Ta Đã Phải Lòng Ám Vệ - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:02:10
Thái tử nhã nhặn cười, giơ tay ra hiệu cho người phía sau dừng lại, cúi người gõ nhẹ lên trán ta: “Muội là tiểu ngũ của quý phi, hốt hoảng gì chứ?”
Ta ôm đầu đáp: “Vì đang vội đi ăn.”
Nghe câu trả lời của ta, thái tử bật cười. Hắn dường như định bảo thái giám thân cận chuẩn bị đồ ăn, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: “Mới qua chiều một chút mà đã thèm ăn đến thế, mau về đi.”
Ta vòng qua mọi người mà chạy ra ngoài, không kiềm được mà quay đầu nhìn lại. Thái tử cùng đoàn tùy tùng đã đi khuất sau cánh cửa đại điện.
Thái tử sau khi học việc triều chính với phụ hoàng, thường ghé Phượng Nghi cung, và ta đôi khi bắt gặp hắn. Thấy ta bị cô mẫu ép học thêu trong góc, thái tử thường kiếm cớ để ta được thả về sớm.
Khi thái tử đến, ta cảm thấy thoải mái nhất. Hắn bận nói chuyện với hoàng hậu, cô mẫu sẽ đuổi ta ra ngoài chơi. Ta cầm nhành cây mà quất vào mấy bụi hoa cho hả giận.
Một giọng nói nhẹ nhàng pha chút trêu chọc: “Đây là hoa ngự tía mà mẫu hậu yêu thích nhất, muội định bồi thường thế nào?”
Ta vội vàng vứt nhành cây, giả ngốc.
Thái tử đi quanh một vòng, thấy những cánh hoa nát vụn dưới chân ta, chỉ lắc đầu cười.
“Nếu không thích học thêu, muội cứ nói với quý phi một tiếng. Đại tỷ muội hôm nay sau giờ học đã đi học vẽ với thái phó rồi.”
Ta ấp úng đáp: “Ta thích thêu thùa mà, ở chỗ mẫu hậu… rất tốt.”
Mẫu phi đã nói với ta rằng, nếu ta đến chỗ hoàng hậu, bà sẽ có nơi để trút giận, sẽ không luôn dòm ngó tam hoàng huynh.
Vậy nên ta không có ý định quay về.
Thái tử hơn ta mười tuổi, hắn không hỏi thêm gì, như thể đã hiểu tất cả. Cảm giác như không thể giấu diếm gì trước mặt hắn khiến ta muốn bỏ chạy.
“Cũng tốt. Thêu thùa của cô mẫu nổi tiếng ở Giang Nam, nay vào cung vẫn không hề thụt lùi.” Thái tử mỉm cười xoa đầu ta, “Ngày mai nếu muội còn tới đây, ta sẽ tặng muội một món quà.”
Quan hệ giữa mẫu phi và hoàng hậu tựa như nước với lửa. Đêm đó, ta vừa lo thái tử con của hoàng hậu sẽ bày trò trêu chọc ta, vừa không nhịn được mà mong chờ, vì hiếm khi có ai đối xử dịu dàng với ta như thế.
Ta băn khoăn không biết ngày mai có nên giả bệnh không, đôi mắt thâm quầng. Ta nói với A Cửu: “Ngày mai, ngươi nhất định không được để ta chết, cũng không để ta bị thương.”
“Ừ.”
Hôm sau, ta cùng cô mẫu học thêu, mắt cứ dõi ra ngoài điện, khiến cô mẫu ho khan tưởng như bị cảm lạnh.
Cuối cùng thái tử cũng đến, món quà mà hắn nhắc đến là một con diều xanh ngọc bích, với hai dải lụa phất phơ ở đuôi. Ta nhìn con diều mà không rời mắt.
Thái tử khẽ cười: “Hiện không phải mùa thả diều, chỉ thử xem thôi, không thả được thì bỏ qua vậy.”
