Ta Đã Mở Nhà Trẻ Trong Hoàng Cung - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 07:10:00
12
Ngày 12 tháng Hai là Lễ hội Hoa Thần, cũng là sinh thần của hoàng hậu.
Khi mùa xuân đến, bệnh tình của hoàng hậu dường như có dấu hiệu thuyên giảm, nên hoàng đế muốn tổ chức một bữa tiệc sinh thần cho bà nhân dịp Lễ hội Hoa Thần.
Hoàng hậu ban đầu định giao việc tổ chức tiệc sinh nhật cho ta.
Nhưng không ngờ hoàng đế đột nhiên giao trách nhiệm này cho Dụ quý phi, người đã bị lạnh nhạt trong nhiều ngày qua.
Ta không hiểu tại sao hoàng đế lại làm vậy.
Cho đến bữa tiệc sinh nhật, một thích khách cải trang thành thái giám đã rút kiếm lao về phía hoàng đế.
Mọi việc như diễn ra chậm lại, ta thấy các phi tần và các tiểu thư danh gia hoảng loạn, thấy các cung nữ, thái giám chạy tán loạn.
Ta còn thấy...
Hoàng hậu đứng dậy, chắn trước mặt hoàng đế.
Hoàng hậu ngã xuống, ngay lúc đó ta như điên cuồng đẩy A Dung ra, chạy về phía bà ấy.
"Truyền thái y! Mau truyền thái y!" Ta vừa lấy tay cố gắng ngăn máu chảy từ bụng hoàng hậu, vừa gào lên trong đau đớn.
"Tri Ý, ta mệt lắm rồi." Hoàng hậu dựa vào người tôi, yếu ớt nói: "Sau này trông cậy vào ngươi chăm sóc cho Thừa Càn."
"Không!" Nước mắt ta không ngừng rơi: "Thần sẽ không chăm sóc cho Thừa Càn đâu, người không được ngủ, con của người thì người phải tự chăm!"
Bà ấy cười nhẹ: "Ngươi lúc nào cũng là miệng cứng nhưng lòng mềm."
Ta vừa khóc vừa van xin: "Xin người cố gắng thêm một chút, thái y sắp đến rồi."
Bà ấy không trả lời ta, mà nhìn về phía hoàng đế: "Hoàng thượng."
Hoàng đế lúc này mới hoàn hồn, giọng run rẩy: "Ta... ta đây."
"Ta không còn hận ngài nữa." Hoàng hậu nói.
"Ta biết ngài dùng bữa tiệc sinh nhật của ta để thử thách gia tộc Dụ gia, ta không trách ngài. Xin ngài hãy nhớ rằng cả ba người nhà Lâm gia đã chết vì ngài, hãy đối xử tốt với thái tử và Hiền phi."
Sắc mặt hoàng đế trở nên trắng bệch khi nghe câu nói đó. Ông ấy mấp máy môi một lúc lâu mới nói được: "Ta... ta hứa với nàng."
Nghe được câu trả lời của ông ấy, hoàng hậu mỉm cười và nhắm mắt lại, rồi trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ta.
Hoàng đế muốn chạm vào má bà ấy, nhưng ta đã tát mạnh ông ấy một cái.
Ta hét lên: "Rõ ràng bệnh của hoàng hậu đã có dấu hiệu tốt hơn, tại sao, tại sao ngài lại đối xử với hoàng hậu như vậy!"
"Hôm nay là sinh thần của hoàng hậu mà!"
Ta gào khóc trong đau đớn: "Ngài không có trái tim sao? Tính mạng của cha và ca ca hoàng hậu đã bị ngài tính toán, tại sao ngay cả hoàng hậu ngài cũng không tha! Ngài ấy là thê tử của ngài mà!!"
Rõ ràng hôm nay là sinh thần của bà ấy.
Rõ ràng sáng nay bà ấy còn mỉm cười đồng ý với ta rằng khi khỏi bệnh, chúng ta sẽ đưa bốn đứa trẻ ra ngoài cung ngắm cảnh.
Rõ ràng bà ấy là một người tốt như vậy...
13
Ngày hoàng hậu ra đi, cả gia tộc Dụ gia bị xử trảm.
