Phong Hoa Tàn Mộng - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 04:23:44
1
Phụ hoàng từ trước đến nay thương yêu ta, nghe ta nói vậy tuy không hài lòng nhưng cũng không từ chối.
Để thể hiện hoàng ân rộng lớn, ta ban tặng một bộ trang sức hồng ngọc cho Tiểu Thiến để trang điểm thêm.
"Dù sao ngươi cũng là người bên cạnh bổn công chúa, không thể làm mất mặt bổn công chúa được."
Nàng quỳ bái tạ ơn ta, nhưng trên mặt lại không thấy niềm vui.
Nàng là người thông minh, hiểu rõ dù có thánh chỉ ban hôn, thì cửa ải của phủ Quốc công Lương gia cũng không dễ dàng vượt qua.
Lương Văn Chi mang người rời đi, phụ hoàng dùng ánh mắt xem xét nhìn ta. Ta mỉm cười nhìn lại phụ hoàng, chỉ trong chốc lát phụ hoàng đã thua cuộc, thở dài một hơi.
"Giao Giao, con không muốn gả đi thì cũng không nên ban tặng tỳ nữ đó cho hắn, nếu chuyện này truyền ra ngoài danh tiếng của con còn có hay không?"
"Phụ hoàng lo lắng quá rồi, hai người họ là đôi lương duyên cuối cùng cũng sẽ thành đôi, nếu truyền ra ngoài người khác chỉ khen con là nàng công chúa rộng lượng, nhưng nếu thực sự ép buộc hắn cưới con, chỉ e rằng sẽ thành ra hoàng thất ỷ thế ép người mà thôi. Hơn nữa, Lương Văn Chi không cần bảo châu lại cầu cá mắt, dù có gả đi con cũng không vui vẻ gì."
Ta không chút để ý tiến lên, thân thiết nằm gọn trên đầu gối phụ hoàng.
"Phụ hoàng thương con, đương nhiên sẽ không nỡ để con sống không vui vẻ. Phụ hoàng muốn đề bạt Lương gia, nhưng người con lại không muốn vậy. Vậy nên chuyện này phụ hoàng vẫn nên sớm từ bỏ tâm tư đi a."
Phụ hoàng bị ta chọc cười, nhẹ điểm lên trán ta một cái.
"Trẫm đúng là không biết, Giao Giao công chúa của trẫm lại khéo ăn khéo nói đến vậy đấy!"
"Con chính là Sở Minh Giao, Trường Bình công chúa do phụ hoàng phong tặng, há lại để một phủ Quốc công suy tàn như hắn từ chối. Hắn không cần con, con cũng không thèm để ý đến hắn!"
Ánh mắt ta đầy vẻ kiêu ngạo và không chút che giấu sự bất mãn đối với Lương Văn Chi. Phụ hoàng xoa đầu ta.
"Vậy Giao Giao có ý trung nhân nào vừa mắt chưa?"
Ta lắc đầu.
"Vậy Giao Giao thích người thế nào?"
Ta suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Phải là người đẹp, trong mắt ngoài con ra không chứa được ai khác, nghe lời con, chỉ có con là trên hết. Nếu không tìm được, chờ khi phủ công chúa xây xong, phụ hoàng dán bảng chiêu mộ vài nam sủng đẹp mắt cho con cũng được, cần gì phải tìm phò mã, vướng bận tay chân."
"Nha đầu này đây là là muốn mở hậu cung sao!"
Phụ hoàng cười nhẹ.
"Đến cả hậu viện của Thái tử cũng sạch sẽ gọn gàng, sợ bị mang tiếng ham mê sắc dục, con thì lại không để tâm."
"Cũng chỉ là vẻ ngoài thôi, ai biết sau lưng thế nào."
Phụ hoàng lườm ta một cái.
"Nói năng cẩn thận, lời này mà truyền ra ngoài hoàng hậu lại mắng con đấy."
"Mắng thì mắng, con vốn chẳng nghe theo."
Ta bĩu môi, ở lại cùng phụ hoàng dùng bữa tối rồi mới trở về cung của mình.
Thanh Hoan hầu hạ ta thay y phục xong, rồi mới nói.
“Khởi bẩm công chúa, theo lời nô tỳ phái người đi dò hỏi, phu nhân nhà họ Lương biết Thế tử mang Tiểu Thiến trở về, không cho vào cổng phủ mà còn ép Thế tử vào cung thỉnh tội. Tiểu Thiến tiến lên can ngăn thì bị tát một cái. Phu nhân nhà họ Lương còn mắng nàng là hồ ly tinh mê hoặc người, Thế tử cầu xin thế nào cũng không chịu cho nàng vào. Đến khi Thế tử lấy ra thánh chỉ ban hôn, phu nhân nhà họ Lương mắt trợn ngược, ngất xỉu tại chỗ.”