Một đoàn người ở Phượng Nghi cung rộn ràng nửa ngày trời. Con diều chao đảo rồi cuối cùng cũng bay lên, thái tử luôn điềm đạm nay lại giống như một công tử nghịch ngợm, khiến mọi người xung quanh trố mắt kinh ngạc.
Thái tử lau mồ hôi trên trán, trao sợi dây cho ta. Ta nắm chặt lấy, nhưng con diều lắc lư mãi rồi rơi xuống.
“Thôi, thôi, không cưỡng cầu được.”
Thái tử nhìn con diều rơi, ánh mắt có chút tiếc nuối. Nhưng nhanh chóng, hắn giấu đi cảm xúc đó, xoa đầu ta, nói: “Dẫn muội đi ăn bánh phù dung.”
Ngày hôm sau, con diều rơi ấy lại xuất hiện ở chân giường ta. Ta không cần đoán cũng biết ai đã mang nó về.
Ta không nhớ mình đã từng bảo A Cửu nhặt lại con diều ấy.
3
Ở Phượng Nghi cung học suốt một năm, ta cũng không còn quá sợ nơi đó nữa.
Đến tết Thượng Nguyên, thái tử hỏi ta có muốn ra ngoài cung chơi không. Hắn được lệnh xuất cung, có thể để ta trốn trong kiệu mà ra ngoài.
Ra ngoài cung là một cám dỗ lớn, nhưng ta không thể hoàn toàn tin tưởng thái tử.
Khi ấy, ta đã bắt đầu có những toan tính nhỏ nhưng còn thiếu sự trầm tĩnh. Ta hỏi hắn, vì sao đối tốt với ta, nữ nhi của quý phi.
Thái tử ngồi bên ta dưới hiên hành lang, ngước nhìn bầu trời bị bốn bức tường đỏ vây quanh: “Muội là muội muội, đại ca phải tốt với muội muội chứ.”
Nghe thật giả dối, ta thờ ơ định cáo lui, thì thái tử bật cười, quay lại nhìn ta: “Nói thật là, ta thấy trong muội hình ảnh của một người. Khi ấy hắn cô đơn, không ai giúp đỡ, nên giờ ta muốn giúp muội.”
Mãi về sau, ta mới hiểu người mà thái tử nhắc đến là ai. Ta đã quen với việc phụ hoàng thường lưu lại ở Cẩm Vân cung của mẫu phi, mà không nhận ra rằng hoàng hậu mới là chính thất, còn thái tử là đứa con đầu lòng của người.
Ta đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định bước lên kiệu của thái tử vào tết Thượng Nguyên.
“A Cửu, ngươi có đi ra ngoài không?”
“Không.”
“Vậy ngươi có muốn đi xem tết Thượng Nguyên không?”
“Không.”
“Ngươi muốn xem mà!”
“Ừ.”
“Haiz, thế thì để ta miễn cưỡng dẫn ngươi đi xem nhé. Không phải ta muốn đi, là ngươi muốn thôi.”
“Ừ.”
Thái tử sai vài người đi theo bảo vệ ta, vì dưới chân thiên tử không ai dám gây rối.
Kinh thành vào đêm Thượng Nguyên sáng rực đèn đuốc, tiếng người đông đúc, trái ngược hoàn toàn với cung đình lạnh lẽo. Dòng người đông đúc và huyên náo làm ta đau đầu, nhưng lại không thấy ghét.
Ta kéo A Cửu ra ngoài, hắn mặc bộ y phục đen, khuôn mặt lạnh tanh, nổi bật trong đám đông, khiến ai nấy cũng xa lánh kẻ trông như sát khí đằng đằng ấy.
“Lễ Thượng Nguyên, người ta đi chơi đèn hoa, còn ngươi thì mặt đen thui, dọa người ta chạy hết rồi.”
Nghĩ cũng thấy tội, người duy nhất đi chơi cùng ta lại là A Cửu, mà hắn vốn không phải người bình thường.
Ta mua một bát bánh trôi, năm viên bánh trắng tròn chen chúc trong bát sứ trắng. Ta vừa định ăn thì A Cửu đã nhanh nhẹn múc mất một viên.
