Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn, Ta Dùng Tiếng Lòng Để Xoay Chuyển Càn Khôn - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-10-28 04:49:23
15
Theo lời Trần Thế Môi, hoàng thượng đã sớm có sự nghi ngờ đối với phủ tướng quân.
Ngài cho rằng tướng quân từng lập quá nhiều công trạng, lại nắm giữ binh quyền lớn, và hiện nay đại thiếu gia lại càng tỏ rõ tài năng, sắc bén.
Vì thế, hoàng thượng luôn muốn tìm cách trừ khử tướng quân.
Tóm lại, ý của Trần Thế Môi là khuyên phủ tướng quân hợp tác với hắn để phản nghịch, tiêu diệt hoàng thượng trước khi bị hoàng thượng ra tay.
Hắn còn nói rằng nhạc phụ của hắn, Dụ Vương, cũng sẵn sàng ra tay giúp đỡ.
Nếu sự việc thành công, phủ tướng quân sẽ trở thành khai quốc công thần, chắc chắn sẽ được thăng quan tiến chức.
Nhưng lão gia vốn là người trung quân ái quốc, làm sao có thể đồng ý với chuyện này.
Trong nguyên tác, lão gia đã thẳng thừng từ chối yêu cầu đó, bày tỏ rằng bản thân không muốn đứng cùng hàng ngũ với bọn phản loạn.
Nhưng mục tiêu thực sự của Trần Thế Môi không phải là hợp tác, mà là để vu cáo hãm hại.
Nhân lúc đến xin lỗi và tặng lễ, hắn đã sai người lén bỏ vào thư phòng của lão gia một bức mật thư thông đồng với địch quốc.
Sau đó, chính hắn sẽ đi tố cáo và vu khống rằng lão gia muốn phản nghịch.
Những món vàng bạc châu báu mà Trần Thế Môi mang đến để tạ tội trở thành bằng chứng cho việc lão gia nhận hối lộ.
Hoàng thượng vốn đa nghi, lại thêm lão gia không thể tự biện bạch, cuối cùng cả nhà phải chịu cảnh tru di tam tộc.
Còn tiểu thư thì bị Trần Thế Môi bán vào thanh lâu, chịu đủ mọi nhục nhã.
Chỉ cần nghĩ đến kết cục ấy, ta đã nổi giận.
Gia đình tướng quân đều là những con người tuyệt vời, đặc biệt là tiểu thư, nàng chẳng khác gì tiên nữ trên trời.
Vậy mà Trần Thế Môi vì mặc cảm tự ti lại muốn kéo nàng xuống bùn lầy.
Nếu có cơ hội, ta thật sự muốn cho hắn nếm thử cảm giác làm "kỹ nam" trong lầu xanh.
Vì vậy, khi nghe tin Trần Thế Môi đến phủ tướng quân để bẫy lão gia, ta đã giả vờ vô tình, cầm chổi đến đại sảnh quét dọn.
Lúc này, lão gia và phu nhân đang vô cùng bối rối, khi nhìn thấy ta, họ như nhìn thấy cứu tinh vậy.
"Nhị Nha, con đến thật đúng lúc. Con nghĩ ta nên xử lý chuyện này thế nào?"
Ta cố ý làm ra vẻ mặt khó xử, xua tay từ chối:
"Nô tỳ chỉ là một nha hoàn quét dọn, làm sao hiểu được những chuyện lớn lao này?"
"Tuy nhiên, nô tỳ nghĩ rằng có thể giả vờ đồng ý trước, để tránh làm họ nổi giận."
"Đợi đến khi hắn tiết lộ toàn bộ kế hoạch, rồi mới trực tiếp đi tố cáo với hoàng thượng cũng chưa muộn. Ngài thấy thế nào?"
Lão gia nghe xong, gần như không do dự, lập tức tán đồng:
"Hay lắm, cách này rất hay."
"Thanh Hà quả không sai, tiểu nha đầu này thật sự thông minh!"
Trong lòng ta bỗng cảm thấy rộn ràng, không ngờ tiểu thư lại khen ta sau lưng như vậy.
Chẳng lẽ... nàng đang thầm thích ta sao?
