SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH - Chương 9:
Cập nhật lúc: 2024-11-11 09:17:01
Chương 32
Ban đầu Hoàng đế không có quá nhiều biểu hiện khi Cửu công chúa được cứu về cung, chỉ sai người trong cung chăm sóc nàng cẩn thận.
Quan viên Đại Lý Tự ngày đêm thẩm vấn hai kẻ áo đen bị bắt, nhưng ngay khi sắp moi được lời khai từ bọn chúng, cả hai đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Cuối cùng, Đại Lý Tự đành phải kết thúc vụ án một cách qua loa với lý do là sơn tặc cướp bóc.
Nghe tin này, ta lập tức đến phủ Thụy An Bá.
“Thủ đoạn của ngài thật cao tay, Giám đại nhân! Tay ngài còn với được vào tận thiên lao của Đại Lý Tự!”
Cố Tông vẫn nhàn nhã cho cá ăn, như thể mạng sống của hai người kia chẳng qua chỉ là hai hạt thức ăn cho cá trong tay hắn.
“Tưởng tiểu thư hà tất phải giận dữ như vậy? Người ngươi đã cứu về rồi. Nhưng nếu hai kẻ đó khai ra, triều cục sẽ lập tức đại loạn.”
“Đừng quên Thái tử vì ai mà bố trí người, đến khi đó ngay cả Tưởng gia nhà ngươi cũng khó mà thoát khỏi liên lụy.”
Ta cười lạnh: “Ta không quan tâm Tưởng gia ra sao. Nhưng Thái tử có thể chỉ vì bị cướp mất công lao mà thuận nước đẩy thuyền phái người đi giết chính muội muội của mình, kẻ lòng dạ hẹp hòi như thế sao có thể làm minh quân trong tương lai!”
Kiếp trước, từ khi Thái tử đăng cơ, triều chính bắt đầu suy tàn.
Hắn một mặt hiếu chiến ham công, mù quáng sai binh đánh Bắc Khương.
Sau mỗi lần thất bại, lại phải cắt thêm đất, bồi thêm tiền, khiến cho dân chúng Đại Tề sống trong cảnh đói khổ, oán hận tràn lan.
Một mặt khác, hắn còn ham mê hưởng lạc, tiêu xài vô độ.
Quốc khố bị hắn làm cạn kiệt, hắn lại ra sức bóc lột dân chúng, những triều thần phản đối thì bị Cố Tòng diệt trừ, còn bách tính trong dân gian ngày càng lầm than.
Chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, hắn đã hủy hoại cả cơ nghiệp của tổ tông.
Cuối cùng, quốc gia diệt vong, hắn lại như một con chó chạy trốn tán loạn về phương Nam.
Đời này, dù có thế nào, ta cũng không để hắn ngồi lên ngai vàng một lần nữa!
Cố Tòng bình thản đáp: “Ngươi có thể không quan tâm Tưởng gia, nhưng ta không thể không lo lắng cho Cố gia. Cố gia là ngoại tộc của Thái tử, nếu Thái tử sụp đổ, chúng ta chỉ có nước chôn theo.”
Nghĩ đến những gì hắn đã làm ở kiếp trước, lòng ta lạnh lại: “Vậy tức là không thể thương lượng gì sao?”
Cố Tòng không đáp, ta càng thêm phẫn nộ, trong đầu hiện lên cảnh tượng kiếp trước, khi đầu hắn bị treo trên tường thành.
“Cố Tòng, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận vì sự lựa chọn của mình!”
Nói xong, ta xoay người rời đi.
Mấy ngày sau, ta sai những người kể chuyện trong thành phố lan truyền rộng rãi tại các trà quán và lầu hát về chuyện Cửu công chúa đã đứng trước bọn thổ phỉ để bảo vệ dân làng, sẵn sàng lấy thân mình đổi lấy mạng sống cho họ.
