Ta Đã Phải Lòng Ám Vệ - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:04:24
A Cửu bước qua hai thi thể, tháo bỏ chiếc áo choàng đen lau đi vết máu trên thanh kiếm, rồi thả chiếc áo choàng để gió cuốn đi.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, ánh mắt không chút cảm xúc. Là một ám vệ, việc lộ mặt trước bách tính là đã chuẩn bị cho một trận tử chiến.
“Đi đi.”
Ta không muốn A Cửu phải làm điều vô nghĩa này.
“Đi!”
Nhưng A Cửu, người luôn nghe lời ta, lần này lại phớt lờ. Hắn như một vị sát thần, lạnh lùng giết tất cả những ai chắn đường, chỉ để tiến đến bên ta.
Ta đã bảo A Cửu trở thành người giỏi nhất thiên hạ, hắn đã làm được. Trước đội quân Tây Bắc đông đảo, hắn vẫn không hề nao núng.
Tiếng hò hét giết chóc vang lên không ngớt, A Cửu giữa vòng vây chỉ lặng lẽ xuất kiếm, lặng lẽ giết người. Mỗi nhát kiếm của hắn đều nhằm đến gần ta thêm một chút, thậm chí sẵn sàng chịu thương tổn, để đao kiếm chém vào thân mình.
Đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của hắn xuyên qua đám người nhìn về phía ta.
“A Cửu, rời đi! Ngươi có thể tự mình thoát thân!”
Ta hét lên. Nam nhân trung niên nhìn cảnh binh sĩ của mình lần lượt ngã xuống, khuôn mặt ông càng thêm trầm mặc, siết chặt tay giữ lấy ta.
"Ngươi không thể cứu được ả đâu."
Thanh đao của ông ta lướt qua cổ ta, A Cửu thoáng biến sắc, tránh đòn tấn công chí mạng. Nhưng một thanh đao dài đâm xuyên qua bụng trái của hắn. Dù vậy, thanh kiếm trong tay A Cửu vẫn cắt xuyên qua không khí, nhắm thẳng vào cổ tay cầm đao của nam nhân trung niên.
Ông ta bị cú đâm làm loạng choạng ngã xuống tuyết, lưỡi kiếm gần như xuyên qua cổ tay ông.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, A Cửu đã nhanh chóng thoát ra khỏi đám đông, ngay lập tức xuất hiện trước mặt ta. Hắn bế ta lên, chỉ vài cú nhảy đã đưa ta ra khỏi hành cung, bỏ lại trận chiến đẫm máu sau lưng.
5
Đội quân tinh nhuệ của Dương gia, lực lượng đã trấn áp vùng Tây Bắc suốt mấy chục năm, những chiến binh từng trải qua địa ngục biển máu, giờ đây lại chịu tổn thất hàng chục người chỉ vì một người duy nhất, mà người đó còn cướp đi một nữ nhân tay không tấc sắt ngay trước mắt họ. Đây là một nỗi sỉ nhục không thể tưởng tượng nổi.
Trong rừng tuyết, từng hơi thở rối loạn phả ra thành từng đám sương trắng. Lớp tuyết sạch sẽ bị kéo lê lởm chởm, trong vết tuyết lõm xuống có một vệt máu kéo dài.
"Ngươi tự mình đi đi!"
Kẻ không hề bị thương là ta, lại đang bị A Cửu vừa lôi vừa kéo qua khu rừng tuyết.
Trên người hắn là những vết thương lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất là ở bụng, mỗi bước đi là máu lại tuôn ra, thấm đẫm bộ áo đen. Dù bị thương đến vậy, hắn chưa hề rên lên một tiếng, chỉ im lặng chịu đựng. Bây giờ sức hắn đã cạn, không thể sử dụng khinh công, chỉ còn cách lê bước cùng ta giữa tuyết trắng.
Ta ngoảnh lại, nhìn vết máu kéo dài trên tuyết, cố sức giằng tay ra: "Ngươi tự mình đi đi."
Dù sức ta yếu ớt nhưng cũng khiến hắn dừng lại một chút. Hắn mím môi, tiếp tục kéo ta đi.
