Quý Ngài Vui Vẻ Và Cô Shipper May Mắn - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:49:23
1
Dịch bệnh quay trở lại, lại phải ở nhà.
Tối Chủ nhật, tôi đắp mặt nạ nằm trên giường, mở ứng dụng mua đồ ăn chuẩn bị trữ ít lương thực.
Khi tôi thêm một gói mì ốc vào giỏ hàng, một tin nhắn WeChat bật lên.
Đối tác Richard: 【@mọi người Ngày mai có cuộc họp quan trọng với Tập đoàn Nhà họ Kiều, mọi người hãy đăng ký làm shipper ngay để ra ngoài họp!!!】
Cả nhóm chìm vào sự im lặng chết chóc.
Ba mươi giây sau, một bức ảnh chụp màn hình xuất hiện trong nhóm.
Quản lý Victor: 【Sếp yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong rồi! [Cười]】
Nội dung trong ảnh là trang xác nhận đăng ký làm shipper thành công của anh ta.
Ồ, không phải nhóm chết lặng, mà là lòng tôi chết lặng.
2
Đối thoại trong nhóm làm việc vẫn tiếp tục.
Đối tác Richard: 【[Giỏi] [Giỏi] [Giỏi]】
Quản lý Victor: 【Tôi đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu! Chúng tôi còn đặt áo gile màu vàng trên mạng và phát cho các đồng nghiệp chuẩn bị sẵn. @Vivian Ngày mai ra ngoài chắc không vấn đề gì chứ?】
Bị tag bất ngờ, tôi giật mình suýt làm rơi điện thoại.
Tôi chậm rãi trả lời: 【Ừ, không vấn đề gì, đang đăng ký đây.】
Quản lý Victor: 【[Giỏi] [Giỏi] [Giỏi] Vậy mai gặp nhé!】
Tôi thật muốn khắc chữ "nịnh hót" lên trán anh ta.
3
Tôi, Vivian, không, Tống Vi, là một nhân viên văn phòng trong công ty.
Ở nơi mà phụ nữ làm việc như đàn ông, đàn ông thì làm như trâu ngựa, tôi bị dùng y như một con trâu.
Tôi đi mượn xe điện từ anh lập trình viên ở căn hộ đối diện, anh ấy vuốt vuốt mái tóc thưa thớt của mình, lặng lẽ nói: "Ngầu đấy."
Ngày hôm sau, khi tôi ra ngoài, anh bảo vệ thấy tôi mặc áo gile màu vàng, liền giơ ngón cái lên.
Tôi đi đôi giày cao gót, trong giỏ xe là túi laptop, lao thẳng tới khu trung tâm thương mại.
Nhân viên làm việc, không gì ngăn cản được tôi đi làm.
4
Cuộc họp bắt đầu lúc hai giờ, tôi cuối cùng cũng lái xe tới tòa nhà văn phòng lúc một giờ năm mươi.
Tôi chạy như điền kinh vào thang máy, trong vài giây ở trong thang, tôi nhanh chóng cởi áo gile nhét vào túi.
Một giờ năm mươi chín phút, Vivian - nhân viên văn phòng, bước đúng giờ vào cửa phòng họp.
Tôi gõ cửa bước vào, Richard và Victor mặc vest ngồi một bên bàn dài, máy tính đã sẵn sàng.
Victor giơ ngón tay trỏ ra hiệu cho tôi: "Vivian, lát nữa ghi lại biên bản họp. Nhớ mở ghi âm, chỗ nào không ghi kịp thì nghe lại."
Tôi giơ tay làm ký hiệu OK: "Được rồi, Victor."
Trong lòng lại nghĩ, ông kiêu ngạo, ông giỏi lắm, đồ ngốc.
5
Đúng hai giờ, ban lãnh đạo của Tập đoàn Nhà họ Kiều bước vào phòng họp.
Richard đứng lên, khi nhìn thấy giám đốc tài chính của đối phương, như thấy anh em thân thiết lâu ngày không gặp.
