SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-11-11 09:14:19

Chương 08

 

Ta bị nhốt trong từ đường mười lăm ngày, nha hoàn Tiểu Quất mang cơm tới nói rằng mỗi ngày tỷ tỷ đều khóc lóc ầm ĩ trong viện, mẫu thân ngoài việc phải bàn bạc với phu nhân Quốc công quốc về việc trang trí hôn lễ, còn phải liên tục dỗ dành tỷ tỷ.

 

Vì chuyện này mà mẫu thân càng hận ta hơn, dặn dò nhà bếp mỗi ngày chỉ được mang cháo trắng cho ta, ngoài ra không cho thêm gì nữa.

 

Thấy ta ủ rũ nhìn chén cháo loãng, Tiểu Quất an ủi rằng mẫu thân bảo sau khi tỷ tỷ thành thân sẽ thả ta ra.

 

Ngày trước hôn lễ của tỷ tỷ, Tiểu Quất như thường lệ mang cơm đến. Hôm đó nàng vui vẻ hơn thường ngày, ta hỏi nàng có chuyện gì vui.

 

Nàng mở hộp thức ăn ra như dâng báu vật, bên trong là nửa con gà quay.

 

“Đây là lúc Dương nương tử ở nhà bếp không để ý, nô tỳ đã trộm từ trên bếp xuống, vẫn còn nóng hổi, tiểu thư hãy ăn ngay khi còn nóng.”

 

Ta vui vẻ ôm chầm lấy nàng: “Tiểu Quất, ngươi thật là tốt!”

 

Đêm ấy, ta ngủ rất sớm, trong mơ hồ dường như có ai đó thay y phục, chải tóc và phủ lên ta một tấm khăn vải.

 

Ta cảm thấy có người xốc nách ta ra ngoài, đôi chân mềm nhũn, nhưng may là có người cõng ta đi.

 

Tiếng trống chiêng bên tai ngày càng lớn, ta nghe thấy giọng mẫu thân từ xa vọng lại: “Mau đưa nó lên kiệu!”

 

Trong thoáng chốc, ta mở bừng mắt và giật phăng chiếc khăn đỏ phủ đầu.

 

Trước mắt ta là cảnh phụ thân và mẫu thân đứng dưới hành lang, xung quanh treo đầy lụa đỏ, tràn ngập không khí vui mừng.

 

Nhưng chỉ thiếu mỗi tỷ tỷ.

 

“Ngươi… ngươi sao lại tỉnh? Ta rõ ràng đã…” Mẫu thân kinh ngạc nói.

 

“Người rõ ràng đã bảo Dương nương tử ở nhà bếp bỏ đủ lượng mê dược vào cháo và gà quay, có phải không?”

 

Ta nhìn thẳng vào bà, muốn xem bà thực sự có phải là mẫu thân sinh thành của ta hay không.

 

Khi nghe Tiểu Quất nói rằng mẫu thân muốn giam ta đến sau khi tỷ tỷ thành thân mới thả ra, ta đã mơ hồ đoán được ý đồ của bà, vì thế tối qua ta không ăn chút nào.

 

Phụ thân vung tay, vẻ mặt dữ dằn: “Bịt miệng nó lại! Hôm nay có phải trói lại cũng phải đưa nó lên kiệu cho ta!”

 

Có thể hiểu rằng, việc tráo đổi thế này, nếu không có sự đồng ý của phụ thân thì không thể thành được.

 

Điều quan trọng nhất bây giờ là thuyết phục ông.

 

Ta vùng khỏi các bà vú, hét lên: “Phụ thân hồ đồ rồi! Người chỉ nghĩ đến việc đưa tỷ tỷ đi lấy lòng quý nhân, nhưng người có nghĩ đến hiện giờ vẫn là phụ thân của quý nhân đó đang nắm quyền không! Đến khi phủ Quốc công quốc làm loạn lên, phụ thân của quý nhân đó sẽ nhìn ngươi thế nào!”

 

Phụ thân có thể đồng ý kế hoạch tráo đổi, chẳng qua là vì nhắm đến địa vị của Thái tử.

 

Kể từ khi Thái tử phi trước qua đời, vị trí Thái tử phi trong Đông cung vẫn để trống.

