Ta Tu Sửa Cổ Vật Trong Hậu Cung - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 09:18:05
5
Ta và Lệ Chi đứng canh ở cửa.
Lệ Chi khi rảnh rỗi thường thích nói về những chuyện cũ.
Nhắc đến Diên quý phi, nàng tỏ vẻ không hài lòng: "Ngày xưa, nương nương và quý phi cũng từng là bạn thân. Ai ngờ nàng ta lại nhân lúc bệ hạ say rượu... Vì thế, bệ hạ mới buộc phải đưa nàng vào Đông cung trước."
Khi đó, Diên Dung được tiên hoàng ban làm trắc phi của Thái tử Tần Chấp, và nhanh chóng mang thai. Nhưng trước khi đứa trẻ kịp chào đời, thánh chỉ sắc phong đích nữ nhà họ Thẩm - Thẩm Trầm Hương - làm Thái tử phi đã được ban ra.
Một tháng sau khi Thái tử thành hôn, đứa con trong bụng Diên Dung đã bị sẩy thai một cách bất ngờ.
Sau đó, khi tên Hoàng đế đáng ghét lên ngôi, Hoàng hậu hạ sinh Hoàng trưởng tử. Đáng tiếc thay, khi hài nhi lên ba, chẳng may bị rơi xuống nước, nhiễm phong hàn, tổn hại căn bản, không lâu sau đã qua đời.
Những hài nhi trong cung dường như đều có số phận bi thảm.
Lệ Chi nói: "Sau chuyện đó, nương nương bị bệnh nặng, gần đây mới bắt đầu trở lại quản lý công việc trong lục cung. Bức 'Lô Nhạn Đồ' chính là quà bệ hạ tặng nương nương khi đại hôn ở Đông cung, nên nương nương đặc biệt quý trọng."
Ta gật đầu hiểu rõ.
Sau khi Hoàng đế rời đi, Lệ Chi từ dược phòng mang đến một bát thuốc.
Hoàng hậu nhận lấy, đôi mày khẽ nhíu lại: "Thuốc đắng này, còn phải uống bao lâu nữa đây?"
Nghe vậy, Lệ Chi liền kiên nhẫn khuyên nhủ: "Nương nương, đây là bát thuốc điều dưỡng cơ thể để chuẩn bị mang long thai..."
Hoàng hậu khẽ lắc tay.
Nàng cúi mi mắt, từng ngụm từng ngụm uống cạn bát thuốc.
Ta suy nghĩ một chút, rồi lấy ra một gói mơ gừng. Trước khi xuyên không, ta rất thích những món ăn vặt chua chua ngọt ngọt. Sau khi đến đây, ta vẫn giữ thói quen mang theo một gói mơ gừng bên mình, mỗi khi thèm ăn lại lấy ra một viên.
Nhìn ta đưa mật mơ đến trước mặt, Hoàng hậu cười nhẹ nhàng, có chút bất đắc dĩ: "Bổn cung đâu phải trẻ con..."
Thấy ngài từ chối, ta có chút ngượng ngùng rụt tay lại.
Thực ra, Hoàng hậu lúc này cũng chỉ mới khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Ở hiện đại, tuổi này mới vừa tốt nghiệp, có lẽ vẫn còn là cô con gái cưng trong gia đình. Thế nhưng, trong thời đại này, nàng đã thành thân, sinh con, trở thành Hoàng hậu trung cung trang nghiêm.
Nhìn thấy ta có chút buồn bã, Hoàng hậu chớp mắt. Nàng đột nhiên vươn tay, nhặt lấy một viên mơ từ tay ta.
Nàng cười dịu dàng: "Nhưng, thỉnh thoảng ăn một viên cũng không sao."
6
Hoàng hậu bảo ta mang bức "Lô Nhạn Đồ" trở về kho và bảo quản cẩn thận.
Trong kho của Khôn Ninh cung có rất nhiều cổ vật quý giá. Một số là quà tặng từ Hoàng đế, một số khác là của hồi môn Hoàng hậu mang từ nhà mẹ đẻ. Vì tay nghề phục chế của ta, Hoàng hậu thường giao cho ta nhiệm vụ lấy tranh và cổ vật, nên cuối cùng nàng đã trao cho ta đặc quyền ra vào kho.
