SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH - Chương 14:
Cập nhật lúc: 2024-11-11 09:18:23
Chương 50
Sau khi Cửu công chúa đăng cơ, nàng đưa Mạc Thác về Bắc Khương, giao cho tân Khả Hãn là Nhị Hoàng tử xử lý người huynh đệ không yên phận này.
Thẩm Tĩnh vì có công trong việc tố giác phế Thái tử nên được phong làm Trường Bình Hầu như đã hứa.
Nàng không chỉ là nữ nhân đầu tiên được phong hầu trong Đại Tề, mà còn là nữ nhân đầu tiên bước vào chốn quan trường, trở thành vị quan nữ đầu tiên.
Tân hoàng đăng cơ, thiên hạ được đại xá, mọi thứ đều khởi đầu tươi mới.
Cố Tòng, kẻ bị giam trong đại lao Đại Lý Tự, cũng được phóng thích.
Cửu công chúa phần nào giảm nhẹ tội cho hắn, tước bỏ tước vị, tịch thu gia sản, giáng làm dân thường.
Ta dẫn theo mẫu thân của hắn đến trước cổng đại lao chờ đợi.
Cánh cổng sắt nặng nề được mở ra từ từ, Cố Tòng bước ra, từng bước nặng nề.
Ánh sáng bên ngoài làm mắt hắn chói lòa, hắn mất một lúc mới dần quen rồi nhìn thấy ta, và mẫu thân của hắn ở bên cạnh.
Trong khoảnh khắc thấy bà, hắn đã khóc không thành tiếng, lảo đảo chạy tới, ôm lấy mẹ mà gào khóc.
Ta nhìn hắn, chỉ thấy rằng linh hồn lạc lối suốt hai kiếp người này cuối cùng cũng tìm thấy gia đình.
Mọi chuyện rồi cũng êm xuôi, ta cùng chưởng quầy chuẩn bị rời khỏi Kinh thành.
Vì chuyện ta rời đi mà công chúa giận dỗi không nhỏ, nhưng ta chỉ cười nói rằng ta phải đi để khám phá thêm nhiều khả năng mới cho nàng và Đại Tề.
Cuối cùng nàng không giữ ta lại, chỉ yêu cầu mỗi năm Tết ta phải về thăm nàng, ta vui vẻ đồng ý.
Ngày ta rời khỏi Kinh thành, Trịnh Lâm Viễn cũng chuẩn bị quay về quân doanh ở Bắc cảnh.
Dưới chân thành, hắn nhìn ta nói rằng tâm ý của hân vẫn không đổi, hỏi ta có thay đổi ý định không.
Ta khẽ lắc đầu, mỉm cười nhìn hắn: “Cuộc sống của một Quốc Công phu nhân không hợp với ta. Thế tử, ngươi là một người rất tốt, ta chúc ngươi sớm tìm được ý trung nhân như ý!”
Cuối cùng, chúng ta chia tay dưới chân thành, một người đi về phương Bắc, một người đi về phương Nam.
Ta dẫn theo Lai Vượng đến cảng Tuyền Châu, tìm gặp Vãn cô nương đang chỉ huy dỡ hàng.
“Nghe nói thuyền đội của cô nương vượt biển khắp các nước, không nơi nào không tới. Tiểu nữ tài hèn, không biết Vãn cô nương có thể dẫn ta ra khơi mở mang tầm mắt chăng?”
Vãn Thị Phương sảng khoái cười lớn: “Được chứ! Chỉ cần tiểu thư không sợ say sóng là được!”
Ta theo Vãn Thị Phương chu du khắp các quốc gia trên biển, cuối cùng dừng chân ở Tuyền Châu.
Qua mấy năm, ta đã trở thành thương nhân lớn nhất Tuyền Châu.
Lụa là, trà, đồ gốm, dược liệu, các thương nhân ngoại quốc đến Tuyền Châu đều biết, hàng ta mua vào là loại tốt nhất.
Ngoài ra, ta còn đem hương liệu, trân châu và các kỳ trân dị bảo từ ngoại quốc bán vào Đại Tề qua những cửa hàng của nhà họ Tưởng. Thỉnh thoảng, lông thú và dược liệu quý giá của Bắc Khương cũng thông qua ta mà đến tay các khách hàng trên biển này.
Những năm qua, Cửu công chúa trị vì rất tốt, nàng giảm thuế má và sưu dịch, lấy dân làm gốc, còn bãi bỏ nhiều hạn chế trong khoa cử, mở thêm các khoa nông học và công học bên cạnh văn võ khoa, giúp kỹ thuật được truyền bá và phát triển.
Năm đó, khi ta đã an cư ở Tuyền Châu được sáu năm, một ngày nọ Lai Vượng nói với ta rằng, ở Ty Bạc Tư có một vị quan mới đến nhậm chức, là Trạng nguyên khóa trước, bảo ta đến nha môn gặp mặt.
Vậy nên ta đi đến Ty Bạc Tư, vào trong nội sảnh, chỉ thấy Cố Tòng đang ngồi trước bàn, cười mỉm nhìn ta.
“Nghe nói Tưởng tiểu thư là thương nhân lớn nhất Tuyền Châu, không biết Cố mỗ có thể mời tiểu thư kể cho ta nghe về phong thổ nhân tình, cũng như việc buôn bán ở nơi đây không?”
Chớp mắt, mây mờ trong lòng tan biến, ánh trăng chiếu sáng khắp đại giang.
Ta cũng mỉm cười nhìn hân, khẽ gật đầu: “Được thôi, có lẽ chúng ta có cả một đời để trò chuyện.”
Hoàn