Ta Đã Phải Lòng Ám Vệ - Chương 9:
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:05:37
Nhưng giờ đây, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Ngày mười tám tháng hai, thiếu nữ họ Lý từ gia đình mẫu tộc của thái hậu vào kinh để viếng trưởng công chúa, và cùng ca ca về Giang Nam.
Ta đợi bên ngoài biệt viện, nơi đội cấm vệ quân mở cổng, thái tử... không, bây giờ là Lý Mục Trạch.
Hắn ngồi trên xe lăn được người đẩy ra, khuôn mặt trắng bệch vì lâu ngày không thấy ánh sáng, phải giơ tay che mắt khi tiếp xúc với ánh nắng.
“Đại ca!” Ta bước tới gần, “Muội đến đón huynh rồi đây.”
Giang Nam là quê hương của gia tộc mẫu thân Lý Quý phi, nơi của tam hoàng huynh. Để vị Thái tử bị phế truất sống ở đây là điều an toàn nhất cho cả ta, hoàng huynh, và cho chính hắn. Với đôi chân đã bị phế, hắn sẽ không còn là mối đe dọa nào nữa. Làm vua không thể là một người què.
Đạo quân thần, mỗi người đều lùi lại một bước.
Chúng ta mất nửa tháng để đến Giang Nam, lấy thân phận là con cháu chi hệ của họ Lý mà ở lại. Đại ca đã bị giam cầm gần hai năm, không quen với cuộc sống bên ngoài, nhưng chỉ sau vài tháng, huynh ấy lại trở về dáng vẻ phong lưu, tự tại.
Người trưởng thành trong cung phải biết giả ngốc. Huynh ấy không hỏi ta làm sao có thể đưa huynh ấy về Giang Nam, và ta cũng không hỏi huynh ấy về chuyện ở hành cung.
Người phải mơ hồ để có ít phiền não hơn.
“Có xe lăn này thật tốt, huynh không phải tốn sức đi lại nữa.” Huynh ấy vỗ vào xe lăn, “Tiểu muội, mau đẩy huynh đi. Hôm nay huynh hẹn uống trà cùng Lưu huynh ở phố hoa, không thể để muộn.”
Ta đặt cây kim thêu xuống, gọi A Cửu, người như thần canh cửa đứng lặng trước cổng tiệm.
Vào mùa hè, Giang Nam mở phố hoa, thu hút những văn nhân phong lưu tới ngắm hoa và thưởng trà, không rõ là ngắm hoa hay ngắm người.
Huynh ấy đến Giang Nam và nhanh chóng kết giao nhiều bạn hữu, tài hoa vô song, tri kỷ không thiếu. Dù sao, đó cũng là người từng chuẩn bị để ngồi trên ngai vị.
Ta đưa huynh tới tửu lâu, dặn dò tiểu tư đi cùng vài câu, rồi cùng A Cửu trở về.
Ta vì vui mà mở một cửa tiệm bán thêu phẩm, nào ngờ lại nổi tiếng bất ngờ, mọi người truyền tai nhau rằng thêu phẩm của Lý tiểu thư quý hiếm khó mà mua nổi.
Thực ra, ta không muốn thêu nhiều, nên giá bị đẩy lên cao.
A Cửu nghe ta than thở không muốn thêu, liền ôm kiếm ra đứng trước cửa tiệm, khuôn mặt lạnh lùng dọa không ít người bỏ chạy.
Buổi tối, ta tới đón ca ca. Tửu lâu đã vắng khách, huynh ấy nhờ người mua một bó hoa trắng từ phố hoa, đặt trên bàn, rồi uống ba chén rượu dưới ánh trăng, và đổ ba chén xuống đất.
Ta đứng dưới lầu, không quấy rầy, mãi lâu sau mới lên.
Huynh ấy say, hỏi ta, “Nàng ấy đã nói gì?”
Ta đẩy xe lăn về, bánh xe lăn gỗ kêu răng rắc, A Cửu lặng lẽ theo sau.
“Nàng ấy nói, cái lồng quá nhỏ, không nên nhốt đại bàng Tây Bắc, để nó sống tự do.”
“Nàng sau đó mệt mỏi rồi ngủ, không ai quấy rầy nàng nữa.”
“Đa tạ muội.”
Sản phẩm thêu của ta ngày càng nổi tiếng, có một thợ thêu già ở Giang Nam, mái tóc bạc phơ, nhìn túi thơm của ta, vui vẻ cười đùa, “Thật là khéo, khéo hơn cả Lâm cô nương năm nào. Hồi đó bà ấy được một cô nương quý tộc chọn, đi theo nàng vào cung làm vinh hiển cho gia tộc.”