Khi ta cất kỹ bức "Lô Nhạn Đồ", bất ngờ nhìn thấy một chiếc hộp gỗ tinh xảo phủ đầy bụi ở góc phòng. Bị sự tò mò thúc đẩy, ta mở hộp ra – và ngay lập tức tròn mắt kinh ngạc.
Bên trong chiếc hộp là một bình ngọc xuân men trắng được bọc trong lớp vải đỏ. Chiếc bình có thân mỏng, trắng muốt, lớp men sáng bóng. Miệng bình rộng, cổ thon, thân tròn và chân bình vững chãi. Nó trong sáng và tinh khiết như ngọc, thể hiện nét đẹp trầm mặc, thanh nhã.
Đáng tiếc thay, chiếc bình này dường như đã bị va đập, miệng bình thiếu mất một góc và các vết nứt từ miệng bình có xu hướng lan dần xuống thân.
Khi còn là sinh viên, thầy giáo của ta từng đưa ta đi tham gia phục chế trước buổi triển lãm tại một bảo tàng. Tâm điểm của buổi triển lãm đó là một chiếc bình men trắng đầy những vết nứt như mạng nhện. Thầy ta từng nói: "Đừng thấy bình còn nguyên vẹn mà lầm. Nếu không nhanh chóng phục chế, những vết nứt sẽ càng ngày càng lớn, chẳng mấy chốc, bình sẽ vỡ tan thành nhiều mảnh vụn."
Nghĩ lại điều đó, ta cẩn thận ôm lấy chiếc hộp đựng bình ngọc xuân vào lòng.
…
"Ngươi muốn phục chế nó sao?" Hoàng hậu có chút ngạc nhiên.
Nàng đặt kéo tỉa hoa xuống, nhìn chiếc bình ngọc xuân men trắng, ánh mắt đượm vẻ hoài niệm.
Lệ Chi kể với ta rằng chiếc bình này có xuất xứ rất quan trọng.
Năm xưa, khi Hoàng hậu còn là đích nữ nhà họ Thẩm, tên gọi Trầm Hương. Nàng mới mười bốn tuổi, chưa lập gia đình nhưng đã nổi danh khắp kinh thành vì dung mạo và tài năng.
Trong lễ cập kê, nàng đã biểu diễn một vũ khúc - điệu múa "Kiều tụ chiết yêu". Tay áo rộng, eo thắt, váy dài kéo đất. Lụa là tung bay, tay áo giao nhau mềm mại. Khi đó, Trầm Hương với một chấm son đỏ giữa chân mày, ôm bình ngọc xuân men trắng, trong bình là hai đóa sen mùa hè đang nở rộ. Trông nàng như một bức tượng Quan Âm bằng ngọc, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hoàng hậu khẽ khép mi mắt: "Thoắt cái, đã hơn mười năm trôi qua rồi."
7
Việc phục chế đồ sứ còn đòi hỏi điều kiện nghiêm ngặt hơn so với tranh thư họa.
Hoàng hậu đã đặc biệt mở ra một gian điện trống trong Khôn Ninh cung để ta có thể thực hiện công việc phục chế ở đó.
Ta háo hức bắt tay vào việc.
Thực ra, hồi còn học đại học, ta chẳng có nhiều cơ hội tiếp xúc với cổ vật. Sinh viên đại học chỉ được phục chế vài bức tranh và thư họa cận đại, làm sao có thể chạm tay vào những cổ vật thực sự?
Giờ đây, sau khi xuyên không, ta lại có cơ hội phục chế một món đồ sứ cổ bằng phương pháp truyền thống. Ta tuyệt đối không muốn bỏ lỡ.
Ta bắt đầu nghiên cứu cách phục chế chiếc bình ngọc xuân men trắng.
Đôi khi, Hoàng hậu cũng đến gian điện để xem ta làm việc.
Nàng rất yên tĩnh, luôn mang theo một cuốn sách và chỉ lặng lẽ đọc, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái.
Khi có nàng bên cạnh, ta cảm thấy rất an tâm, cũng dễ dàng tập trung vào công việc phục chế hơn.
Thỉnh thoảng, ta cũng kể cho Hoàng hậu nghe về các phương pháp phục chế đồ sứ:
"Khâu sứ là dùng những chiếc đinh hình thoi nhỏ để gắn chỗ vỡ lại với nhau. Còn kỹ thuật kim thiếp là dùng sơn vàng để phủ lên phần sứ bị thiếu..."
Ta vừa lẩm bẩm, Hoàng hậu vừa yên lặng lắng nghe.