Danh tiếng của nàng lại một lần nữa vang dội khắp kinh thành, sự việc ướt áo trong yến tiệc trước đó không còn ai nhắc đến.
Người dân kinh thành khi nhắc đến nàng đều hết lời khen ngợi.
Hôm đó, Cửu công chúa cuối cùng cũng được Hoàng đế triệu vào điện Cần Chính.
Ta theo công chúa vào điện, phát hiện Trịnh Lâm Viễn cũng có mặt.
Hoàng đế trước tiên hỏi Trịnh Lâm Viễn về cảnh tượng hôm ấy khi cứu Cửu công chúa, xác nhận nàng vì dân làng mà nguyện hy sinh mạng sống là sự thật.
Sau đó, ngài quay sang Cửu công chúa: “Cửu nhi, khi ấy con đã nghĩ gì?”
Cửu công chúa cung kính đáp: “Khởi bẩm Phụ hoàng, ngày thường cơm áo của nhi thần đều là do bách tính dâng hiến. Khi họ gặp nguy hiểm, đứng ra bảo vệ họ là bổn phận của nhi thần.”
Hoàng đế nghe xong vô cùng hài lòng, gật đầu: “Hộ Quốc Tự con không cần phải đi nữa. Vài ngày nữa hãy dọn vào phủ công chúa, ta sẽ tăng thêm ba trăm hộ thực ấp cho con!”
“Tạ ơn Phụ hoàng!”
Cửu công chúa sau bao sóng gió vẫn được ở lại kinh thành, những ngày qua công sức của ta cuối cùng cũng không uổng phí.
Rời khỏi Cần Chính điện, ta cùng Cửu công chúa bàn về chuyện dọn vào phủ công chúa.
Khi băng qua ngự hoa viên, bọn ta lại gặp Kim Dương công chúa dẫn theo một đám cung nữ oai vệ đi tới.
Nàng ta nhìn hai chúng ta, cười nhạo: “Ta tưởng ai, hóa ra là ngươi. Khi nào thì lại đến Hộ Quốc Tự nữa vậy?”
Cửu công chúa lạnh lùng đáp: “Phụ hoàng nói ta không cần đi nữa, mấy ngày tới sẽ dọn thẳng vào phủ công chúa.”
Kim Dương công chúa nghe vậy, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc lẫn tức giận, cuối cùng mọi cảm xúc hóa thành sự nghiến răng kèn kẹt.
“Hừ, dọn vào phủ công chúa thì đã sao? Con tiện tì mãi mãi cũng chỉ là con tiện tì! Cái giống sinh ra từ cung nữ ở phòng giặt mãi mãi không thể bước lên đài cao!”
Chương 33
Ta biết Cửu công chúa từ lâu vẫn canh cánh chuyện xuất thân của mình, bèn lo lắng nhìn nàng.
Nhưng lần này, trên mặt nàng không hề lộ ra chút khó chịu hay lúng túng.
Khi ta còn đang tò mò không biết nàng sẽ nói gì tiếp theo, nàng bất ngờ sải bước lớn tới trước, túm lấy tóc Kim Dương công chúa và giáng hai cái tát thật mạnh.
“Đúng vậy, ta là con của một cung nữ ở phòng giặt!”
“Nhưng năm xưa mẫu phi ta ngày đêm vất vả giặt giũ quần áo cho Phụ hoàng và các phi tần trong cung.”
“Không có bà thì làm gì có kẻ nào được vinh hiển như ngươi?!”
“Ngươi, cái đồ không biết cày cấy, không biết lúa thóc, chỉ là phế vật mà dám khinh thường bà sao?!”
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cửu công chúa đã túm tóc Kim Dương công chúa, chạy như gió tới bên bồn hoa, rồi không nói không rằng, bốc một nắm đất nhét vào miệng nàng ta.
“Ngươi chẳng phải rất thích nói rằng dân đen chỉ là bùn nhơ dơ bẩn sao?!”
“Hôm nay để ngươi nếm thử mùi vị của bùn đất!”