Nhưng hoàng đế đã giữ lại mạng sống của Dụ quý phi, chỉ đày bà ta vào lãnh cung.
Khi ta đến hỏi tại sao ông ấy lại làm như vậy, hoàng đế chỉ đáp: "Không liên quan đến nàng."
Lúc đó, ta vẫn chưa biết ông ấy đang lên kế hoạch cho một cuộc báo thù đáng sợ như thế nào.
Sau khi mắng ông ấy một trận, ta tức giận quay về cung Lâm Nguyệt của mình. Từ đó, bất cứ khi nào ta gặp hoàng đế, ta đều chỉ vào mũi ông mà mắng chửi.
Ta gọi ông là kẻ lòng lang dạ sói, còn tệ hơn cả heo chó. Hoàng đế không phản bác, chỉ im lặng chịu đựng ta mắng.
Mỗi lần sau khi mắng xong, ông lại ban thưởng cho ta một đống đồ rồi biến mất. Sau đó, một hoặc hai tháng, ông lại đến để bị mắng tiếp.
Cứ thế mà lặp lại không ngừng.
Khi Thụy Chiêu tròn một tuổi, hoàng đế phong ta làm hoàng quý phi và trao cho ta phượng ấn.
Sau đó, ông không bao giờ tuyển thêm cung nữ nào nữa.
Khi Thụy Chiêu được hai tuổi, Tạ Thừa Ý đã năm tuổi và có thể vào Thượng Thư Phòng để học hành.
Từ đó, mỗi ngày của ta không chỉ phải đối phó với Thụy Chiêu - cô bé luôn miệng hỏi hàng vạn câu hỏi, mà còn phải giám sát việc học của ba đứa trẻ khác.
Một năm nữa lại trôi qua, đến ngày Thanh Minh, ta dẫn bốn đứa trẻ đến hoàng lăng để cúng bái hoàng hậu.
Một bóng dáng nhỏ bé, gầy yếu bỗng thu hút sự chú ý của ta.
Ta hỏi ma ma trông coi lăng: "Đó là ai vậy?"
Ma ma ngập ngừng một chút rồi mới trả lời: "Đó là đại hoàng tử."
Đại hoàng tử Tạ Thừa Trạch là con của Dụ quý phi.
Ta nhíu mày: "Sao đại hoàng tử lại ở đây?"
"Khoảng hai năm trước, khi Dụ quý phi bị đày vào lãnh cung, đại hoàng tử bị người ta đánh ngất và bỏ lại ở đây. Nô tỳ không dám can thiệp vì không rõ có phải ý chỉ của hoàng thượng hay không."
Tính theo tuổi, Tạ Thừa Trạch bây giờ chắc đã mười tuổi.
Nhưng cơ thể của đại hoàng tử gầy gò đến mức còn yếu hơn cả Tạ Thừa Ý, chỉ mới năm tuổi.
Dụ quý phi đã hại chết hoàng hậu, nên ta không muốn can dự vào chuyện này. Nhưng trước khi rời đi, Tạ Thừa Càn bỗng nhiên nói với ta:
"Giang nương nương, chúng ta có thể đưa đaij hoàng huynh về cung được không? Hoàng huynh ở đây không có đủ đồ ăn."
Ta sững sờ: "Nhưng mẫu phi đại hoàng tử đã hại chết mẫu hậu của con, con không hận đại hoàng tử sao?"
Ta chưa từng giấu Tạ Thừa Càn về chuyện của hoàng hậu, Tạ Thừa Càn nghiêm túc trả lời:
"Giang nương nương đã từng dạy con rằng, tội lỗi không liên quan đến cha nương, và họa không liên quan đến người thân.
Hoàng huynh trước đây đối xử với con rất tốt, việc hại chết mẫu hậu không phải lỗi của huynh ấy. Chúng ta không nên trút hận thù lên huynh ấy.
Hơn nữa, chẳng phải trước đây Mai phi nương nương cũng có ân oán với người, nhưng người vẫn nhận nuôi hoàng tỷ sao?"
Ta lặng đi một lúc, đúng vậy, ta đã từng dạy bọn trẻ như vậy. Tội không liên quan đến cha nương, họa không liên quan đến người thân.