Ta vừa nghe vừa gật đầu, mọi chuyện đúng như ta tưởng tượng.
Lương Văn Chi không hiểu chuyện, phu nhân nhà họ Lương thì không ngốc.
Lương Quốc công mất sớm vì bệnh, phu nhân nhà họ Lương không chỉ giữ được vị trí Thế tử cho con trai, mà còn duy trì thể diện cho phủ Quốc công, tài năng của bà tuyệt đối không thể xem thường.
Triều đình ta không có luật lệ nào cấm phò mã làm quan, nếu Lương Văn Chi cưới ta, mượn thế công chúa, phủ Quốc công Lương gia khôi phục huy hoàng xưa cũng không phải việc khó, thậm chí còn có thể tiến xa hơn.
Đáng tiếc, con trai bà không muốn.
Không chỉ không muốn, còn mang một tỳ nữ về làm vợ, tỳ nữ này lại là người hầu thân cận của ta, chẳng khác nào tát thẳng vào bộ mặt của Lương gia.
Đặt ta vào vị trí đó, ta cũng sẽ ngất.
Nhưng ta không rảnh để quan tâm những chuyện vụn vặt của nhà họ Lương, việc trọng yếu bây giờ là chọn một người thích hợp để kế thừa ngai vàng, đây mới là điều quan trọng nhất!
2
Nói ra thì thật buồn cười, kiếp trước lẫn kiếp này, ta đều không để tâm đến Tiểu Thiến và Lương Văn Chi, nhưng cuối cùng lại chết dưới tay hai người này.
Ta là con gái của tiên hoàng hậu, là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, Sở Minh Giao, ngay cả hoàng hậu cũng phải nể ta ba phần, cho nên ta có đủ tư cách để kiêu ngạo.
Lương Quốc công thuở nhỏ từng thân thiết với phụ hoàng, sau khi ông qua đời vì bệnh, phủ Quốc công lụi bại.
Vì tình xưa nghĩa cũ, phụ hoàng muốn nâng đỡ Lương Văn Chi, mà cách tốt nhất và nhanh nhất chính là ban hôn, phò mã của công chúa cao quý nhất cũng sẽ trở nên tôn quý.
Phụ hoàng bàn bạc với ta, ta không phản đối.
Trong mắt ta, ta vinh hoa cả đời, làm một biểu tượng cũng không tồi.
Gả cho ai ta cũng không để ý, dù không thích cũng có thể sống riêng, ở phủ công chúa tìm vài nam tử thanh tú ngoan ngoãn bầu bạn chẳng phải tốt sao?
Nhưng ta không ngờ, Lương Văn Chi lại từ chối hôn ước và cầu xin cưới tỳ nữ của ta!
Mỗi lần Lương Văn Chi vào cung, ta đa phần lười biếng không quan tâm, đều là Tiểu Thiến tiếp đãi, có lẽ bọn họ đã nảy sinh tình cảm vào lúc đó.
Phụ hoàng tức giận, ta lại không để tâm, vốn dĩ ta cũng chẳng có tình cảm gì với Lương Văn Chi.
Nhưng nam nhân này cũng không phải người kiên định, trước Kim Điện dõng dạc từ chối, về nhà bị phu nhân Lương gia ép buộc thì lập tức chịu thua.
Thành thật vào cung thỉnh tội, nói mình hồ đồ, làm nhục công chúa.
Hôn sự được tổ chức đúng hạn, sau hôn lễ hắn sống ở phủ Quốc công Lương, ta sống ở phủ công chúa, hai bên không liên quan gì đến nhau.
Sợ hắn gây chuyện, ta thậm chí còn đưa Tiểu Thiến cho hắn, không ngờ cuối cùng điều này lại trở thành cái cớ để hắn căm hận ta.
"Công chúa tôn quý thì có thể tùy ý nhục mạ bọn ta sao? Ngươi xem Tiểu Thiến là gì? Đồ vật sao? Ngươi lại xem ta là gì? Nếu lúc trước ngươi không thích, tại sao lại gả cho ta? Ngươi có biết ta căm ghét danh phận phò mã này bao nhiêu không?
Danh phận này như một cái gông cùm trói buộc ta, dù ta có cố gắng đến đâu, người khác đều cho rằng ta dựa vào ngươi mới có được ngày hôm nay.