Nàng từng nắm từng nắm bùn nhét vào miệng Kim Dương công chúa.
Đến khi đám cung nữ kịp phản ứng và kéo hai người ra, thì khuôn mặt Kim Dương công chúa đã đầy bùn đất vàng khè.
Nàng ta vừa khóc vừa gào lên: “Ngươi chờ đó! Ta sẽ đi mách Phụ hoàng!”
Ta liền bước lên chắn trước Cửu công chúa, lớn tiếng quát: “Điện hạ! Đám hắc y nhân đến bắt Cửu công chúa hôm ấy đã nói không ít về kẻ đứng sau sai khiến!”
“Điện hạ của ta vì đại cục mới chọn cách bỏ qua không truy cứu!”
“Nếu hôm nay Điện hạ thật sự làm ầm lên trước mặt bệ hạ, thì nhà ta cũng không cần nể mặt nữa đâu!”
Nghe lời ta nói, sắc mặt Kim Dương công chúa lập tức biến sắc, cuối cùng nàng ta đành xấu hổ kéo đám cung nữ lủi thủi trở về cung.
Chờ khi nhóm người ấy đi xa, Cửu công chúa thoáng hiện vẻ lo lắng: “Ta hôm nay có phải lại gây họa rồi không?”
Ta mỉm cười đáp: “Điện hạ làm đúng lắm.”
Nửa tháng sau, ta theo công chúa chuyển đến phủ công chúa.
Ở ngoài cung, mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều, ta có thể mỗi ngày đều ghé qua tiệm xem xét.
Nhờ ba mươi ba bức tượng Quan Âm mà ta dâng cho Thái phi Nam An tinh xảo vô cùng, thêm việc công chúa được tìm thấy không lâu sau khi tượng Quan Âm xuất hiện.
Người dân kinh thành truyền tai nhau rằng, chính tượng Quan Âm của tiệm ta đã đưa công chúa trở về.
Vì thế mà đồ gốm trong tiệm ta bán không kịp, chỉ trong hai tháng đã thu lợi nhuận đầy ắp.
Ta lấy một nửa số tiền kiếm được bảo chưởng quầy gửi về Thanh Châu, thưởng cho các thợ gốm trong xưởng.
Nửa còn lại, ta dùng để mua một ngọn núi trà ở Giang Nam.
Cuối năm, chợ biên giới giữa Đại Tề và Bắc Khương sẽ mở lại, kiếp trước khi chợ biên giới mở cửa, người Bắc Khương thích mua nhất là gốm và trà.
Ta mua được núi trà, lại mở một trà quán ở kinh thành, mời đầu bếp giỏi nhất làm các loại trà điểm. Nhờ chất lượng trà và trà điểm thượng hạng, giá cả phải chăng, nên quán rất đông khách.
Ngày khai trương, Trịnh Lâm Viễn có mặt, Cửu công chúa cũng kéo theo Diệp Linh Xuyên đến.
Trước đó không lâu, ta đãi tiệc rượu mời Trịnh Lâm Viễn và Cửu công chúa theo lời hứa. Trong bữa tiệc, Trịnh Lâm Viễn kính rượu xin lỗi Cửu công chúa, nàng thấy hắn thành khẩn nên rộng lượng bỏ qua.
Nhưng lý do công chúa dễ dàng bỏ qua chuyện này thật ra là vì gần đây nàng bận tâm đến một người khác.
Lúc này, nàng đang kéo Diệp Linh Xuyên đi thử từng món trà điểm trước quầy, miệng nở nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời bên ngoài.
Aiz, tuổi trẻ ngây thơ.
“Vị Diệp thiếu hiệp đó, e là sẽ không ở lại kinh thành lâu đâu.”
Giọng Trịnh Lâm Viễn vang lên bên tai, ta quay đầu nhìn hắn: “Thế tử có ý gì?”
