QUAY TRỞ VỀ BÊN ANH - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-11-13 04:19:30
Vậy nên, em thực sự có thể cân nhắc lại."
Tôi sững người vài giây:
"Thẩm Từ, câu này nghe không giống phong cách của một thái tử gia lắm đâu."
Thẩm Từ cúi đầu nhìn tôi, trong mắt lấp lánh ánh sao:
"Trước mặt em không có thái tử gia gì cả, anh mãi mãi chỉ là cậu nhóc ở cửa hàng lụa năm nào."
Tim tôi đột nhiên run lên mạnh mẽ.
8
Gần đây tôi đang tránh mặt Thẩm Từ.
Không phải vì muốn trốn anh, mà sợ mình không kìm lòng được sẽ thổ lộ hết lý do chia tay năm đó.
Dù sao nhà họ Thẩm mấy năm nay nổi tiếng là gia đình hoà thuận, cha từ con hiếu, tôi sợ vì mình mà phá vỡ sự bình yên ấy. Hơn nữa, tôi nghe nói mẹ của Thẩm Từ bây giờ sức khỏe đã không còn tốt.
Nhưng đôi khi, càng sợ cái gì thì cái đó lại đến.
Việc tôi lên xe của Thẩm Từ bị chụp lại và đăng lên mạng. Những lời mắng mỏ, chế giễu tràn ngập trong phần bình luận trên Weibo của tôi.
【Mặc đồ như thế vào xe của Thẩm Từ giữa mùa đông, còn liêm sỉ không?】
【Muốn quyến rũ để thăng tiến, kiếp sau nhé.】
【Giang Vãn Kiều thật là dũng cảm, từ mạng online tiến thẳng ra đời thực.】
【Vậy Thẩm tổng bây giờ còn 'nhỏ' không?】
Tôi còn chưa kịp giải thích, Thẩm Từ đã đăng liền hai dòng trên Weibo.
【Luôn là tôi theo đuổi cô ấy】
【Tôi đang theo đuổi cô ấy.】
Lời khẳng định của Thẩm Từ lập tức đảo ngược làn sóng dư luận.
Chỉ vài chữ ngắn ngủi, khiến lòng tôi run rẩy.
Trước khi để ba của Thẩm Từ liên hệ thì tôi đã chủ động tìm đến ông.
Ba Thẩm ngồi đối diện, tỏa ra áp lực của một người bề trên. Tim tôi đập loạn nhịp, trong đầu suy nghĩ về cách diễn đạt. Dù thành công hay không, tôi cũng muốn tự đấu tranh một lần.
Ba Thẩm mở lời trước:
"Tìm tôi vì chuyện của Thẩm Từ?"
Tôi gật đầu, cân nhắc từng chữ:
"Chú Thẩm, cháu biết chú cảm thấy cháu không xứng với Thẩm Từ, nhưng cháu thực sự rất, rất thích anh ấy."
Tôi thăm dò:
"Hy vọng chú có thể cho cháu một cơ hội."
Ba Thẩm ngước nhìn tôi, giọng thản nhiên:
"Tại sao tôi phải cho cô một cơ hội?"
Tôi hít một hơi thật sâu:
"Năm xưa chú nói nếu cháu đạt giải Ảnh hậu, chú sẽ cho cháu một cơ hội. Lời đó còn giá trị không?"
Ba Thẩm gật đầu.
Tôi nhìn thẳng vào ông, ánh mắt kiên định:
"Được, ba năm. Cháu hứa với chú, trong ba năm cháu nhất định sẽ giành giải Ảnh hậu, đủ xứng với Thẩm Từ."
Ba Thẩm khẽ nhếch môi cười:
"Dựa vào đâu mà cô nghĩ Thẩm Từ sẽ đợi cô ba năm?"
Tôi thất vọng cúi đầu xuống.
Đúng vậy, Thẩm Từ dựa vào đâu mà phải đợi tôi ba năm chứ.
"Ba, đừng làm khó cô ấy nữa."
Bờ vai tôi được ai đó từ phía sau nắm lấy. Hơi ấm từ lòng bàn tay, qua làn da, lan tỏa khắp cơ thể tôi.
"Anh đồng ý, dù là bao nhiêu lần ba năm, anh cũng nguyện ý."