Cái chết của hoàng hậu đã khiến mắt ta bị thù hận che mờ. Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến Tạ Thừa Trạch, cậu bé chỉ là một người vô tội bị liên lụy.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, ta quyết định đưa Tạ Thừa Trạch trở về cung.
Sau khi trở về cung, ta thông báo qua cho hoàng đế một tiếng, rồi nuôi dưỡng Tạ Thừa Trạch trong cung Lâm Nguyệt.
14
Những tháng đầu tiên sau khi trở lại cung, Tạ Thừa Trạch vẫn rất rụt rè. Mỗi bữa ăn, cậu bé không dám lấy thêm bát thứ hai.
Khi nói chuyện với ta, giọng cậu bé nhỏ như tiếng muỗi kêu, dường như rất sợ làm ta phật ý.
Nhờ có Tạ Thừa Ý và Tạ Thừa Càn động viên, dần dần đại hoàng tử mới bắt đầu mở lòng hơn.
Lần đầu tiên Tạ Thừa Trạch cẩn thận gọi ta là "mẫu phi" theo Tạ Thừa Ý, ta không đính chính mà lấy ra chiếc túi vải ta đã may sẵn cho cậu:
"Ta đã nói chuyện với phụ hoàng của con rồi, ngày mai con sẽ cùng Thừa Càn và Thừa Ý đến Thượng Thư Phòng học."
Đại hoàng tử nhận chiếc túi, quỳ xuống bái lạy ta, nghẹn ngào nói: "Thừa Trạch xin cảm tạ mẫu phi."
Thế là cung Lâm Nguyệt của ta trở thành nhà trẻ lớn nhất trong hoàng cung. Ta chăm sóc cả năm đứa trẻ trong suốt tám năm trời.
Tám năm đủ để thay đổi nhiều thứ.
Ví dụ như Tạ Thừa Ý ngày xưa giọng nói còn non nớt, giờ thì như một chú khỉ nhỏ, toàn bộ hoàng cung không ai có thể quản nổi cậu ngoài ta.
Hay như Tạ Thừa Càn, vốn thông minh từ bé, giờ đã có tiếng nói trong triều đình, trở thành một thái tử đủ tầm, còn Tạ Thừa Trạch trở thành cánh tay đắc lực của cậu.
Trưởng công chúa Tạ Thanh Uyển đã thành hôn với một thám hoa lang hai năm trước, đôi phu thê sống hạnh phúc, ta không cần lo lắng gì.
Người duy nhất còn ở lại cung Lâm Nguyệt là Thụy Chiêu, cô bé đang ở tuổi thích làm đẹp.
Cuộc sống trôi qua yên bình và tĩnh lặng.
Ta thậm chí đã tính rằng khi hoàng đế qua đời, và Tạ Thừa Càn lên ngôi, ta sẽ ra khỏi cung để du ngoạn khắp núi non đẹp đẽ của nước Tề.
Nhưng điều tôi không ngờ là, có một ngày Dụ thị lại được thả ra khỏi lãnh cung.
Nói ta không ngờ, thực ra là cả lục cung và triều đình cũng không ai ngờ tới.
Suốt tám năm trong lãnh cung, cuộc sống cơ cực không làm Dụ quý phi tàn tạ, ngược lại còn khiến bà ta trở nên xinh đẹp hơn.
Khi bà ta đến thăm ta, ta chỉ nhìn bà ta với vẻ mặt lạnh lùng rồi hất cả tách trà nóng lên mặt bà ta.
Sau đó, ta rút thanh kiếm của một thị vệ và tiến thẳng đến Dưỡng Tâm Điện.
Khi ta đặt thanh kiếm ngang cổ hoàng đế, Lưu công công ôm chân ta và khẩn thiết cầu xin: "Nương nương, xin người bình tĩnh!"
"Tại sao ngài lại thả bà ta ra?" Ta hỏi.
Hoàng đế dường như không cảm thấy lưỡi kiếm lạnh giá trên cổ mình, ông vẫn cúi đầu xem tấu chương.
Chỉ đến khi xem xong tấu chương, ông mới ngẩng đầu lên và mỉm cười: "Đã đến lúc rồi."
Tay ta mềm nhũn.
Không phải vì lời nói của ông, mà là ánh mắt điên cuồng của ông lúc đó.
Ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể chỉ ra rõ ràng.