Ta cười sau quầy, quay vòng chuỗi hạt, “Tiểu thư nhà họ Từ đặt ta một chiếc áo cưới cho tháng tám. Phải gấp rút hoàn thành, e là đơn của bà không thể nhận được rồi..”
Đại ca ngồi chơi cờ với các văn nhân phong nhã bên cạnh nghe vậy, liền quay lại bảo, “Sao lại khổ cực như vậy, muội không muốn làm thì đừng làm.”
Ta hừ hừ, "Ta phải nuôi hai người ăn không ngồi rồi cơ mà."
Huynh ấy cười, “Ngày khác ta sẽ ra đầu phố viết chữ, vẽ bán tranh, không để muội phải đói đâu.”
A Cửu đứng yên sau lưng ta cau mày, “Có phải đang nói ta không?”
Ta mặc kệ hắn, hắn lại đuổi theo hỏi, “Có phải nói ta chỉ ăn không làm không?”
Bị hắn làm phiền, ta quay lại chọn vải, “Đúng rồi, đang nói đấy.”
A Cửu không đồng ý, bèn giải thích, “Sáng nay ta ăn mì chứ không ăn không.”
Các công tử đánh cờ với đại ca thì thầm hỏi, “Lý huynh, bọn ta đây là những tài tử trẻ tuổi, liệu có cơ hội kết duyên với lệnh muội chăng?”
Đại ca thả một quân cờ, đùa đáp, “Lưu huynh, hỏi ta chẳng ích gì, phải hỏi phu quân của muội ấy.”
Là người tập võ, A Cửu thính tai, những lời ấy lọt cả vào tai hắn.
Đêm đó hắn tránh người đến tìm đại ca uống rượu, làm huynh ấy suýt sặc.
“Phu quân là gì?”
“Khụ khụ, là chồng của muội muội.”
“Chồng là gì?”
“Khó giải thích, chỉ cần nhớ rằng, chồng là người sẽ sống cùng nàng suốt đời. Ngoài chồng, ai cũng không được đến gần nàng.”
“Ồ, làm sao để trở thành chồng của nàng?”
“Phụt.” Rượu phun ra, “Cái này ta cũng không rõ lắm, hay ngươi hỏi nàng xem?”
Vốn là đi hỏi người khác cách cầu hôn, nhưng ngày hôm sau, khi ta và Từ tiểu thư bàn chuyện vải áo cưới, A Cửu đột nhiên chạy tới, trước mặt bao người, thản nhiên hỏi, “Ta có thể làm phu quân của nàng không?”
Cả tiệm lặng đi, tiếng kim rơi cũng nghe rõ. Ta đỏ mặt, lấy khăn che mặt, “Được.”
A Cửu ngây ngô, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Ngày ta thành thân, người ta nói nhìn thấy một công tử trẻ tuổi hộ tống một quý nhân bao trọn một tửu lâu để ngắm nhìn ta xuất giá.
Lý gia ở Giang Nam chuẩn bị cho ta một món hồi môn lộng lẫy. Lễ cưới dài mười dặm, người dân đồn rằng, ngay cả công chúa trong kinh cũng không được rực rỡ như vậy.
Người ta bảo rằng Lý gia giàu có, ngay cả một tiểu thư chi hệ xuất giá cũng thật xa hoa.
Sau khi thành thân, ta biến A Cửu thành chân sai vặt, mua vải cũng không thuê người nữa. Người trên phố thường thấy một người mặc đồ đen ôm đống vải cao hơn cả người mà tung mình chạy qua mái nhà.
Đại ca thích câu cá, sáng ra đi, tối về, chẳng câu được gì, nhưng hôm sau lại vui vẻ đi tiếp.
Thượng Nguyên năm đầu sau khi thành thân, pháo hoa ở Giang Nam càng tinh xảo, mỗi năm đều có cuộc thi so tài pháo hoa.
Ta sớm dựng bàn trong sân, A Cửu mang chè trôi nước ra, đại ca không khách sáo múc ngay một viên, nóng đến hít hà.
Pháo hoa đầu tiên nổ vang, ta cười che tai, “Pháo này nổ hai lần đấy.”
Quả nhiên, hoa lửa rơi xuống nổ thành những bông hoa nhỏ.
Đại ca mỉm cười rót rượu, “Không tệ, có chút sáng tạo.”
A Cửu ghé sát tai ta, "Sang năm cũng cùng nhau đón lễ Thượng Nguyên nhé."
Ta đảo mắt, cười trách móc, "Chứ còn với ai nữa?"
“Ừ, chỉ với nàng thôi.”
Hoàn