NGƯỜI THAY THẾ - Chương 6:
Cập nhật lúc: 2024-10-26 08:21:50
17
Tôi chạy theo ra ngoài.
Chu Thâm Phi giữa đêm khuya lại đến chỗ Trương Quý Nhiễm.
“Tôi không còn kiên nhẫn nữa, giao nộp chứng cứ tội ác của Cố Kinh Tắc ra đây.”
Trương Quý Nhiễm lo lắng nói: “Chứng cứ ở chỗ người thân cận của tôi, tôi vẫn chưa liên lạc được với cô ấy…”
“Nếu vậy thì chuyển ra khỏi Tiểu Viện đi.”
Trương Quý Nhiễm sợ hãi:
“Thâm Phi, nếu em ra ngoài, Cố Kinh Tắc sẽ nhốt em lại… hắn sẽ đánh chết em. Anh đã hứa che chở em, sao giờ lại thay đổi như vậy…”
Cô ta liếc xéo tôi bằng ánh mắt sắc như dao.
Tôi khoanh tay, cười giả lả với cô ta.
“Là vì cô ta! Chu Thâm Phi, sao anh cũng giống Cố Kinh Tắc, đều thay lòng đổi dạ! Nếu không nhờ năm đó tôi bỏ tiền chữa tai cho anh, anh đã…”
Chu Thâm Phi ngắt lời cô ta:
"Thứ nhất, tôi có lòng biết ơn với cô, nhưng chưa bao giờ yêu cô. Cô không phải là bạch nguyệt quang tôi không thể có.
"Thứ hai, cho dù tôi có là kẻ điếc, tôi cũng sẽ từ đáy vực mà leo lên, bởi vì tôi nhất định phải trả thù Cố Kinh Tắc.
"Thứ ba, chút ơn nghĩa xưa kia, từ khi cô đẩy cô ấy xuống hồ, đã cạn kiệt rồi.
"Cô rõ chưa?"
Trương Quý Nhiễm ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt mất hồn, nước mắt lăn dài:
“Chứng cứ ở trong két an toàn của ngân hàng, mật mã là…”
Chu Thâm Phi đã có được thông tin hắn muốn, quay lưng bước đi, anh dừng lại trước mặt tôi.
Tôi mỉm cười: “Đi đi, hoàn thành nốt mối thù cuối cùng của anh nhé!”
Chu Thâm Phi giữ lấy gáy tôi, hôn thật sâu.
Lâu sau, anh mới buông ra, rồi ra khỏi cửa.
Trương Quý Nhiễm ôm mặt, khóc nức nở: “Lúc mười tám tuổi, Cố Kinh Tắc từng yêu tôi như mạng sống. Khi gặp tai nạn xe, hắn còn lao ra che chắn cho tôi không chút ngần ngại.
“Thế mà người sẵn sàng vì tôi mà chết ấy, sau khi cưới lại ngoại tình hết lần này đến lần khác. Khi cãi nhau, hắn kéo tôi lại trước gương, khinh bỉ nói tôi đã già.
“Tôi mang theo bằng chứng quay về Bắc Kinh, nghĩ rằng có thể nối lại tình cảm với Chu Thâm Phi… rốt cuộc vẫn chỉ là ảo vọng.
“Tôi đã cưới nhầm người, năm nay tôi ba mươi tư tuổi rồi, cuộc đời tôi coi như xong…”
“Sao mà xong được?”
Tôi cười hờ hững: “Chỉ cần chưa chết, thì đời đâu có tàn.
“Muốn tiền thì đi kiếm, muốn ăn ngon thì đi ăn, muốn ngủ với trai đẹp thì cứ ngủ.
“Đời người, dễ như trở bàn tay thôi mà.”
Trương Quý Nhiễm ngẩng lên nhìn tôi, thoáng ngẩn ra rồi bật cười: “Giờ tôi mới hiểu vì sao Chu Thâm Phi lại yêu cô đến vậy.”