Chương 34
“Chiêu thức võ công của hắn, là thần chiêu ‘Thần Viêm Trảm’ đã thất truyền từ lâu trong giang hồ. Bộ đao pháp này chính là gia truyền của ‘Bất Động Kim Cang’ Diệp Minh đại hiệp vang danh mười năm trước.”
“Diệp Minh? Vậy Diệp Linh Xuyên là—”
Trịnh Lâm Viễn gật đầu: "Hắn hẳn là con trai của vị Diệp đại hiệp năm xưa. Diệp đại hiệp mười năm trước bị chính huynh đệ kết nghĩa sát hại, còn kẻ huynh đệ đó giờ vẫn nhởn nhơ sung sướng ở vùng biên ải.”
“Diệp thiếu hiệp những ngày ở trong phủ ta, mỗi sáng đều dậy sớm luyện đao pháp. Xem ra, mối thù giết cha này, hắn không thể nào bỏ qua được.”
Ta quay sang nhìn Cửu công chúa, lúc này nàng đang vui vẻ ăn điểm tâm, khóe miệng còn dính chút vụn bánh, Diệp Linh Xuyên ân cần giúp nàng lau sạch. Trong lòng ta âm thầm lo lắng.
Nếu có một ngày, nàng biết thiếu niên mà nàng yêu mến sẽ rời kinh thành đi biên ải để trả thù, nàng sẽ ra sao?
Nhưng việc này không phải ta nên nói ra.
Đây là chuyện giữa hai người họ, chỉ có thể chờ Diệp Linh Xuyên tự mình nói cho nàng hay.
Hiện tại ta chỉ có thể đứng ngồi không yên, chẳng biết sau này hai người ấy sẽ ra sao.
Tiễn ba người họ đi không bao lâu, trong tiệm lại đến một vị khách không ngờ tới.
Cố Tòng bước vào, không những mua hết số trà đắt nhất, còn mang theo một phần quà mừng rất hậu hĩnh.
Từ sau lần cãi vã ở phủ Thụy An Bá, ta và hắn không gặp lại, hôm nay hắn đến trà quán của ta, ta thực sự rất ngạc nhiên.
Vậy mà hắn lại bình thản như không có chuyện gì, tựa như lần tranh cãi gay gắt kia chưa hề xảy ra.
Ta không biết hắn lại đang mưu tính điều gì, đành thận trọng hỏi: “Không biết hôm nay Thụy An Bá đại nhân đến đây, có việc gì chỉ giáo?”
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Tiệm mới của Tưởng tiểu thư khai trương, ta đương nhiên phải đến góp mặt chứ.”
Hôm nay hắn mặc một bộ trường sam màu tử sắc, khiến cả người trông như phong thái quý phái, đĩnh đạc tựa như những danh sĩ trong sách nói đến.
Ta nhất thời ngẩn ngơ, lại nhớ đến những lời giận dữ khi rời phủ Thụy An Bá lần trước, bất giác thấy hối hận, vội vàng xin lỗi hắn.
Hắn chỉ cười khổ tự trào: “Tiểu thư không cần xin lỗi, ta quả thật đúng như ngươi nói, e rằng chẳng thể chết yên lành.”
Ta vội vàng nói: “Ta không có ý đó—”
Chưa dứt lời, hắn đã giơ tay ngăn lại.
“Hôm nay tiệm của tiểu thư khai trương, mời toàn những bậc danh lưu như Thế tử Trấn Quốc Công. Ta không mời mà đến, cũng chỉ là muốn góp vui mà thôi.”
Lời nói của hắn khiến lòng ta khẽ rung động, một nỗi sợ mơ hồ trỗi dậy, sợ điều hắn sắp nói tiếp.
Nhưng hắn chỉ cười nhạt, chắp tay rời đi.
Ta không dám nghĩ sâu lời của Cố Tòng, cũng không dám suy đoán thêm.
Chỉ còn biết tập trung tất cả sức lực vào công việc ở phủ công chúa và việc buôn bán.