9
Ba Thẩm đồng ý, nếu tôi giành được giải Ảnh hậu, sẽ cho tôi cơ hội bước vào nhà họ Thẩm.
Mấy ngày nay tâm trạng Thẩm Từ có chút không ổn định.
Tôi ngồi trong lòng anh, nhận lấy từng miếng trái cây anh đút cho.
Nhìn nữ chính trong phim được ba chàng trai tỏ tình, tôi cảm thán:
"Hạnh phúc quá."
Thẩm Từ cúi đầu, giọng chua chua:
"Có gì mà ghen tị, em không phải cũng có sao?"
Tôi biết Thẩm Từ đang ám chỉ điều gì.
Vài ngày trước, Thẩm Từ đến đón tôi, lại tình cờ thấy thầy dạy diễn xuất tỏ tình với tôi. Bề ngoài anh giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đêm đó lại ôm eo tôi, giày vò mãi không thôi.
Thẩm Từ cúi xuống, hôn nhẹ lên dái tai tôi:
"Giang Vãn Kiều, em thật sự khiến anh không có cảm giác an toàn chút nào.
Chị ơi ~ vị trí Ảnh hậu anh sẽ giúp em"
Thẩm Từ vuốt ve phần cổ của tôi, giọng khàn khàn:
"Chúng ta kết hôn trước được không?"
Tôi ngẩng lên, hôn anh, nói khẽ:
"Thẩm Từ, vị trí Ảnh hậu thực ra không quan trọng. Điều em muốn là chứng minh cho mọi người thấy rằng em xứng đáng đứng bên anh, chứ không phải là một cây tầm gửi dựa vào anh."
10
Hai năm sau, nỗ lực của tôi bắt đầu có kết quả.
Hình ảnh của tôi xuất hiện tại các buổi lễ trao giải cuối năm.
Sau lễ trao giải, tôi và Thẩm Từ cùng nhau về nhà.
Về đến nhà, tôi bật TV.
Trên TV đang chiếu lại lễ trao giải tối nay. Tôi có chút tiếc nuối:
"Trần Ngạo đẹp trai, diễn xuất cũng ổn. Sao giải lại trao cho Ngô Vũ, một cái bình hoa trống rỗng."
Trần Ngạo là đàn em trực hệ của tôi, trước đây từng gặp qua vài lần, ấn tượng khá tốt.
Vừa nói xong tôi đã hối hận. Vì hai năm qua, Thẩm Từ như một hũ dấm chua, không thể nghe tôi khen bất kỳ chàng trai nào khác.
Quả nhiên, mặt Thẩm Từ lộ rõ vẻ để ý. Tôi vội vàng chữa lời:
"Nhưng trong lòng em, không ai sánh bằng anh."
Tôi vòng tay qua cổ anh:
"Đừng giận nữa, được không?"
Thấy Thẩm Từ vẫn không phản ứng, tôi quyết định tung chiêu cuối cùng. Tôi ghé sát tai Thẩm Từ, dùng giọng dịu dàng mềm mại:
"Giang Vãn Kiều thích Thẩm Từ nhất."
Thẩm Từ vẫn không động lòng.
Gì cơ? Hôm nay chiêu này cũng không có tác dụng sao?
Tôi đang bối rối, thì ngay giây tiếp theo…
Thẩm Từ nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh, ép tôi vào tường.
Đầu tôi chạm phải công tắc. "Phụt" một tiếng, căn phòng chìm vào bóng tối.
Giọng Thẩm Từ từ trên cao vang xuống, đầy đam mê:
"Chị ơi~ chứng minh cho anh thấy đi."
Tôi và Thẩm Từ sát gần nhau, bóng tối khuếch đại mọi cảm giác, khiến tôi căng thẳng không yên.
Tôi liếm môi: "Sao…"
Câu nói còn chưa dứt, Thẩm Từ đã cúi xuống, ngậm lấy dái tai của tôi.
Nói là cắn, nhưng giống như ngậm hơn. Đầu lưỡi anh lướt qua dái tai, cảm giác tê dại tức khắc lan tỏa khắp người tôi.
Trong lúc thăng trầm, Thẩm Từ ghé bên tai tôi, thở dài khẽ khàng:
"Kiều Kiều, anh yêu em."