Ngươi có biết ta hận ngươi đến mức nào không!"
Ta cảm thấy hắn đúng là có bệnh.
Dựa vào thế lực của ta để chống đỡ phủ Quốc công, mỹ nhân và quyền thế đều có, vậy mà lại bắt đầu trách cứ ta, chẳng phải là có bệnh sao?
Lưỡi dao lạnh lẽo kề sát cổ, nói không sợ là giả.
"Lương Văn Chi, dù phụ hoàng không còn, bổn công chúa vẫn là công chúa. Thái tử hoàng huynh luôn sủng ái ta, ngươi hôm nay đối xử với ta như vậy, ngày mai Thái tử nhất định sẽ trả lại gấp bội!"
"Sủng ngươi?"
Lương Văn Chi cười lớn, trong chốc lát cả viện đều tràn ngập tiếng cười của hắn.
"Sở Minh Giao, chỉ sợ là đến ngươi cũng không biết vì sao Thái tử lại sủng ngươi đúng không?
Trong thư phòng của Thái tử phủ có một bức tranh, người trong tranh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trên đó có đề hai chữ 'Giao Giao'. Hậu viện của Thái tử ít có thiếp thất, nhưng người được sủng ái đều có ba phần giống ngươi.
Công chúa điện hạ, ngươi có biết Thái tử hoàng huynh sủng ngươi rốt cuộc là loại sủng nào không?"
Lời của Lương Văn Chi như một tia sét đánh thẳng vào lòng ta, trước đây ta vốn nghĩ chỉ là tình cảm thân thiết giữa huynh muội, giờ đây khi nghe những lời này, mọi thứ dường như đã biến chất.
"Ta giúp hắn lên ngôi hoàng đế, hắn lại lấy mạng cả gia đình ta. Chỉ vì ta là phò mã của ngươi, một phò mã có danh không có thực, nhưng lại là điều mà hắn cả đời không có được. Hắn giấu tâm tư kỹ như vậy, sâu như vậy, giờ hắn sắp kế vị, ngươi nói xem hắn sẽ đối xử với ngươi thế nào?"
Lương Văn Chi chọn thời điểm rất chuẩn xác, khi Sở Linh Thần mang người xông vào, hắn liền đâm dao vào tim ta. Hắn như điên cuồng hét lên.
"Sở Linh Thần, ngươi tính toán nhiều như vậy, nhưng có tính đến việc ta sẽ giết nàng trước mặt ngươi không? Có tính đến việc ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi người ngươi yêu không?"
Ta gần như bình tĩnh nhìn trò hề này, dường như mọi thứ không liên quan đến ta, chỉ có cơn đau dữ dội nhắc nhở ta rằng đây không phải là giả.
Sở Linh Thần ôm lấy ta, tay hắn run rẩy, hắn che vết thương của ta lại, như thể làm vậy sẽ ngăn máu chảy, lớn tiếng gọi thái y!
Ta còn chút hơi thở, nhìn chằm chằm vào hắn, lời của Lương Văn Chi dường như là sự thật.
Khóe mắt Sở Linh Thần rơi xuống một giọt lệ, ở nơi này, trước mặt bao nhiêu người, hắn cúi đầu đặt môi lên môi ta. Ta cảm nhận được sự run rẩy của hắn, trong khoảnh khắc ý thức tan biến, ta nghe thấy hắn nói một câu.
"Giá như ta sớm nhốt nàng lại..."
Câu nói này khiến ta, người đã trọng sinh, ngay cả trong mơ cũng phải giật mình tỉnh giấc.
Đây đều là những chuyện gì thế này?
Ta chỉ muốn yên ổn làm một biểu tượng may mắn, vậy mà hết thảy đều tìm đến ta!
Lương Văn Chi chỉ là chuyện nhỏ. Hắn sẽ không cho rằng ta làm lỡ dở cuộc đời hắn chứ?
Làm lại một lần nữa, ta sẽ thành toàn cho hắn và Tiểu Thiến, ta muốn xem xem không có sự trợ giúp của ta, liệu hắn có thể leo lên được đến đâu!
Nhưng Sở Linh Thần mới là trọng tâm. Hắn có thể giấu kín tâm tư như vậy, con người này thật quá đáng sợ. Nếu hắn kế vị, ta không nghi ngờ gì rằng hắn thực sự sẽ nhốt ta lại.
Ta không có tự tin có thể thay đổi tâm ý của hắn, vậy nên ta phải nỗ lực chọn một Thái tử khác.
Chọn một người hợp ý ta, đưa ta lên làm biểu tượng may mắn!