Bên ngoài hành cung là một vùng núi rừng, từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ đi một quãng đường xa như vậy, nhất là giữa lớp tuyết dày đến đầu gối. Đi mãi, chân ta tê dại, gần như bị A Cửu kéo lê. Trong lúc tuyệt vọng, ta nghĩ đến cái chết, có lẽ treo đầu lên tường thành còn dễ chịu hơn.
Suy nghĩ của ta dần tối sầm, tiếng nói yếu ớt: "Ta… không muốn sống nữa."
Dù sao thì cũng chưa bao giờ có ai thật sự quan tâm đến sống chết của ta.
Qua tầm nhìn mờ ảo, ta chỉ thấy bóng dáng một A Cửu trong bộ đồ đen đi phía trước, câu nói của ta vừa dứt, giọng hắn vang lên, ngắt lời ta.
"Không được."
Ta buông lỏng người ngã xuống tuyết, A Cửu gắng gượng nhấc ta lên, tiếp tục tiến về phía trước.
Ta không hiểu tại sao lại có người mang theo ý chí mãnh liệt đến thế, dường như không còn là con người, không ai có thể ngăn hắn băng qua vùng tuyết trắng này.
"Ai sai ngươi đến đây?"
Là phụ hoàng, mẫu phi, hay tam hoàng huynh? Ai đã khiến hắn trung thành đến vậy?
"Ta tự nguyện đến."
Một ám vệ từ bao giờ lại có suy nghĩ của riêng mình? Ta muốn nói, nhưng ngay cả thở cũng khó khăn.
Giọng hắn thấp trầm, như chìm lẫn vào âm thanh của tuyết rơi.
"Người không thể chết.”
"Việc bảo vệ ngườii là bổn phận của ta.”
"…Ta không muốn người chết."
Ta không chết. Khi mở mắt, thứ đầu tiên ta thấy là tấm vải bạt thô sơ.
Đây là quân doanh, nơi phụ hoàng đóng quân cùng tâm phúc, cách hành cung ba trăm dặm.
Lý tiểu tướng quân được sủng ái cũng có mặt, trong một khoảnh khắc, ta lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Đón tiểu tướng quân hồi kinh, chuẩn bị sẵn quân doanh, một kế hoạch tinh vi đã được chuẩn bị từ trước.
Ta được Lý tướng quân nhặt về khi đang đi tuần tra, không ai nhắc đến A Cửu, và cũng chẳng ai biết đến sự tồn tại của hắn, một ám vệ hoàng gia không bao giờ xuất đầu lộ diện.
Mọi người ở đây đều bất ngờ khi thấy ta còn sống, vì cái chết của ta đã nằm trong dự tính của họ, còn sống lại là điều ngoài dự liệu.
Không ai mong ta sống sót.
Bên tai ta vang lên câu nói cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ: "Ta không muốn người chết."
A Cửu không còn ở đó, ta có gào lên bao nhiêu lần vào khoảng không phía sau cũng không có ai đáp lại.
Hắn đã bất chấp mệnh lệnh để cứu một quân cờ bị bỏ rơi, phá vỡ kế hoạch của họ. Một ám vệ nhỏ bé làm sao có thể gánh nổi hậu quả này?
Ta đóng cửa không bước chân ra ngoài, chỉ lặng lẽ dưỡng thương trong quân doanh.
Mùa Thượng Nguyên năm sau, thánh giá hồi cung.
Dưới danh nghĩa "thanh trừng gian thần, chém yêu phi," Ca ca của hoàng hậu tự ý dẫn quân hồi kinh đã bị kết tội mưu nghịch, và bị xử chém ngay lập tức.
Ngày hắn bị xử tử, không chịu quỳ xuống, hắn hướng về phía hoàng cung, chửi mắng thậm tệ.
“Yêu phi mê hoặc thánh tâm, gây chia rẽ tình cha con giữa thái tử và thánh thượng, tội đáng muôn chết! Thánh thượng bị gian nhân che mắt!”
Khi đao phủ chém xuống đầu hắn, hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Sáng hôm sau trên triều đình, thánh thượng rơi lệ, buông lời trách móc thái tử bất hiếu, dám cùng Dương gia quân bao vây hành cung, mưu toan đoạt ngôi báu.
