phải lúc nào cũng phải chiều chuộng “đại gia”, đôi lúc cần thể hiện uy lực mới thêm phần hấp dẫn.

 

Anh nhìn tôi thật lâu, ánh mắt sáng rực: “Được.”

 

Nắm chắc phần thắng rồi.

 

6

 

Chu Thâm Phi đi làm rồi.

 

Tôi bắt vài con rắn không có độc, nhét chúng xuống gầm giường của Trương Quý Nhiễm.

 

Lúc Trương Quý Nhiễm đang ngủ trưa, tôi ngồi xổm ngoài cửa phòng, vừa bóc hạt dưa vừa đợi.

 

“Aaaa!”

 

Tiếng hét của Trương Quý Nhiễm vang khắp Tiểu Viện.

 

Tôi bước vào phòng cô ta.

 

Một con rắn hoa đang quấn quanh chân của Trương Quý Nhiễm, lè lưỡi.

 

Những con khác thì đang bò quanh trên giường của cô ta.

 

Cô ta sợ rắn, chân tay luống cuống, sợ đến mức khóc nức nở: “Mau bắt hết mấy con rắn đi! Aaaa!

 

“Thẩm Lê Sơ… tôi không nên đẩy cô xuống hồ! Tôi sai rồi, xin cô hãy bắt mấy con rắn đi!”

 

Tôi lấy điện thoại ra: “Nói lại lần nữa, tôi sẽ ghi âm.”

 

Trương Quý Nhiễm nước mắt đầm đìa, người cứng đơ, lặp lại lời nói.

 

Tôi mở bao tải, nhanh chóng tóm từng con rắn bỏ vào.

 

“Đang làm gì vậy?”

 

Không thể tin được, có lẽ cô ta có ánh hào quang của nữ chính, vì Chu Thâm Phi lại về nhà vào giờ này.

 

Thấy anh, Trương Quý Nhiễm chạy chân trần về phía anh.

 

Cô ta mặc áo ngủ bằng lụa, tóc dài bay bay, nhìn cũng khá lãng mạn.

 

Chu Thâm Phi né tránh, khiến cô ta chới với, suýt nữa thì ngã sóng soài.

 

Tôi vội giấu bao tải ra sau lưng.

 

Không ngờ mấy con rắn này khoẻ đến mức cắn thủng bao tải mà bò ra ngoài.

 

Một con bật lên, cắn một phát vào tay tôi.

 

Chu Thâm Phi lao đến, bóp ngay chỗ bảy tấc của con rắn rồi ném mạnh xuống đất.

 

Con rắn bị đập chết.

 

“Quản gia, chuẩn bị xe!”

 

“Con rắn này không có độc mà…”

 

“Im đi, không độc cũng phải đi bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra xem đầu óc em có vấn đề không!”

 

Hừm, bạch nguyệt quang của anh đâu có bị gì, sao lại nổi giận với tôi thế chứ? Thật là vô lý.

 

Tôi liền mở đoạn ghi âm lên.

 

“A Thâm, anh nghe đây, chính cô ta đã đẩy em xuống hồ.”

 

Trương Quý Nhiễm phản ứng rất nhanh, uất ức nói: “Em sợ rắn lắm… cô ấy thả rắn ép cung. Những gì trong ghi âm không phải là sự thật.”

 

“Đủ rồi!”

 

Chu Thâm Phi mặt lạnh như nước, ra lệnh người dọn sạch đống rắn, rồi nắm lấy tay tôi: “Đây là lời giải thích em định đưa tôi sao? Em đi theo tôi năm năm rồi, tại sao không biết suy nghĩ cho kỹ chứ?!”

 

Tôi hất tay anh ta ra:

 

“Tôi không thích chữ ‘theo’. Đừng dùng thái độ kẻ bề trên mà nói với tôi như vậy!”

 

7

 

Bất chợt, tôi thấy chuyện này chẳng có gì vui vẻ cả.

 

Bây giờ tôi giàu rồi, ra ngoài ai cũng gọi tôi là “Tổng giám đốc Thẩm,” sao phải tranh giành đàn ông với một người phụ nữ khác?

 

Đá Chu Thâm Phi, tôi có thể nuôi tám anh người mẫu chứ ít gì.

 

Tôi giả vờ khóc, đóng vai tình yêu đau khổ: “Chu Thâm Phi, tôi đã cố gắng năm năm mà vẫn không khiến anh yêu tôi… Giờ bạch nguyệt quang của anh đã quay về, tôi sẽ không làm phiền hai người nữa. Tôi mệt rồi, chia tay đi!”

 

Sắc mặt của Chu Thâm Phi trở nên đáng sợ.

 

Anh giơ tay lên.

 

Tôi tưởng anh định đánh tôi, vội vàng ôm đầu. Nhưng anh nhấc tôi lên vai và sải bước đi ra ngoài.

 

Về đến phòng ngủ, Chu Thâm Phi ném tôi lên giường.

 

“Này này, đừng xé quần áo của tôi… chiếc váy Hermes mới mua của tôi!”