Cô ấy lau nước mắt, đưa tay ra với tôi: “Chuyện trước đây thật xin lỗi. Giờ làm quen lại nhé, tôi là Trương Quý Nhiễm, người sắp bắt đầu lại từ đầu.”
Tôi gạt tay cô ấy, kiêu ngạo nói: “Chậc, ai muốn quen cô chứ.”
“Chậc, đúng là không biết điều.”
Tôi hừ: “Cô giả tạo, đồ trà xanh đẳng cấp.”
Cô ấy cũng hừ: “Cô giả nai, đồ sen đen hạng nhất.”
Tôi: “Xì!”
Cô ấy: “Xì!”
Tôi: “Xì xì!”
Tôi không phải thánh mẫu, sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho cô ấy, mà vẫn tiếp tục ghét cô ấy.
Chứng cứ mà Trương Quý Nhiễm có thể khiến Cố Kinh Tắc phải ngồi tù cả đời, cả ở Mỹ lẫn trong nước.
Đó là lý do hắn đuổi đến Bắc Kinh.
Ngày Cố Kinh Tắc vào tù cũng là ngày Trương Quý Nhiễm rời Tiểu Viện.
18
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy chiếc vòng ngọc đế vương giá hàng chục triệu đeo trên cổ tay mình.
Tôi biết chiếc vòng này đã được bán đấu giá, không ngờ người mua lại là Chu Thâm Phi.
Chu Thâm Phi đang mặc áo.
Tôi vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, miệng cười đến rách cả môi: “A Thâm, đắt quá trời luôn!”
“Vòng ngọc đá cao băng bình thường quá, phải là ngọc đế vương mới xứng với em.”
Tôi sung sướng hôn lên má anh:
“A Thâm, em yêu anh.”
Anh nhìn tôi rất lâu.
Chú cáo nhỏ đầy phòng bị, cuối cùng cũng chịu lộ bụng mềm ra trước con sư tử đã nuôi dưỡng mình.
Lăn qua lăn lại, vẫy đuôi, chờ sư tử xoa bụng.
Chu Thâm Phi nhìn thấu tình cảm chân thành của tôi, nở nụ cười rạng rỡ, hôn lên môi tôi.
Khi xưa ai cũng cười tôi, chỉ có tôi nỗ lực vươn lên.
Cả Bắc Kinh đều biết, chú chim hoàng yến của Chu Thâm Phi giờ đã thành đạt.
Công ty tôi mở ngày càng lớn mạnh, tôi từ một diễn viên nhỏ vô danh, cuối cùng trở thành nhân vật nổi bật của giới kinh doanh.
Trong tiệc sinh nhật của Chu Thâm Phi, có người bạn hỏi hắn: “Thâm Phi, hai người ở bên nhau bao năm rồi, không định cho cô ấy một danh phận sao?”
Chu Thâm Phi cười nói: “Không phải tôi không cho cô ấy danh phận, mà là cô ấy không muốn cho tôi danh phận.
“Cô ấy có tiền, xinh đẹp, tính cách lại đáng yêu, đàn ông muốn làm ‘người thứ ba’ của cô ấy xếp hàng dài. Các anh có biết tôi nỗ lực duy trì vóc dáng thế nào không?”
Giản Dương cười méo xệch: “Này… Thâm Phi, cậu là tổng tài duy nhất mà tôi thấy muốn lấy vợ đến phát cuồng như vậy.”
Tôi cười phá lên.
Mọi người nhìn tôi.
Tôi nhìn Chu Thâm Phi, hạnh phúc bước đến bên hắn, tay cầm chiếc nhẫn cầu hôn mà tôi đã đặt trước nửa năm.
Tôi không sợ cưới nhầm người.
Và tôi tin rằng, anh là đúng người.
Tất cả vận xui của tôi, có lẽ đã dùng hết khi đầu thai rồi.
Từ sinh nhật mười tám tuổi, mỗi ngày của tôi đều là khoảng thời gian của may mắn.
(Kết thúc)