Ai ngờ không lâu sau, kinh thành lại truyền đến một chuyện động trời.
Sở Hàn Thần trên đường đến Lương Châu nhậm chức, đã ngã xuống vực sâu vạn trượng, tử vong.
Quan binh địa phương tìm kiếm suốt nửa tháng ở đáy vực, chỉ tìm thấy y phục dính máu và một đoạn xương cánh tay, có lẽ phần còn lại đã bị thú hoang gặm nhấm.
Y phục và khúc xương được đưa về kinh, phu nhân của phủ Quốc công thấy xong liền ngất xỉu tại chỗ. Khi tỉnh lại, việc đầu tiên bà ta làm là kéo tỷ tỷ ta ra sau viện, định dìm xuống ao.
Tỷ tỷ ta sợ đến mức lăn lê bò toài chạy về phủ, nhưng vừa đến cửa thì đã bị phu nhân Quốc công đuổi theo túm được.
Nghe được tin này, ta liền chạy đến, chỉ thấy cổng lớn của Tưởng phủ đã bị người vây chật như nêm cối.
Phu nhân Quốc công cùng tỷ tỷ ta đều trong dáng vẻ hết sức thê thảm, tóc tai rối bù. Khác biệt là tỷ tỷ ta mặt đầy vết tát, trốn sau lưng phụ thân và mẫu thân, còn phu nhân Quốc công thì đứng bên kia, hai mắt đỏ ngầu, chết trừng tỷ tỷ.
Hồi thứ 35
Ta đứng giữa đám đông, nhìn vẻ điên cuồng của phu nhân Quốc công, thực khó mà liên tưởng được bà với người quý phụ cao cao tại thượng, dưỡng nhàn hưởng lạc ở kiếp trước.
Kiếp trước, thứ bà quý nhất chính là mái tóc và đôi tay của mình, mỗi tháng đều lấy khoản tiền lớn từ trong sổ sách để mua thuốc quý, hương liệu mà dưỡng.
Dù khi phủ Quốc công gặp khó khăn nhất, bà cũng không chịu thiếu một đồng, còn trách ta không biết quản gia, khiến bà không được hưởng phúc.
“Ngươi không thể giữ được trái tim Hàn Thần, cũng không sớm sinh con nối dõi cho nhà họ Sở, lại chẳng biết quản lý gia sản. Nhà chúng ta cưới ngươi về có ích gì? Mau ra ngoài hành lang đứng mà chép quy củ đi.”
Ta vẫn nhớ rõ khi bà nói câu ấy, bà đang bôi thứ cao dược đắt tiền lên tay, chỉ một lọ đã tám trăm lượng, bằng tiền công cả năm của đám hạ nhân trong phủ.
Đôi tay ấy được dưỡng qua năm tháng, vẫn trắng nõn như tay thiếu nữ, không chút nếp nhăn.
Nay đôi tay ấy lại vương vết máu loang lổ, không biết là máu của bà hay máu của tỷ tỷ.
Mái tóc đen như mực trước kia cũng rối tung, xám xịt đầy bụi bẩn.
“Quốc Công phu nhân, chuyện Thế tử xảy ra tai họa thế này ai mà đoán trước được, sao có thể đổ hết tội lỗi lên đầu Miểu Đồng chứ!”
Mẫu thân ta như gà mẹ xòe cánh, cố sức che chở tỷ tỷ ở sau lưng.
Quốc Công phu nhân giờ như một con sói mẹ điên dại, chết trừng tỷ tỷ: “Tất cả là do nó! Nó cấu kết với gian phu hại chết con ta! Ta muốn nó đền mạng!”
Phụ thân lớn tiếng quát: “Ngươi nói bậy! Nữ nhi nhà họ Tưởng chúng ta luôn trong sạch! Ngươi đừng có mà vu oan!”