 

 

Mồ hôi của Chu Thâm Phi rơi xuống người tôi, hắn nở nụ cười nửa miệng nhìn tôi: “Quả nhiên, phụ nữ có tiền là thay lòng đổi dạ. Vậy thì, tôi sẽ làm em phá sản, giúp em ‘tìm lại bản tâm’.”

 

Tôi thật sự hoảng rồi.

 

Lừa dối tình cảm của tôi thì được, nhưng không được ngăn đường kiếm tiền của tôi.

 

“A Thâm, vừa nãy em hơi ngông, anh đừng để bụng nhé.”

 

Tôi lập tức cười, nét mặt dịu dàng: “A Thâm, em vẫn yêu anh, không thể rời xa anh đâu.”

 

Chu Thâm Phi cười rất đẹp trai, nhưng đầy đáng sợ:

 

“Nhớ kỹ, tôi không thả en đi, em sẽ không đi đâu được hết.

 

“Thẩm Lê Sơ, hôm nay em mắc hai lỗi: Thứ nhất, để rắn cắn; thứ hai, đề cập đến chia tay với tôi.

 

“Tôi nên phạt em thế nào?”

 

Ngón tay Chu Thâm Phi lùa qua mái tóc tôi, chạm vào vết sẹo dài ở sau đầu.

 

Trong mắt anb thoáng chút đau lòng, anh thở dài một cách bất lực:

 

“Thôi nào… tôi là người bề trên gì chứ, em mới là tiểu tổ tông của tôi.”

 

Lần này, anh cực kỳ dịu dàng với tôi.

 

Chu Thâm Phi lo lắng chăm sóc bạch nguyệt quang đã ly hôn của anh, nhưng lại không chịu chia tay với tôi.

 

Rốt cuộc, anh nghĩ gì vậy?

 

Trong lúc hứng tình, tôi cắn mạnh vào vai Chu Thâm Phi, rồi lau đi giọt mồ hôi trên cằm anh.

 

Trông thật quyến rũ…

 

Tôi mệt nhoài, chìm vào giấc ngủ thỏa mãn. Khi tỉnh dậy, vết rắn cắn trên người đã được xử lý.

 

Không có việc gì làm, tôi đi chọc tức Trương Quý Nhiễm, vào vai một phi tần độc ác trong phim cung đấu.

 

Bắt gặp người hầu mang cơm cho cô ta, tôi nhìn qua món ăn:

 

“Cô ấy xứng đáng ăn yến sào giống tôi à? Mang đi.”

 

Trương Quý Nhiễm tức giận nói: “Thẩm Lê Sơ, cô thật sự nghĩ mình là chủ nhân của Tiểu Viện này sao?!”

 

Tôi ra hiệu cho người hầu.

 

Người hầu vênh váo đáp: “Mọi chi phí của Tiểu Viện đều do Thẩm tiểu thư quản lý, Thẩm tiểu thư cho cô ăn gì, cô sẽ ăn cái đó.”

 

Tôi túm tóc Trương Quý Nhiễm: “Nếu tôi thực sự có thai, thì cô đã giết một đứa con của tôi rồi đấy.

 

“Ban đêm ngủ nhớ mở một mắt, biết đâu vẫn còn con rắn nào chui ra từ góc phòng chưa bị bắt hết.”

 

Mặt Trương Quý Nhiễm đầy vẻ sợ hãi:

 

“Thẩm Lê Sơ, cô đắc ý không được lâu đâu!”

 

Vài ngày sau, Trương Quý Nhiễm lại giở trò, tiết lộ bí mật tôi đã che giấu nhiều năm.

 

8

 

Trương Quý Nhiễm tổ chức một bữa tiệc tại Tiểu Viện, mời tất cả những người có thể mời.

 

Tôi đang đọc sách trong phòng thì cô ta tìm đến:

 

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi tổ chức tiệc ở Tiểu Viện, cô nhất định phải ra góp mặt. Nếu không, người khác sẽ tưởng tôi mới là chủ nhân của Tiểu Viện này.”

 

“Được thôi!”

 

Dù cô ta có ý đồ gì đi nữa, một người bán hàng xuất sắc không bao giờ phàn nàn về môi trường.

 

Tôi mặc một chiếc đầm hở lưng, trang điểm theo xu hướng, đeo trang sức lấp lánh, phong thái quyến rũ bước ra.

 

Chu Thâm Phi đang đánh mạt chược cùng vài người bạn thân.

 

Trương Quý Nhiễm ngồi bên cạnh anh, bóc một quả nho và đưa đến miệng anh.

 

“Qua đây.”

 

Chu Thâm Phi không ăn quả nho, mà gọi tôi đến.

 

Thấy không còn chỗ ngồi, tôi liền ngồi xuống trên đùi anh.

 

“A Thâm nghỉ chút đi, để em đánh.”

 

Giản Dương trêu: “Chúng tôi chơi lớn đấy, thua tính cho ai?”

 

Chu Thâm Phi lười biếng tựa vào ghế, cười nói: “Thắng tính cho cô ấy, thua tính cho tôi.”

 

Tôi tự tin đáp: “Thắng chắc rồi.”

 

Tôi “ù” một ván, vui vẻ ngả ra sau: “Thắng rồi, chia anh một nửa.”