16
Tóm lại, theo kế hoạch của ta, lão gia đã giả vờ đồng ý với Trần Thế Môi.
Ban đầu, Trần Thế Môi chưa định phản loạn ngay, nhưng khi tướng quân – người đang nắm giữ binh quyền – đồng ý hợp tác, hắn bắt đầu dao động.
Hắn trở về bàn bạc với Dụ Vương, và lập tức lên kế hoạch khởi sự phản nghịch.
Lão gia cũng diễn rất đạt, suốt ngày qua lại với bọn họ, không khiến ai nghi ngờ gì.
Rất nhanh, lão gia đã nắm được những bằng chứng quan trọng về việc mưu phản của Dụ Vương.
Kèm theo đó, lão gia cũng dâng lên hoàng thượng bức thư giả mạo cùng số vàng bạc châu báu mà Trần Thế Môi đã lén bỏ vào thư phòng.
Trước những chứng cứ rành rành này, hoàng thượng vô cùng phẫn nộ.
Thực ra, hoàng thượng từ lâu cũng đã nghi ngờ Dụ Vương, nhưng vì Vương gia là hoàng thúc, ngài không dám ra tay ngay.
Giờ Vương gia đã tự đâm đầu vào rọ, hoàng thượng bèn nhân cơ hội này thanh lọc nội bộ.
Hoàng thượng bí mật bố trí thiên la địa võng trong cung, chỉ đợi hai cha con Vương gia mắc bẫy.
Đến ngày hẹn khởi nghĩa, lão gia không xuất hiện như đã hứa.
Trần Thế Môi nhanh chóng nhận ra có điều bất thường.
Hắn và Vương gia vốn không hoàn toàn tin tưởng lão gia, nên đã chuẩn bị phương án dự phòng.
Họ định theo kế hoạch ban đầu, vào cung tố cáo lão gia phản loạn.
Nghĩ rằng sau khi lão gia bị tru di tam tộc, họ sẽ lợi dụng thời cơ để khởi sự.
Nhưng khi cả hai vừa đến hoàng cung, lập tức bị đội ngự vệ bao vây.
Ban đầu, họ còn ngỡ ngàng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ đến khi lão gia từ sau lưng hoàng thượng bước ra, họ mới biết mình đã sập bẫy.
Ta chỉ là một nha hoàn quét dọn, tất nhiên không có cơ hội chứng kiến tận mắt cảnh tượng đó.
Nhưng theo lời lão gia kể lại, Trần Thế Môi lúc đó mắt trợn trừng, hận không thể chửi bới ngay tại chỗ.
Kết cục chẳng có gì phải bàn cãi, Trần Thế Môi và Dụ Vương đều bị bắt.
Gia đình bị tru di lại chính là Vương gia, và quận chúa cũng không tránh khỏi số phận.
Trần Thế Môi, vì muốn bảo toàn tính mạng, thậm chí còn cố gắng chối bỏ mọi liên quan.
Hắn nói tất cả đều là do quận chúa và Vương gia ép buộc hắn, hắn chỉ là kẻ yếu thế không dám phản kháng.
Hắn còn trơ trẽn nói rằng người hắn đáng lẽ phải kết hôn là tiểu thư, không phải quận chúa.
Không biết xấu hổ, hắn lại muốn quay về níu kéo tiểu thư.
Tiểu thư giận đến nỗi ngay trong đêm đã phái người đến nhà lao đánh cho hắn một trận, để hắn khỏi mơ mộng hão huyền.
17
Ba ngày sau, cả gia đình Dụ Vương bị xử chém công khai trước dân chúng.
Còn về phần Trần Thế Môi, hoàng thượng đã đặc biệt ân xá, vì dù sao hắn cũng từng có quan hệ với phủ tướng quân, nên giao toàn quyền xử lý cho lão gia.
Tiểu thư cùng đại thiếu gia bàn bạc hồi lâu, rốt cuộc cũng quyết định chặt đứt tứ chi của hắn, rồi ném vào thanh lâu dành cho nam, bắt làm "kép".
Dĩ nhiên, trong quyết định này cũng có không ít sự xúi giục từ phía ta.