Giám đốc Lý lịch sự bắt tay với anh ta và mỉm cười: "Giám đốc trẻ của tập đoàn chúng tôi, anh Tiểu Kiều, vừa quyết định tham gia cuộc họp, mong mọi người đợi một lát”
Richard vừa bất ngờ vừa vui mừng, theo phản xạ liền đưa tay tìm danh thiếp của mình.
Khi hai bên trò chuyện về thời tiết bên ngoài và trang trí văn phòng, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra.
Một người đàn ông mặc áo len cổ lọ bước vào, tay cầm ba ly cà phê.
"Xin lỗi mọi người, để mọi người đợi lâu. Tôi mời mọi người cà phê."
Anh ta có đôi mắt đào hoa và đôi chân dài đến gần một mét tám.
6
Giám đốc Lý lập tức đứng dậy, cúi đầu nói: "Chào Tổng giám đốc Kiều."
Richard nhanh chóng theo sau: "Chào Tổng giám đốc Kiều, tôi là đối tác của công ty, đây là danh thiếp của tôi."
Kiều Ngôn Sơ đặt cà phê lên bàn, nhận danh thiếp và liếc mắt nhìn: "Oh, Richard, tên hay đấy."
Anh ta đưa cà phê cho Richard và Victor với nụ cười xã giao, rồi tiến đến chỗ tôi.
"Oh, hôm nay còn có một Quý cô ở đây, thật là bất ngờ."
Tôi cười ngượng ngùng mà không mất lịch sự: "Chào Tổng giám đốc Kiều, tôi là Vivian."
Anh ta đẩy gọng kính vàng lên và đặt ly cà phê bên cạnh laptop của tôi: "Quý cô làm việc chăm chỉ thật xinh đẹp."
Trên người anh ta thoang thoảng mùi nước hoa. Thật là màu mè.
7
Richard mở file PowerPoint, chiếu lên màn hình lớn.
Anh ta cúi nhẹ người trước Kiều Ngôn Sơ: "Vậy Tổng giám đốc Kiều, chúng ta bắt đầu nhé?"
Kiều Ngôn Sơ giả vờ mở sổ tay ra: "Mọi người cứ nói đi, tôi chỉ nghe thôi."
Richard nói say sưa, trình bày kế hoạch lên sàn của Tập đoàn Nhà họ Kiều rõ ràng chi tiết.
Kiều Ngôn Sơ ngồi đối diện tôi, luôn cúi đầu viết gì đó vào sổ tay.
Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, nó chẳng liên quan gì đến cuộc họp.
Hừ, chỉ là một thiếu gia giàu có trống rỗng.
Cuộc thảo luận qua lại giữa hai bên kéo dài đến năm giờ.
Lúc này, Kiều Ngôn Sơ đột nhiên lên tiếng.
"Xin lỗi mọi người, khu CBD sẽ phong tỏa lúc sáu giờ, tôi có lẽ phải đi trước."
Cả phòng họp không hẹn mà cùng lộ vẻ tiếc nuối.
Trước khi rời đi, Kiều Ngôn Sơ còn không quên nháy mắt với tôi: "Phần việc tiếp theo, nhờ mọi người nhé."
8
Buổi họp kéo dài đến tận chín giờ rưỡi tối.
Giám đốc Lý bắt tay với Richard: "Hy vọng từ giờ chúng ta hợp tác suôn sẻ."
Richard chân thành: "Chúng tôi tăng ca cũng không sao, nhất định không để ảnh hưởng đến kế hoạch lên sàn của quý tập đoàn."
Tôi thầm lườm một cái thật lớn. Ha ha.
Cả khu trung tâm thương mại đều bước vào trạng thái yên lặng.
Chúng tôi cùng nhân viên bộ phận tài chính của Tập đoàn Nhà họ Kiều xuống tầng, không hẹn mà cùng đi về phía hàng xe điện dưới sảnh.
Mọi người nhìn nhau cười, từng người lấy ra áo gile của shipper từ trong túi, màu vàng, màu xanh đều có.
Chả sao, đều là vì kiếm tiền, không có gì phải xấu hổ.
9
Tôi chạy xe điện trên con đường vắng tanh, tự nhiên thấy muốn khóc.
Những ngày tăng ca như chó này, bao giờ mới chấm dứt đây?
Mệt mỏi quá, muốn nghỉ việc không cần suy nghĩ.