 

Nếu tỷ tỷ có thể vào Đông cung, dù không thể chính danh trở thành Thái tử phi, nhưng khi Thái tử đăng cơ, dựa vào sự sủng ái của Thái tử, có khi tỷ tỷ còn có thể tranh giành vị trí Hoàng hậu, dù không được thì cũng thành Hoàng phi, cả nhà Tưởng gia đều sẽ theo đó mà phất lên.

 

Kiếp trước, tỷ tỷ vừa vào Đông cung, Tưởng gia đã một bước lên mây.

 

Khi Thái tử đăng cơ, phụ thân còn được phong tước vị, Tưởng gia trở thành một gia đình quý tộc thực thụ.

 

Ta hiểu rõ tính toán của ông, nhưng ta cũng có cách thuyết phục ông.

 

Nghe xong lời ta, ánh mắt phụ thân thoáng động đậy, nhưng quản gia lại giục ông ra tiền viện, nói khách khứa đông đúc quá, một mình huynh trưởng ứng phó không xuể.

 

Quản gia và nhũ mẫu của tỷ tỷ là phu thê, đương nhiên lúc này hướng về phía tỷ tỷ.

 

“Phụ thân! Nếu người đi rồi, Tưởng gia sẽ gặp đại họa!”

 

Lời kêu cứu của ta khiến bước chân phụ thân thoáng khựng lại.

 

“Người đâu, bịt miệng nó lại cho ta!” Mẫu thân vội vàng hét lên ra lệnh.

 

Mấy bà vú khỏe mạnh lập tức xông về phía ta.

 

Ta chạy trốn khắp sân, cuối cùng bị họ dồn vào góc tường.

 

“Nhị tiểu thư, lão nô khuyên người nên ngoan ngoãn nghe lời. Thân thể người yếu đuối, không chịu nổi thủ đoạn của lão nô đâu!”

 

Vẻ mặt mấy bà vú dữ tợn, nhìn như muốn nhào tới bắt lấy ta.

 

Ta nghiến răng, rút chiếc trâm vàng xuống dí vào cổ mình.

 

“Phụ thân! Hôm nay người nhất định phải nghe hết lời của con! Nếu không, người sẽ chỉ còn cách đưa xác con lên kiệu hoa!”

 

Phụ thân giơ tay ngăn tất cả gia nhân lại.

 

“Để nó nói hết!”

 

Chương 09

 

Ta đẩy mạnh các bà vú đang định bịt miệng ta: “Phụ thân muốn đưa tỷ tỷ dâng cho quý nhân, nhưng tỷ tỷ rõ ràng nên là thê tử của một triều thần. Người muốn để quý nhân đó mang tiếng ‘chiếm đoạt vợ bề tôi’ sao?!”

 

“Phủ Quốc công dù hai đời vô dụng, nhưng dù sao vẫn còn tước vị.”

 

“Mẫu thân của Sở Hàn Thần hiện tại vẫn mang danh hiệu phu nhân có chiếu phong!”

 

“Tương lai, nếu phu thê Quốc công làm lớn chuyện đến trong cung, phụ thân nghĩ sẽ có kết cục gì?”

 

Trên gương mặt tinh ranh của phụ thân hiện lên vẻ do dự.

 

Ta tiếp tục bồi thêm: “Đến lúc đó mọi chuyện bị phơi bày, vị quý nhân đó thân phận cao quý… đương nhiên sẽ không có sai sót, vậy thì sai chỉ có thể là tỷ tỷ và Tưởng gia!”

 

“Đến khi ấy, đừng nói là ban cái chết cho tỷ tỷ, việc Tưởng gia còn có thể ở lại kinh thành hay không cũng là vấn đề!”

 

“Tịch thu gia sản, lưu đày! Đó mới là kết cục thực sự của Tưởng gia chúng ta!”

 

“Giàu sang xa xôi phụ thân chưa chắc đạt được, còn tai họa gần kề thì lại là phụ thân tự tay mang đến!”

 

Mẫu thân sốt ruột kéo phụ thân: “Lão gia! Đừng nghe con nha đầu này nói nhảm! Nếu không mau đưa nó lên kiệu hoa, giờ lành sẽ bị lỡ mất!”

 

Phụ thân suy nghĩ một lúc, rồi đẩy mẫu thân ra, ra lệnh: “Người đâu! Đi đến phòng đại tiểu thư, trói nàng lại, thay hỷ phục cho nàng!”