Nếu lúc này có một cơn gió nhẹ thoảng qua, lùm trúc bên ngoài cửa sổ sẽ xào xạc vang lên.
Một bầu không khí bình yên.
Đáng tiếc, những ngày tháng đẹp đẽ đó không kéo dài được lâu.
Bởi vì tên Hoàng đế đáng ghét cũng đến.
Hắn như phát hiện ra điều gì mới mẻ, lần nào cũng phải cùng Hoàng hậu đến gian điện để xem ta phục chế đồ sứ.
Mỗi khi Hoàng đế có mặt, ta luôn cảm thấy bất an như ngồi trên đống lửa.
Nhận ra điều này, hắn càng tỏ ra hứng thú, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm động vào dụng cụ của ta – hôm nay nghịch chiếc khoan kim cương, ngày mai lại chạm vào đất sét phôi.
Chơi chán rồi, hắn còn đặt tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm vào ta không rời.
Ta nổi da gà, cảm giác như mình đã trở thành món đồ chơi để tên Hoàng đế đáng ghét kia giải khuây.
8
Kể từ lần trước khi Hoàng hậu mời Hoàng đế đến cùng thưởng thức bức "Lô Nhạn Đồ", tên Hoàng đế đáng ghét đã lưu lại Khôn Ninh cung suốt mấy tháng liền.
Cả cung đều đồn đại rằng Hoàng hậu cuối cùng đã được sủng ái trở lại.
Chỉ có người trong Khôn Ninh cung mới biết – chẳng phải là được sủng lại, mà là còn được sủng ái nhiều hơn.
Ta đã thử nghiệm vài lần và cuối cùng xác định được phương án phục chế bình ngọc xuân men trắng.
Một buổi tối, trong gian điện nhỏ, ta thắp dầu đèn, chăm chú vẽ bản thiết kế, hoàn toàn không để ý có người mở cửa điện từ phía sau.
Chỉ khi có người bất ngờ vòng tay ôm lấy eo, ta mới nhận ra rằng có một nam nhân đã xuất hiện trong phòng.
Ta lập tức bị dọa đến đờ người.
Hơi thở ấm nóng phả lên da phía sau tai, mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Ta run rẩy, theo phản xạ định kêu cứu, nhưng giây sau đó, một giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên:
"Trầm Hương, trẫm tìm nàng khắp nơi mà không thấy..."
Tên Hoàng đế?
Sao hắn lại ở đây?
Mồ hôi lạnh ngay lập tức túa ướt lưng ta.
Cả người ta càng run rẩy dữ dội hơn, nhưng cố gắng nuốt xuống tiếng kêu cứu đã lên tới cổ họng.
Nếu ta kêu cứu ngay lúc này, mọi người sẽ kéo tới đây, thấy cảnh ta giằng co với một Hoàng đế đang say xỉn...
Kết quả tốt nhất là ta được ban cho một danh phận, sống cô độc suốt đời trong cung.
Nhưng Hoàng đế vốn không ưa ta.
Kết cục khả dĩ hơn là ta sẽ bị gán tội dụ dỗ hoàng đế và bị đánh chết một cách qua loa.
Trong lúc ta đang hoang mang cực độ, cái đầu không yên phận của hắn vẫn tiếp tục cọ vào cổ ta:
"Nàng đổi loại hương mới à, thơm thật, mùi mơ..."
Tim ta đập loạn xạ, run rẩy càng dữ dội hơn.
Tay ta mò mẫm lung tung trên bàn, cố tìm bất cứ thứ gì có thể giúp mình thoát khỏi tình huống này.
Hoàng đế vẫn lẩm bẩm: "Chuyện của Tiểu Nguyên Cảnh, là lỗi của trẫm. Tha lỗi cho trẫm được không..."
Cuối cùng, ta chạm phải bát bột sứ dùng để điều chỉnh màu.
Ta nhanh chóng nắm lấy một vốc bột sứ, không nghĩ ngợi gì mà hất thẳng vào mặt hắn.
Bột sứ lập tức khiến tên Hoàng đế mù mắt.
Hắn buông ta ra, ho khan liên tục.
Nhân cơ hội đó, ta vội vàng chạy ra ngoài.
Hoảng loạn, ta kéo cửa điện ra, và đối diện ngay với ánh mắt của Hoàng hậu đang đứng đó cùng với ngọn nến.