Điện thoại đột ngột vang lên: "Bạn có một đơn hàng giao thức ăn mới, vui lòng kiểm tra ngay."
Ôi trời, Meituan còn báo giao đơn cho tôi nữa.
(Meituan: app đặt đồ ăn)
Ma xui quỷ khiến, tôi nhấn nhận đơn.
Biết đâu một ngày nào đó tôi nghỉ việc, vẫn có thể giao đồ ăn để sống qua ngày.
Thôi thì làm quen với công việc trước đi.
Cửa hàng là một quán ăn Nhật cao cấp, gói hàng được đặt trong hộp đóng gói tinh xảo, phải giao đến một khu chung cư cao cấp gần đó.
Nhìn hộp đồ ăn trong tay, tôi nghĩ, chẳng có gì ăn đã miệng bằng một cái bánh tráng trộn.
Khi tôi rời quán, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn vì đã vất vả."
Tự dưng sống mũi cay cay. Sự vất vả của người lao động, vẫn là người lao động hiểu nhất.
10
Địa chỉ giao hàng là một khu chung cư cao cấp cách quán ăn Nhật khoảng hai cây số.
Khu chung cư không cho xe điện vào, tôi chỉ đành đỗ xe ngoài cổng, tay xách hộp đồ ăn, đi bộ vào trong.
Bước vào cổng khu chung cư, cảm giác như bước vào một thế giới khác.
Bên trong là cảnh quan theo phong cách vườn Trung Hoa, dù đã khuya, hệ thống phun sương vẫn đang hoạt động, ánh đèn dịu nhẹ tạo ra một cảm giác rất đắt tiền.
Đúng là nỗi buồn vui của con người chẳng hề giống nhau. Khi tôi đang vất vả tiến về phía trước, chắc chắn có người đang hưởng thụ cuộc sống yên bình thay tôi.
Địa chỉ nhận hàng là tầng 18 của tòa 7 trong khu chung cư.
Với vẻ kiêu hãnh của một giai cấp vô sản, tôi bước vào thang máy lên tầng 18, nhấn chuông căn 1801.
Chẳng mấy chốc, có tiếng dép lê lẹp xẹp từ bên trong vọng ra.
Cửa phòng bật mở.
"Xin chào, đồ ăn của bạn đến..........."
Lời nói chưa dứt, nửa sau mắc nghẹn lại trong cổ họng.
Người đàn ông bên trong nhướn mày nhìn tôi.
"Quý cô Vivian làm việc chăm chỉ?"
Tôi: ???
11
Kiều Ngôn Sơ lười biếng dựa vào khung cửa, đưa tay nhận lấy hộp đồ ăn, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ thích thú.
Anh ta mặc bộ đồ ngủ ca rô, có lẽ vừa mới tắm xong, mái tóc đen ngắn ướt chưa kịp khô.
Mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng thoang thoảng từ người anh ta, nghe giống loại mà tôi không đủ tiền mua.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy mình có chút bối rối.
Kiều Ngôn Sơ vẫn giữ vẻ mặt bất cần đời: "Thật là bất ngờ khi được gặp lại cô Vivian."
Tôi giả vờ nhẹ nhàng nhún vai: "À thì, bây giờ chẳng phải người ta hay gọi là gì nhỉ, ‘người trẻ đa nghề’ đấy."
Tình cảnh này đúng là muốn chết vì ngượng, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
"Vậy, Tổng giám đốc Kiều cứ từ từ thưởng thức nhé, tôi xin phép."
Khi tôi quay người chuẩn bị đi, Kiều Ngôn Sơ đột nhiên nói: "Này, cô vẫn chưa ăn tối đúng không? Sao không ăn chút gì đó cùng tôi?"
Ăn tối? Quán ăn Nhật với giá trung bình 500 tệ mỗi người, anh ta lại bảo là ăn nhẹ?
Phổi tôi suýt nữa muốn bể ra.
Tôi lườm mắt lên trời, nhưng khi quay lại, lại nở một nụ cười đầy kiêu hãnh.
"Cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc Kiều. Tôi không phải là ‘này,’ cũng không phải là Vivian, tên tôi là Tống Vi."