 

“Lão gia!”

 

Mẫu thân nghe vậy thì sụp xuống dưới chân phụ thân, khóc lóc cầu xin ông tha cho tỷ tỷ, nhưng phụ thân hoàn toàn không động lòng.

 

Cuối cùng, mẫu thân quay sang ta, ánh mắt tràn đầy oán hận.

 

Hôm đó, tỷ tỷ rốt cuộc vẫn bị ép vào kiệu hoa, còn ta may mắn thoát khỏi hiểm nguy.

 

Phụ thân chủ trì, thả ta ra khỏi từ đường, ta trở về viện của mình, đã thấy mẫu thân đứng chờ sẵn, bà ta tát ta một cái ngay khi gặp mặt.

 

Không biết ta lấy dũng khí từ đâu, lập tức vung tay tát trả lại bà, đánh thẳng vào mặt bà.

 

Mẫu thân lùi lại hai bước, ôm mặt, nhìn ta với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi phản rồi! Dám đánh cả mẹ ruột!”

 

Ta chỉ nhìn bà, lạnh lùng hỏi lại: “Mẫu thân, người có khi nào coi con là con gái ruột dù chỉ một khoảnh khắc?”

 

Ta tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào mắt bà, hỏi: “Hôm nay nếu con thực sự lên kiệu hoa, đến phủ Công tước, chuyện vỡ lở ra sẽ thế nào, mẫu thân có nghĩ cho con chưa?”

 

Bà im lặng, trong mắt thoáng hiện một tia chột dạ.

 

Trong lòng ta dâng lên một nỗi bi phẫn, nỗi bi phẫn ấy như muốn phá tan lồng ngực, xé nát mọi thứ.

 

Cảm giác nghẹn ứ trong lồng ngực đến cực điểm, đúng lúc ta nghĩ mình sắp bùng nổ thì đột nhiên, tâm trí lại trở nên sáng tỏ, trong lòng như sóng lớn bình yên lắng đọng.

 

Ta như đã thoát khỏi mọi ràng buộc, vừa cười vừa khóc, run rẩy trút hết những lời muốn nói suốt bao năm qua.

 

“Người lúc nào cũng vậy! Đổ lỗi cho người khác về những bất hạnh trong cuộc đời mình! Dù năm xưa người có gả cho lang quân như ý, người cũng sẽ tự biến cuộc đời mình thành thảm hại! Tất cả đều là do người tự chuốc lấy!”

 

Mẫu thân bị ta đâm trúng nỗi đau, lập tức lao tới bóp chặt mặt ta, mắng: “Con tiện nhân, ta xé nát cái miệng của ngươi! Ngươi biết gì chứ?! Ngươi có biết ta đã sống những ngày tháng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế nào không? Tất cả đều là do ngươi hại ta!”

 

Ta giật tay đẩy bà ngã xuống đất: “Ta hại người cái gì? Vì ta không sinh ra là con trai sao? Huynh trưởng là do người nuôi lớn, con trai của các thiếp khác cũng đều gọi người là mẫu thân. Người có bao nhiêu con trai rồi, rốt cuộc ta đã hại người điều gì?!”

 

“Con nuôi sao bằng con ruột?! Huynh trưởng của ngươi được sinh ra bởi một nữ nhân thấp kém, tư chất ngu dốt, cả ngày chỉ biết lêu lổng trong các chốn phong hoa!”

 

“Nhiều năm qua nó cũng chẳng xem ta như mẫu thân ruột. Nếu ta có con trai của chính mình, nhất định sẽ tài giỏi hơn nó trăm ngàn lần!”

 

“Còn phụ thân ngươi! Bao năm nay ông ta ghét bỏ ta chẳng phải vì ta không thể sinh thêm con sao?!”

 

Bà vùng dậy khỏi mặt đất, bấu chặt vai ta, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ta: “Là ngươi! Là ngươi hại ta!”

 

Ta nhìn bà trong trạng thái điên cuồng ấy, trong lòng đồng thời dâng lên cả sự thương hại và ghê tởm. 

 

Chính những cảm xúc này càng thúc đẩy ta phải xé toạc mọi lời bao biện và lớp mặt nạ của bà: “Người nói huynh trưởng không ra gì, đối xử với người không tốt. Nhưng người đã bao giờ coi huynh ấy là con mình chưa? Người giết mẫu thân ruột của huynh ấy, chưa từng cho huynh ấy một chút ấm áp nào, huynh ấy sao có thể không hận người?”