Quốc Công phu nhân cười lạnh, đảo mắt nhìn phụ mẫu ta, tỏ vẻ quyết sống chết một phen: “Các ngươi đừng tưởng ta không biết! Con tiện nhân này và Thái—”
Lời bà còn chưa dứt, Quốc Công đã vội chen qua đám người, bịt chặt miệng bà.
Quốc Công thở hổn hển, không xa là cỗ xe ngựa của ông. Có lẽ nghe nói vợ mình làm loạn ở cổng phủ họ Tưởng, ông liền vội vàng chạy tới.
Phủ Quốc Công giờ đã sa sút, giờ con trai trưởng mà ông đặt bao kỳ vọng cũng đã chết. Nếu cứ để mặc vợ mình rêu rao chuyện nàng dâu và Thái tử ngay trước mắt bàn dân thiên hạ, làm bôi nhọ mặt mũi hoàng gia, thì nhà họ Sở thực sự coi như đến đường cùng.
Ông hung hăng trừng mắt với phụ mẫu ta, sau đó sống chết lôi vợ mình lên xe ngựa.
Tỷ tỷ cứ như vậy mà chui về nhà mẹ đẻ, nhưng chưa qua hai ngày, phu thê Quốc Công liền cùng vào cung yết kiến thánh thượng.
Bọn họ mật đàm với Hoàng đế hơn nửa canh giờ, chưa đầy nửa ngày sau, thánh thượng liền triệu Thái tử vào cung quở trách, Hoàng hậu cũng hạ chỉ bắt tỷ tỷ ta đi xuất gia ở chùa Thủy Nguyệt ngoài thành.
Phụ thân ta biết tin, liền đem hơn nửa gia sản vào cung, cuối cùng cũng đổi được một chút khoan dung cho nhà họ Tưởng.
Ta cứ ngỡ tỷ tỷ sẽ phải sống cô quạnh cả đời trong ngôi chùa ni cô ấy, ai ngờ ba tháng sau, tại yến tiệc trong Đông Cung, ta lại thấy nàng ta.
Thái tử phi mới được phong mời các tiểu thư nhà thế gia và các công chúa đến Đông Cung làm khách.
Ta vốn không có thiệp mời, nhưng Cửu công chúa nhất định phải kéo ta đi, ta đành theo nàng.
Và rồi trong hoa viên, ta liền thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Nàng ta trốn sau cây liễu, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo mà nhìn ta.
Ta lặng lẽ rời khỏi yến tiệc, vòng đến góc hoa viên tìm nàng ta.
Ba tháng không gặp, y phục của nàng ta càng thêm lộng lẫy, trên cổ tay đeo vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc và chiếc xuyến vàng khắc hoa dây, đầu lại đội tấm khăn dày che đi khuôn mặt.
"Ngươi không ngờ đấy nhỉ, dù phải bỏ chút công sức, ta cũng đã vào được Đông Cung rồi."
Nàng ta cười mà mang theo sự hận thù, như thể những khổ sở nàng ta từng chịu là do ta gây ra vậy.
Ta tò mò hỏi: "Thái tử đón ngươi vào Đông Cung, có ai hay biết không?"
Nghe vậy, nàng ta khinh miệt cười: "Chuyện đó thì không phiền ngươi phải lo. Thái tử đã cho ta một thân phận mới, đại tiểu thư nhà họ Tưởng đã chết rồi, giờ ta là Tưởng Diêu Kiều, con gái họ hàng xa của Tưởng gia.”
"Thái tử phong ta làm lương đệ, còn dẫn ta vào ra mắt Hoàng thượng.”
"Hoàng thượng tuy giận, nhưng Thái tử nhất mực bảo vệ ta, cũng đành phải chấp nhận.”
"Thái tử còn nói, đợi ngày y lên ngôi, ta sẽ là quý phi của y."
Nàng ta lấy móng tay đỏ sẫm nâng cằm ta lên: "Ngươi yên tâm, đợi đến lúc ta làm quý phi, người đầu tiên ta giết chính là ngươi!"