QUYẾN RŨ THÁI TỬ GIA BẮC KINH - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-11-19 04:45:40

Tôi bắt đầu mua tiểu thuyết tổng tài cho Hạ Văn Dữ đọc, để anh cảm nhận tình yêu cảm động giữa nam và nữ.

 

Ban đầu anh không chịu đọc, tôi đe dọa anh, nếu không đọc tôi sẽ đi thu nhỏ vòng một.

 

Anh miễn cưỡng đọc.

 

Đọc xong vài cuốn, anh bắt đầu phàn nàn:

 

"Nam chính kiểu gì thế này, nữ chính không cần anh ta, anh ta còn quỳ xuống nịnh bợ, thật là không có tiền đồ."

 

"Làm mất mặt đàn ông bọn tôi."

 

"Còn cuốn này nữa, nam chính ngốc nghếch vui vẻ thế kia, nữ chính thì rõ ràng tiếp cận anh ta vì tiền, buồn cười thật, quá ngu."

 

Tôi: "…"

 

Tôi lại kéo anh đi đọc tiểu thuyết đam mỹ có kết thúc bi kịch, rồi nói: "Thấy không, đàn ông mà ở bên đàn ông, rất dễ bi thảm thế này đấy."

 

Tôi còn nhận làm thêm ở tiệc cưới, nhân tiện kéo anh đi xem các đám cưới: "Cậu thấy không, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau hạnh phúc biết bao."

 

Cuối cùng, tôi hỏi Hạ Văn Dữ: "Dạo này, cậu cảm nhận được sự tốt đẹp của phụ nữ chưa?"

 

Anh trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Cảm nhận được rất phiền phức, vẫn là chơi với đàn ông thoải mái hơn."

 

Tôi tức giận ba ngày không thèm nói chuyện với anh.

 

12

 

Nhưng tôi nghĩ, Hạ Văn Dữ thực sự có dấu hiệu bị tôi bẻ thẳng.

 

Bởi vì vài lần trong lúc "nghỉ ngơi" trên giường, anh Khải kia có gọi điện thoại cho anh.

 

Anh đều nhấn tắt mà không nghe.

 

Có lần, anh nhắn lại một tin cho anh Khải: "Tôi sẽ không tha thứ cho anh, anh cũng không cần quay về Phú Hòa nữa, xóa nhau đi."

 

Tôi nghĩ, trong lòng anh chắc hẳn vẫn đau buồn.

 

Nếu không thì làm sao lại gõ nhầm từ "hòa hợp" thành "Phú Hòa" được chứ?

 

Vậy nên tôi càng đối xử tốt với anh hơn.

 

Tôi nấu cơm, giặt quần áo cho anh.

 

Có khi anh về trễ, tôi còn massage cho anh, tiện nói thêm một câu: "Thấy sao, vẫn là phụ nữ tốt hơn đúng không?"

 

Tôi cảm giác Hạ Văn Dữ đã bị tôi tẩy não.

 

Có lần thấy tôi ngâm chân, anh nói: "Chân của cậu đẹp thật, vừa nhỏ vừa trắng, thơm quá, phụ nữ thật tuyệt."

 

Mặc dù hơi biến thái một chút.

 

Nhưng dù sao cũng đã thẳng rồi!

 

Thời gian cứ thế trôi qua hơn nửa năm.

 

Đến học kỳ đầu năm tư.

 

Mọi người đều bận rộn với kỳ thực tập.

 

Nghe nói Hạ Văn Dữ đã bắt đầu khởi nghiệp từ năm nhất, công ty hiện giờ đã đi vào quỹ đạo, tên là "Phú Hòa."

 

Ủa? Tôi cảm thấy cái tên này quen quen, nhưng không nhớ đã thấy ở đâu?

 

Chúng tôi cũng không còn như trước đây, ngày ngày gặp nhau ăn uống quậy phá nữa.

 

Bận rộn, có khi cả tháng không gặp.

 

Có lần anh hơn một tuần không liên lạc, tôi chủ động gọi điện cho anh.

 

Điện thoại reo rất lâu.

 

Người bắt máy là nữ thư ký của anh:

 

"Xin chào, Hạ tổng uống say rồi, nếu cô có chuyện gì cần nhắn lại, tôi sẽ chuyển lời."

 

Hai chữ "Hạ tổng" làm tôi sững người.

 

Phản ứng lại, tôi sợ hãi cúp máy ngay lập tức.

 

Đồng Nhan, mày đang làm gì thế?

 

Mày đang nghĩ về anh ấy sao?

 

Làm nghề của chúng ta, điều kiêng kỵ nhất chính là yêu khách hàng.

 

Tôi chỉ là một kẻ lừa đảo giang hồ.

 

Tôi vỗ mạnh vào mặt mình, lấy lại bình tĩnh.

 

Ngồi một mình trên chiếc giường mà chúng tôi từng ngủ cả ngày.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy cũng tốt.

 

Anh đã là Hạ tổng, sẽ không còn thích ăn xúc xích chiên nữa.