 

Chương 10

 

Ta lần lượt gỡ từng ngón tay của bà đang bấu vào vai mình: “Người bỏ số tiền lớn mời danh sư dạy huynh ấy học, nhưng huynh ấy chỉ cần phạm một lỗi nhỏ là người lại đánh đập, mắng mỏ.”

 

“Bất kể trời rét buốt hay nắng cháy, người ngày ngày cử người giám sát, bắt huynh ấy học đến nửa đêm, thậm chí khi ốm đau cũng không cho nghỉ ngơi!”

 

“Cuối cùng, huynh ấy dứt khoát không học nữa, trong đó có bao nhiêu phần là bị người bức ép?”

 

“Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng nghe người nói với huynh ấy một lời tử tế.”

 

“Người nuôi hynh ấy chẳng qua xem huynh ấy như công cụ, sao huynh ấy phải đối xử với người như mẹ ruột?”

 

Hai mươi năm bị lạnh nhạt trong phủ Quốc công khiến ta nhìn thấu sự bất mãn của mẫu thân từ đâu mà có, cũng giúp ta hiểu rằng phần lớn những ngày tháng oán hận của bà đều do chính bà gây ra.

 

Có lẽ chính vì đã sống qua một cuộc đời tương tự, nên lời ta nói như những nhát dao đâm vào điểm yếu nhất của bà. Bà bị ta nói cho lùi từng bước, cả người trở nên tiều tụy.

 

“Lại nói đến phụ thân. Ông ấy phong lưu đa tình, cưới hết người này đến người khác về nhà.”

 

“Nhưng người đã không thể hạ mình dịu dàng để nhận được chút tình cảm nào từ ông ấy, lại cũng chẳng thể hoàn toàn chết tâm mà tự chăm lo cuộc sống của mình.”

 

“Người chỉ biết mơ mộng rằng một ngày nào đó ông ấy sẽ quay lại yêu thương người, nhưng đó là điều không bao giờ có!”

 

“Vì vậy, trong lòng người ngày càng đầy oán hận, nhưng ngay cả trả thù ông ấy người cũng không dám, chỉ dám trút mọi oán hận lên đầu ta!”

 

“Người nói bao năm qua mình sống người không ra người, thật nực cười.”

 

“So với những kẻ bán mạng kiếm sống ngoài kia, người chẳng phải sống như thần tiên sao?”

 

“Người xuất thân danh gia vọng tộc, phụ thân không dám bỏ người, bên người có gia sản kếch xù, người là chủ mẫu của gia đình thương nhân đứng đầu Đại Tề.”

 

“Người ăn sung mặc sướng, có cả con trai lẫn con gái.”

 

“Người rốt cuộc lấy gì mà nghĩ rằng mình là người sống khổ sở nhất?!”

 

“Nói cho cùng, tất cả đều là vì lòng tham và sự trẻ con của người!”

 

“Sống đến từng này tuổi rồi mà vẫn như đứa trẻ ba tuổi, chỉ vì mất viên kẹo liền khóc than trời đất! Tâm tính như vậy thì sao có thể sống tốt được chứ?!”

 

Mẫu thân loạng choạng ngã xuống đất, nhưng ánh mắt vẫn không cam lòng nhìn ta: “Ngươi nói nghe dễ lắm, đợi đến khi ngươi làm chủ mẫu gia đình, ngươi sẽ hiểu nỗi khổ của ta.”

 

Ta khẽ cười: “Mẫu thân, dù cho hoàn cảnh có tệ thế nào, con cũng tuyệt đối sẽ không sống như người.”

 

Kiếp trước khi ta gả vào phủ Quốc công, ta đã nuôi dưỡng không ít con riêng của Sở Hàn Thần.

 

Những đứa trẻ này, mẹ ruột của chúng có người vì sự lạnh nhạt của Sở Hàn Thần mà u sầu qua đời, có người theo Sở Hàn Thần đi làm quan ở nơi xa, tóm lại không thể chăm sóc con mình được, thế nên Sở Hàn Thần giao chúng cho ta.