Khi Trần Thế Môi nghe xong quyết định ấy, hắn hoảng hốt vô cùng, liền diễn trò đau khổ để xin tha.
Hắn liên tục nhắc lại những chuyện đã qua, hy vọng có thể khiến tiểu thư mềm lòng.
Ban đầu tiểu thư vẫn giữ bình tĩnh, nhưng càng nghe hắn nhắc lại quá khứ, nàng lại càng tức giận.
Nàng lập tức ra lệnh bịt miệng hắn lại.
Trần Thế Môi muốn kêu cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tứ chi của mình bị chặt đứt.
Hắn tuy xấu xa, nhưng vẻ ngoài lại ưa nhìn, nên dù thân thể có bị tàn tật, vẫn có vô số khách làng chơi đến tìm hắn.
Cuối cùng, hắn đã thực sự nếm trải cảm giác "tự tạo nghiệp thì tự chịu".
Về sau, lão gia và phu nhân xem ta như một công thần lớn.
Họ đề nghị sẽ thưởng lớn cho ta, và cho phép ta đưa ra bất kỳ điều ước nào mình muốn.
Tiểu thư và đại thiếu gia tò mò vô cùng, cứ xoay quanh ta, hỏi ta muốn gì.
Đại thiếu gia vốn nghiêm nghị nay cũng đỏ mặt nói:
"Nếu ngươi thực sự muốn, cũng không cần ngại ngùng, ta hiểu ý ngươi."
"Ta có thể cưới ngươi làm vợ, coi như là một sự đền đáp cho những gì ngươi đã làm."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ta vội vàng lắc đầu:
"Không không, nô tỳ không dám trèo cao đâu."
Nhưng trong lòng ta lại nghĩ:
【Gọi là đền đáp, nhưng thật ra là đang trừng phạt ta thì có!】
Sắc mặt đại thiếu gia lập tức đen lại như thể vừa nuốt phải thứ gì khó chịu.
Còn ta và tiểu thư thì phá lên cười, cười đến mức hắn hiếm khi mất mặt như vậy.
Về phần điều ước, ta vẫn chưa nghĩ ra điều gì đặc biệt.
Dù sao ở phủ tướng quân, cuộc sống của ta đã chẳng khác gì tiên cảnh.
Vì thế, lão gia và phu nhân tự quyết theo ý của mình, nhận ta làm nghĩa nữ.
18
Một năm sau, đại thiếu gia cuối cùng cũng gặp được chân mệnh thiên nữ của mình và thành hôn trong niềm hân hoan.
Tiểu thư cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện cả đời của mình, mang theo hàng chục bức chân dung đến hỏi ta xem ai đẹp, nhờ ta chọn chồng cho nàng.
Trong lòng ta dâng lên cảm giác chua xót, cố tình bắt bẻ:
"Người này không được, xấu quá."
"Người này tuy được, nhưng nhìn qua đã biết là công tử đào hoa."
"Người này cũng không xong, trông gian manh, chắc chắn là kẻ bạo hành!"
"Không được, không ai xứng cả!"
Tiểu thư nhìn ta một lúc lâu, rồi bật cười, dường như nàng thích nhìn vẻ mặt lo lắng của ta.
Ta nghiêng đầu nhìn nàng, bối rối hỏi:
"Tiểu thư, sao người lại tin tưởng ta như vậy, nhất định phải để ta chọn?"
Trong lòng ta thầm nghĩ:
【Không lẽ nàng thật sự thích mình sao? Không thể nào...】
【Nếu nàng tỏ tình với mình, liệu ta có nên chấp nhận không?】
Khi ta đang mơ mộng lung tung, tiểu thư bỗng giơ tay lên và cốc đầu ta một cái.
Nàng cười nói với ý tứ sâu xa:
"Ta có thể nghe thấy đấy, tiếng lòng của ngươi."
Mặt ta đỏ bừng lên, vội vàng chạy quanh sân, hối hả như muốn tìm chỗ nào đó để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Cả khu vườn vang lên tiếng cười giòn tan như chuông bạc của tiểu thư.
(Toàn văn hoàn)