“A Cửu, ngươi muốn ăn ta có thể mua thêm cho ngươi một bát mà.”
“Thử độc.”
Bát bánh trôi này kém xa so với trong cung, tết Thượng Nguyên thật náo nhiệt, nhưng chẳng liên quan gì đến ta. Dần dần, ta cảm thấy chán nản, nghĩ đến giờ hẹn với thái tử, thậm chí còn muốn quay lại cung ngắm trăng.
Điều chán hơn nữa là ta muốn mua một chiếc đèn hoa sen kép, nhưng có người đã nhanh tay mua trước.
Không còn hứng thú, ta đành ra điểm hẹn dưới chân tường thành chờ thái tử. Trong đêm Thượng Nguyên, pháo hoa bừng sáng trên bầu trời đen, mọi người xung quanh phấn khích ngước nhìn.
Giữa âm thanh đinh tai nhức óc, ta nói với A Cửu: “Năm sau tết Thượng Nguyên, chúng ta lại ra ngoài nhé.”
Khi thái tử đến đón ta, trên gương mặt hắn có vẻ trầm mặc, như thể có chuyện gì đã xảy ra. Ta không hỏi.
Về cung ngủ một giấc, hôm sau khi tỉnh dậy, ta thấy một chiếc đèn hoa sen kép đặt bên cửa sổ, những cánh sen được khắc tinh xảo, sống động như thật.
Sau tết Thượng Nguyên, trong cung bắt đầu dậy sóng, không khí căng thẳng u ám. A Cửu trốn trong bóng tối nghe ngóng lời đồn như chuột rỉ tai từ những cung nhân hèn mọn.
Nghe nói trong đêm Thượng Nguyên có nữ thổ phỉ dẫn theo một hắc y nhân, chuyên đi cướp đèn của các cô nương, thật đáng khinh.
Nhưng chuyện nữ thổ phỉ nhanh chóng bị một sự kiện khác lấn át: tiểu công tử họ Dương, tôn nhi của Dương lão tướng quân trấn viễn, trong lễ Thượng Nguyên đã cưỡng đoạt một thiếu nữ, còn đánh chết phu quân nàng, rồi vứt xác xuống sông nơi người dân thả đèn.
(tôn nhi: cháu trai)
Nếu là con nhà quyền quý thông thường, trong cung sẽ không có không khí im lặng kỳ dị như thế này, bởi Dương công tử là biểu đệ của thái tử, còn Dương lão tướng quân lại là phụ thân của hoàng hậu.
(biểu đệ: em họ)
Hơn nữa, khi Dương công tử gây ra chuyện, thái tử được lệnh đi thăm phủ trấn viễn tướng quân để thể hiện sự gần gũi với tướng quân nơi biên cương và an ủi nỗi nhớ nhà của hoàng hậu.
Bây giờ, không ai dám động đến vụ án thảm khốc này, vì không ai dám hỏi liệu thái tử có biết việc này khi nó xảy ra hay không, liệu thái tử có cùng đồng hành không.
Tất cả mọi người trong cung đồng loạt làm ngơ, như đang đợi một cơn bão tố bùng phát.
Cổng Phượng Nghi cung đóng chặt, mẫu phi dặn ta gần đây không nên qua lại nhiều với thái tử.
Ta yên lặng ở lại Cẩm Vân cung, ngồi thêu thùa. Ta gọi A Cửu từ trên xà nhà xuống, giữ lấy tà áo đen của hắn để thêu từng đóa sen kép, cuối cùng trên y phục đen lại xuất hiện vô số đóa sen.
Phượng Nghi cung và Đông cung lâu nay không có động tĩnh. Ta lén lút ra ngoài xem xét, thấy Phượng Nghi cung có thị vệ canh gác, Đông cung càng tăng cường cảnh giới.
Tình cảnh ấy khiến người lớn lên trong cung như ta cũng cảm thấy bất an: “Thái tử có phải bị quản thúc rồi không?”