 

Anh cũng không cần tôi ở bên anh nữa.

 

13

 

Nghĩ thông rồi, tôi cũng không còn nghĩ nhiều về anh nữa.

 

Tôi bận rộn nộp đơn vào các trường du học, bận rộn làm đủ loại việc để kiếm tiền.

 

Khi rảnh rỗi, Hạ Văn Dữ thỉnh thoảng vẫn nhắn tin WeChat cho tôi:

 

[Ting ting, cho xem ngực.]

 

[Mệt rồi, muốn gối đầu lên 36D ngủ.]

 

[Không trả lời tôi, không phải nói phụ nữ là tốt nhất sao?]

 

[Đang làm gì đó?]

 

Tôi không tiện nói mình đang làm gì.

 

Vì tôi đang gặp mẹ anh.

 

Mẹ thái tử nói: "Cô làm tốt lắm, con trai tôi bây giờ không còn bài xích chuyện hôn nhân nữa, mấy ngày trước còn nói có lẽ sau này sẽ kết hôn."

 

Chuyện đang hay, mẹ thái tử đột nhiên đổi giọng, mặt lộ vẻ u sầu.

 

"Nhưng tôi tuyệt đối không đồng ý để cô kết hôn với con trai tôi, cô không có ý định đó, đúng không?"

 

Tôi đương nhiên là không có.

 

Tôi định trả lời để bà yên tâm, thì mẹ thái tử lại tiếp tục với giọng không mấy thiện cảm:

 

"Tốt nhất là cô không có. Cô không xứng để lấy con trai tôi. Bố mẹ cô đều mất sớm, thật là không may mắn."

 

Những lời định nói của tôi lập tức nuốt lại, thay vào đó là câu thoại kinh điển: "Dì à, một trăm vạn, cháu sẽ rời xa con trai dì."

 

14

 

Tôi đã thành công lấy được một ngàn một trăm vạn.

 

Cảm giác lật kèo đám tư bản này, thật là sảng khoái.

 

Tôi thuê luật sư chuyên nghiệp, hợp đồng rõ ràng, an toàn.

 

Mẹ thái tử yêu cầu tôi phải rời xa con trai bà trong vòng ba ngày.

 

Có tiền rồi, tôi quyết định ra nước ngoài du lịch thư giãn, tiện thể ghé xem các trường học mà tôi đã chọn để học cao học.

 

Sáng ngày đi, tôi định nhắn tin cho Hạ Văn Dữ nói lời chia tay.

 

Nhưng nghĩ lại, chúng tôi thực ra chưa bao giờ thật sự ở bên nhau.

 

Anh chưa từng tỏ tình, cũng chưa từng công khai trên mạng xã hội, chúng tôi chưa từng có bất kỳ lời hứa nào với nhau.

 

Tôi thậm chí chưa từng gặp qua bất kỳ người thân hay bạn bè nào của anh.

 

Ở bên nhau chỉ có làm và làm.

 

Chuyện trên giường không được gọi là kỷ niệm, mà chỉ là sự bốc đồng.

 

Từ "chia tay" chẳng liên quan gì đến chúng tôi.

 

Thế nên tôi nhắn: [Mình đi rồi, sau này có dịp cùng ăn cơm nhé. Tạm biệt, bạn học Hạ.]

 

Nhắn xong tôi xóa liên lạc của anh, tắt điện thoại, đi vào sân bay.

 

Nhưng không ngờ, tôi lại gặp một người không tưởng trong phòng chờ.

 

Anh Khải.

 

Đối diện với… à… người yêu cũ của người yêu cũ? Tôi có chút lúng túng, vốn không định nói gì.

 

Nhưng anh Khải lại chủ động bắt chuyện với tôi: "Hi, cô là Đồng Nhan đúng không? Tôi biết cô, bạn gái của A Dữ."

 

?

 

Chết rồi, tên tra nam này định gây chuyện, lôi tôi ra giữa chốn đông người đánh ghen sao?

 

Chỉ vì tôi bẻ thẳng bạn trai cũ của anh ta?

 

Tôi cảnh giác nhìn anh ta: "Anh có việc gì không?"

 

Anh Khải cười đầy thiện chí: "Không có gì đâu. À, A Dữ đâu, không đi cùng cô sao?"

 

Tôi lạnh nhạt: "Không. Sao tôi phải đi cùng anh ấy?"

 

Anh Khải: "Không phải hai người đang yêu nhau à? Cô đi du học một mình, A Dữ không tiễn cô sao?"

 

Nói nhiều quá.

 

Tôi không để ý đến anh ta nữa.

 

Anh Khải nhìn tôi đầy thắc mắc, sau đó đột nhiên đứng dậy đi gọi điện thoại.

 

Tôi cảm giác anh ta định gọi người đến đánh tôi.

 

Nhưng tôi không sợ, giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ ai cũng là thái tử à?!

 

Nhưng tôi không ngờ, anh Khải thật sự gọi thái tử đến.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.