 

Ta tự nhận bản thân không bỏ quá nhiều tâm sức vào việc chăm sóc chúng, chỉ làm những việc cơ bản mà bậc cha mẹ cần làm, ta cũng không mong đợi gì từ chúng, chỉ cần chúng lớn lên bình an, phẩm hạnh đoan chính là được.

 

Khi thành vỡ, ta dẫn lũ trẻ chạy tới bến sông ở kênh vận chuyển.

 

Nhưng nơi đó đã chật ních người, con thuyền lớn mà ta đã đặt trước không biết bị ai chiếm mất, chúng ta chỉ có thể đi thuyền nhỏ, nhưng chiếc thuyền nhỏ đó không thể chở hết ngần ấy người.

 

Phía sau là quân lính Bắc Khương đang tiến vào thành, con trai trưởng của ta vì che chắn cho ta mà trúng một mũi tên, ngã xuống đất.

 

Cuối cùng, ta cứng rắn ra lệnh cho tất cả bọn trẻ lên thuyền, còn bản thân thì ở lại bến, đối mặt với đám lính Bắc Khương đầy khí thế hung hãn.

 

Lúc đó, ta nghĩ đến mẫu thân. Bà đã bị huynh trưởng làm cho tức đến chết từ ba năm trước khi thành vỡ.

 

Trước khi chết, bà vẫn không ngừng nguyền rủa số phận của mình, oán trách cuộc đời mình khổ sở.

 

Khi ấy ta nghĩ, nếu năm xưa bà đối xử tốt với huynh trưởng hơn một chút, có lẽ sẽ không rơi vào kết cục này?

 

Lúc này, nghe những lời ta nói, mẫu thân oán độc cất lời: “Được thôi, ngày mai ta sẽ gả ngươi cho một tú tài nghèo, để xem khi đó ngươi sẽ—”

 

Bà vừa định nói tiếp thì một tiểu nha hoàn chạy vào: “Phu nhân! Trong cung có người tới, nói rằng Hoàng hậu nương nương hạ chỉ, triệu nhị tiểu thư vào cung làm bạn đọc cho Cửu công chúa! Hiện tại, quan Trường Sử đang chờ ở tiền viện, đợi nhị tiểu thư ra nghe chỉ!”

 

Chương 11

 

Mẫu thân kinh ngạc nhìn ta, còn ta thì đứng nhìn bà từ trên cao xuống.

 

Ngày yến hội Bách Hoa, ta và Cửu công chúa đã hẹn ước rằng nếu nàng thành công, sẽ triệu ta vào cung làm bạn đọc.

 

Chiếu chỉ này ban xuống, chứng tỏ nàng đã làm được.

 

“Thưa mẫu thân, con và người không giống nhau. Từ nay về sau, cuộc đời của con không đến lượt người sắp đặt.” Nói xong, ta phủi nhẹ y phục, rồi theo tiểu nha hoàn đi về tiền viện.

 

Hãy chờ đấy, kiếp này ta không chỉ muốn đòi lại công bằng, mà còn sẽ kéo gã Thái tử vô năng kia xuống, kẻ mà tương lai đã dẫn đến cảnh nước non tan vỡ!

 

“Khi nào ngươi biết được chuyện khó khăn của cha con Trấn Quốc Công?”

 

Vừa vào cung gặp Cửu công chúa, nàng nắm lấy tay ta và hỏi ngay.

 

Trong yến hội Bách Hoa, ta đã bảo Cửu công chúa giả vờ bị trúng tà để báo cho Thái phi Nam An rằng có kẻ muốn ám hại cha con Trấn Quốc Công ở Trường Dịch Quan, hy vọng Thái Phi có thể cử người đến biên cương cứu họ.

 

Thái Phi Nam An có thể duy trì quyền thế dù con trai đã qua đời, chính là nhờ vào hai người cháu cầm quân nơi biên cương, đương nhiên bà sẽ không làm ngơ trước sự an nguy của cha con Trấn Quốc Công.

 

Kiếp trước, một tháng sau yến hội Bách Hoa, tin từ biên ải truyền về rằng cha con Trấn Quốc Công đều chết đột ngột. Từ đó, Đại Tề không còn danh tướng nào trấn giữ Trường Dịch Quan.

 

Hai tháng sau, Trường Dịch Quan thất thủ, quân Bắc Khương thừa thắng xông vào, chiếm lấy hơn mười thành trì.