 

Chu Thâm Phi cười đầy cưng chiều: “Ừ.”

 

Những người bạn hắn trêu chọc: “No rồi, ăn cả tấn ‘cẩu lương’ rồi.”

 

“Năm năm rồi, hai người vẫn dính nhau như vậy, thôi cưới nhau đi cho xong.”

 

“Cưới xin gì chứ, nhạt nhẽo lắm.”

 

Tôi chuyển đề tài: “Nào, chúng ta tiếp tục chơi bài, tôi đang có vận đỏ đây.”

 

Không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, chẳng ai nói gì nữa.

 

Đúng lúc đó, Trương Quý Nhiễm nghe điện thoại xong, nhìn tôi cười đầy mưu mô: “Để họ vào đi.”

 

“Con dâu!”

 

“Vợ!”

 

Ba người bước vào, lần lượt là bố tôi, Thẩm Vinh, và hai cha con nhà họ Vương.

 

Nhóm bạn của Trương Quý Nhiễm hả hê: “Thật không ngờ, hóa ra Thẩm Lê Sơ là một phụ nữ có chồng rồi!”

 

“Nhìn chồng cô ta kìa, xấu không chịu được, còn là một gã ngốc.”

 

“Bọn họ ăn mặc chẳng khác gì ăn mày, đúng là một đám nghèo hèn. Khó trách Thẩm Lê Sơ bỏ chồng… mà cô ta có khi còn sinh con rồi ấy chứ?”

 

Tôi không quay lại nhìn biểu cảm của Chu Thâm Phi.

 

Tôi đã lừa anh, từng nói với anh rằng bố mẹ tôi đã qua đời. Trương Quý Nhiễm đúng là lợi hại, có thể tìm ra cả những người này.

 

9

 

Tôi sinh ra ở một ngôi làng xa xôi hẻo lánh.

 

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, Thẩm Vinh nhận bốn mươi nghìn tệ, bán tôi cho hai cha con nhà họ Vương.

 

Lão Vương què nắm cằm tôi, xem xét như thể đang định giá hàng hóa: “Bốn mươi nghìn thì đắt quá, cùng làng mà, giảm chút đi.”

 

“Con gái nhà tôi xinh xắn, cả làng ai cũng muốn cưới. Thêm vào đó, nó thông minh, biết chữ, sẽ sinh cho nhà ông một đứa cháu trai khôn ngoan.”

 

Vương què hài lòng với tôi, cắn răng trả tiền.

 

Thẩm Vinh cầm tiền, hung hăng nói: “Ở lại nhà họ Vương đi, từ giờ mày là vợ của họ Vương rồi.”

 

Đêm đó, Vương què nhốt tôi và Vương Đại Tráng vào trong phòng.

 

Vương Đại Tráng cởi hết quần áo, trần như nhộng đứng trước mặt tôi, biểu cảm đê tiện: “Cởi quần áo ra đi, như vậy sẽ sinh được con trai.”

 

Tôi túm lấy hắn, bóp thật mạnh.

 

Vương Đại Tráng đau đớn la hét thảm thiết.

 

Tôi lạnh lùng nói: “Đừng có động vào tôi, nếu không tôi sẽ cho anh hỏng luôn.”

 

“Không động vào cô, tôi hứa, buông tôi ra đi! Đau chết mất rồi!”

 

Vương Đại Tráng ngủ say như chết, tiếng ngáy vang trời. Tôi ôm chặt bản thân, ngồi co ro trên giường, sợ không dám ngủ.

 

Bất ngờ, Vương què mở cửa bước vào, thấy việc chưa thành liền nổi giận đùng đùng:

 

“Tao bỏ bốn mươi nghìn tệ để cưới mày về, là để mày sinh con cho nhà tao đấy!”

 

Vương què lao vào xé áo tôi.

 

“Đại Tráng ngốc, nhưng tao thì không ngốc! Tao sẽ ở đây giám sát mày và nó làm chuyện đó!”

 

Nhìn thấy bờ vai trắng nõn của tôi, thú tính của hắn nổi lên: “Đại Tráng không làm được, thì tao làm, mày đẹp lắm… để tao thương mày!”

 

Tôi mỉm cười ngọt ngào: “Chú ơi, đừng làm ở đây, sang phòng chú đi.”

 

“Được, được!”

 

Vừa ra cửa, tôi cầm chậu cây đập mạnh vào đầu hắn, khiến hắn bất tỉnh.

 

Tôi vào phòng Vương què, tìm thấy hai nghìn tệ.

 

Sổ hộ khẩu và chứng minh tôi luôn mang theo bên mình, tôi gom vài thứ cần thiết rồi quay lưng chạy lên núi mà không hề ngoái lại.

 

Tôi đi suốt một tiếng đồng hồ, thì nghe thấy tiếng xe. Vương què đã tỉnh, kéo theo dân làng để bắt tôi lại!

 

Lòng tôi hoảng loạn, đang chạy thì trượt chân ngã xuống một cái hố sâu, gáy đập mạnh vào một hòn đá.

 

Lập tức, máu tuôn ra lênh láng.



Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.