Người đau đớn kể lại khi thái tử mới năm tuổi đã mang vào triều theo hầu bên mình.
“Thái tử nhân ái, nhưng thiếu quyết đoán, hoàn toàn không có khí chất của bậc quân vương. Dương gia có mưu đồ đen tối, xúi giục thái tử phạm đại nghịch bất đạo, phá hoại tình cảm gia đình hoàng tộc! Lòng lang dạ sói! Tội không thể tha!”
Các văn võ bá quan quỳ rạp xuống, đầu chạm đất, nín thở không dám phát ra tiếng.
Thánh thượng nhận lấy khăn gấm do đại thái giám dâng lên, lau nước mắt, từng lời trầm nặng vang vọng khắp Kim Loan điện.
“Trẫm nghĩ đến tình cha con, không đành lòng giết con. Nay phế truất thái tử, giam giữ ở biệt viện, mong nó có thể tĩnh tâm hối cải.”
Thái tử bị phế, giam trong biệt viện ngoài hoàng cung, do Cấm vệ quân canh gác, không ai có thể gặp.
Dương lão tướng quân tái phát thương tích mà qua đời, Dương gia bị tống giam, các nam nhân trưởng thành đều bị xử trảm.
Tất cả những ai có quan hệ mật thiết với Dương gia đều bị bắt đi, bặt vô âm tín.
Một trận mưa máu gió tanh khép lại khi tam hoàng tử được phong thái tử ba tháng sau đó.
Hoàng hậu lâm trọng bệnh, quý phi tạm quyền cai quản hậu cung, ấn Phượng Hoàng được đưa vào Cẩm Vân cung. Quý phi một thời gian rực rỡ như mặt trời giữa trưa.
Giữa mùa hè oi bức, ta ngồi trước cổng cung nhìn chiếc xích đu trống rỗng. Từ khi trở về từ hành cung, ta càng thêm lặng lẽ.
Mọi người đều nói rằng ngũ công chúa đã bị dọa đến ngẩn ngơ sau sự việc đó.
Ta không bận tâm.
Chỉ cảm thấy cung cấm này đột nhiên chỉ còn lại một mình ta, thái tử, A Cửu, tất cả đều không còn, ta cô đơn bị nhốt lại ở đây.
Tiếng sấm đêm gào rít, sáng hôm sau cơn mưa dữ dội trút xuống, xua tan cái nóng ngột ngạt của mùa hè, mưa lớn đến mức không ai dám ngẩng đầu lên.
Đôi chân ta đau nhói, từ khi trở về từ khu rừng tuyết ta đã mang trong mình căn bệnh, không thể chịu lạnh, mỗi khi lạnh đến xương cốt đều đau đến không thể bước đi.
Cửa cung bị đập mạnh, phải nói là tiếng đập dồn dập và hối hả, giống như sợ bên trong không nghe thấy.
Trái tim ta bỗng đập nhanh, lao ra khỏi bậc thềm, các cung nữ gọi ta liên hồi, cầm ô đuổi theo.
Vất vả đẩy mở cửa lớn, nhìn thấy cô mẫu ngày thường nghiêm trang nay toàn thân ướt sũng, tóc tai bù xù, quỳ ngoài cửa dập đầu.
Trán bà ấy đập xuống nền gạch, máu và nước mưa bắn tung tóe.
“Xin ngũ công chúa gọi thái y! Cứu lấy hoàng hậu!”
“Xin hãy cứu lấy hoàng hậu!”
Trong Cẩm Vân cung, ta bình tĩnh đứng trước quý phi đang ngồi ngay ngắn và lộng lẫy, nói một cách điềm đạm.
“Nhi thần đôi chân bất tiện, xin mẫu phi triệu thái y.”
Đôi mắt phượng sắc sảo của bà ta liếc nhìn ta: “Không thể đợi thêm chút nữa sao?”
Thái y viện hiện đang rất bận, không có ai rảnh để vào hậu cung xem bệnh.
“Không thể.”
Đôi mắt bà hơi nheo lại, im lặng nhìn ta, một lúc lâu sau thở dài, “Bổn cung chuẩn cho con.”