 

Kể từ đó, Đại Tề trở thành miếng mồi béo bở cho Bắc Khương, hết hòa thân, nhượng đất, lại bồi thường… Bắc Khương từng bước xâm chiếm Đại Tề. Cho đến hai mươi năm sau, khi non sông tan nát, kỵ binh Bắc Khương cuối cùng cũng đã chà đạp lên hoàng đô của Đại Tề.

 

Kiếp này, nếu cha con Trấn Quốc Công còn sống, ít nhất Đại Tề sẽ không phải e sợ ngoại địch như Bắc Khương.

 

Ta không trả lời câu hỏi của Cửu công chúa mà hỏi lại: “Cha con Trấn Quốc Công vẫn bình an chứ?”

 

Cửu công chúa lườm ta một cái: “Nếu họ không bình an, ta làm gì phải nhờ Thái phi tìm cách xin Hoàng hậu ban chỉ để triệu ngươi vào cung?”

 

“Hôm đó, sau khi ta giả vờ ngất xỉu tỉnh dậy, Thái phi Nam An đã lo lắng hỏi ta chuyện gì đã xảy ra.”

 

“Ta nói rằng trong khoảnh khắc gảy đàn, ta đạt đến cảnh giới quên mình, và thấy cảnh cha con Trấn Quốc Công thổ huyết, dường như đã trúng độc. Bất chợt, Trấn Quốc Công hiện thân qua người ta. Sau đó, ta không nhớ gì nữa.”

 

“Thái phi nghe xong thì kinh hãi, liền cho người đưa ta về cung.”

 

“Hôm qua, bà đột nhiên mời ta đến phủ, cười tươi nói nhờ có ta mà Trấn Quốc Công đã kịp thời phát hiện ra gian tế trong quân doanh muốn hại cha con ông ấy.”

 

“Thái phi còn nói, đợi cha con Trấn Quốc Công về kinh sẽ đích thân tạ ơn ta! Ta nghe nói thế tử Trấn Quốc Công, Trịnh Lâm Viễn, vẫn chưa thành thân. Ngươi nói xem, nếu ta biết nắm lấy cơ hội thể hiện, liệu có khả năng được gả cho Thế tử Trấn Quốc Công không?”

 

Nhìn gương mặt mong chờ và non nớt của nàng, trong lòng ta thoáng qua một tia khinh bỉ. Ta không biết là đối với nàng, hay đối với chính bản thân mình ở kiếp trước, cũng ngây thơ như vậy vào thời điểm này.

 

Trịnh Lâm Viễn, một tài năng trẻ, mười sáu tuổi đã theo cha ra trận giết địch.

 

Những năm qua, y lập không ít chiến công hiển hách nơi biên giới phía Bắc.

 

Dù chưa từng gặp y, ta cũng nghe nói y có dung mạo tuấn tú, phong thái bất phàm, làm người ngay thẳng chính trực.

 

Một nam tử ưu tú như vậy, muốn gả cho y nào chỉ có một mình Cửu công chúa? 

 

“Điện hạ muốn gả cho Thế tử Trấn Quốc Công, e rằng sẽ khó. Ta nghe nói Kim Dương công chúa, nhi nữ của Hoàng hậu, cũng đến tuổi gả chồng rồi, trông nàng ấy có nhiều khả năng được gả cho Thế tử hơn người.”

 

Nghe vậy, Cửu công chúa giậm chân không cam lòng: “Nói cho cùng, vẫn là chê ta xuất thân thấp kém!”

 

“Điện hạ là hoàng tộc quý phái, sao lại nói xuất thân thấp kém?”

 

“Ngươi đừng nói khéo với ta! Ngươi thừa biết ta đang nói gì!”

 

Nàng cười buồn bã: “Mẫu phi của ta chỉ là một cung nữ ở phòng giặt đồ. Nếu ta không tự lo liệu cho mình, sau này phụ hoàng sẽ tùy tiện chỉ định một người để ta lấy. Nếu ta sống không tốt ở nhà chồng mà về cung than khóc, phụ hoàng cũng sẽ chán ghét ta.”

 

Nói đến đây, nàng quay lại nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy tha thiết: “Vì vậy ngươi nhất định phải giúp ta! Ta nhất định phải gả cho Thế tử Trấn Quốc Công!”

 

Ta tò mò hỏi: “Vì sao nhất định phải là Thế tử Trấn Quốc Công?”

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.